Vũ Quá Thiên Minh, Phù Sinh Ngược Mộng

Chương 5




Cũng như tuyệt đại đa số người ở trong thôn, A Cẩu cho đến bây giờ vẫn chưa từng rời khỏi làng.

Trong thôn từng có một kiếm khách lang thang ghé ngang qua. Khi sơn tặc đột kích thì người nọ tựa hồ như đột nhiên từ trên trời rơi xuống, ở lại đây vài ngày sau đó lại đột nhiên biến mất.

Tuy rằng thời gian cùng người nọ ở chung bất quá chỉ có vài ngày, nhưng A Cẩu vĩnh viễn vẫn nhớ kỹ hình dáng của kiếm khách lang thang đó. Người nọ đã không thể coi là rất trẻ tuổi, nhưng đôi mắt rất lớn vẫn sáng ngời, phảng phất giống một thiếu niên.

Hắn nói hắn họ Kinh, tên là Thiên Minh, Vì vậy mọi người liền gọi hắn “Kinh tiên sinh”.

Thế nhưng hắn lại để cho người khác gọi hắn “Kinh đại ca” hoặc “Đại ca “, cho dù là người tuổi tác so với hắn còn lớn hơn gọi hắn “Đại ca “, hắn nghe được vẻ mặt cũng là một bộ rất cao hứng.

Người nọ mặc đồ rất mỏng, y phục cũng rất đơn giản, trên cổ đeo một sợi dây chuyền, mặt dây tựa hồ là một mảnh ngọc bích. Trừ thứ đó ra, người nọ cũng chỉ mang theo bên mình hai vật.

Một vật là bội kiếm của hắn. Thanh kiếm kia xem chừng rất sắc bén, ở chỗ gần chuôi kiếm có khắc hai chữ, cũng không rõ là văn tự của quốc gia nào.

Một vật khác là chiếc hộp gỗ cũ hắn luôn giấu vào trong ngực. Chính là chiếc hộp gỗ kia trông dáng vẻ không giống như vật gì đáng giá, méo mó cũ kĩ. Trên nắp cũng có khắc hai chữ, nhưng cùng chữ trên thân kiếm trông không giống nhau.

Kiếm thuật của người nọ nhất định là tương đối tốt, hơn nữa dường như còn rất có danh tiếng. Bởi vì đám sơn tặc lần trước đến thôn trang bất quá chỉ vừa nghe hắn nói tên và nhìn thấy thanh kiếm trong tay hắn thì đồng loạt đổi sắc mặt, không nói một tiếng vội vã bỏ đi, tốc độ bỏ chạy so với tốc độ tìm đến xem ra còn nhanh hơn nữa.

Thế nhưng A Cẩu chưa từng thấy qua người nọ rút kiếm đả thương người, cho nên cũng không rõ kiếm thuật của người nọ rốt cục cao siêu đến thế nào. Tuy rằng cũng từng vài lần thấy người nọ rút kiếm, cũng chỉ là giúp người trong thôn làm chút việc đại loại như chẻ củi của nhà nông.

A Cẩu cũng chưa từng thấy qua trong hộp gỗ đó có cất cái gì. Chỉ là có một đêm khuya, lúc hắn mơ mơ màng màng tỉnh dậy, từng thấy người nọ ngồi bên cửa sổ, cũng không có ngủ, trong tay nắm lấy chiếc hộp gỗ đó.

Trăng đêm đó rất tròn, ánh trăng rất sáng, chỉ là ánh trăng có chút gì đó kỳ lạ, bởi vì mặc kệ nó sáng đến thế nào, chiếu lên trên người cũng luôn luôn không có lấy một chút cảm giác ấm áp. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào hộp gỗ mở ra phân nửa trong tay người nọ, cũng chiếu vào sợi dây chuyền đeo trên cổ hắn. Người nọ cứ lẳng lặng ngồi như vậy, ánh mắt rất chuyên chú, trong ánh mắt tĩnh lặng tựa hồ như có vật gì.

A Cẩu tuy rằng rất muốn nhìn xem trong hộp gỗ kia rốt cục là có đựng vật gì, thế nhưng chỗ người nọ ngồi lại vừa vặn đối diện với hắn bên này, có cố gắng nhìn thế nào đi chăng nữa cũng chỉ có thể thấy nắp đậy cùng mặt bên của hộp gỗ. Từ nhỏ đã nghe mấy người lớn nói đêm trăng tròn dễ mất ngủ, A Cẩu nghĩ Kinh đại ca chắc hẳn cũng vì nguyên nhân này nên mới ngủ không ngon đi.

Có lúc A Cẩu vô tình sẽ hỏi chuyện cái hộp gỗ, người nọ sau khi nghe được liền sửng sốt, trên mặt liền lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

“Ta cũng không nhớ rõ cái hộp gỗ kia có từ lúc nào, chỉ là mơ hồ cảm thấy nó với ta có mối liên hệ rất sâu đậm. Bởi vì mỗi lần ta chỉ chạm vào hoặc nhìn thấy chiếc hộp gỗ ấy, đều cảm thấy có một loại cảm giác rất an tâm rất yên bình.”- Ung dung kể rõ, nụ cười của người nọ vẫn cứ thản nhiên, chỉ là trong nụ cười kia có mang chút cảm xúc gì mờ mịt.

Ngoại trừ những điểm này, người nọ còn có một thói quen kỳ lạ.

Hắn thường thường vô thức nhìn quanh khắp nơi, tựa như muốn tìm hình dáng của một ai đó. Chỉ là, cho tới bây giờ cũng chưa thấy ánh mắt hắn tìm được mục tiêu.

Nhưng nếu như đến hỏi hắn đang nhìn cái gì, có phải đang tìm người nào không, hắn sẽ lộ ra vẻ mặt ngỡ ngàng hoàn toàn không giống như đang giả vờ, đáp rằng ta không phải đang tìm người đâu.

Thế mới nói, thực ra cũng chỉ là một loại thói quen có hơi kỳ cục mà thôi.

Mà lúc người nọ rời đi cũng bất ngờ như khi hắn tới, không ai biết hắn đột nhiên xuất hiện lúc nào, cũng không ai biết lúc hắn rời đi.

Vì vậy A Cẩu có đôi khi cũng sẽ hoài nghi, rốt cuộc có phải chỉ là mình từng nằm mộng thấy một người như vậy thôi không. Thế nhưng mỗi lần nhìn thấy khung cửa sổ dưới ánh trăng ấy, trước mắt A Cẩu sẽ thấy hiện ra rất rõ ràng cảnh tượng người nọ lẳng lặng cầm chiếc hộp gỗ trong tay, tựa hồ còn có thể thấy mặt dây chuyền ngọc bích đeo trên cổ người nọ, dưới ánh trăng tản ra ánh huỳnh quang xanh biếc.