Vũ Nương Thập Phu

Chương 64: Chính văn chương 04: Ngươi là của ta






Tư Đồ Dật cười ha hả, hắn quá hiểu Phạm Thu Nham si nhạc tới mức nào “Ha ha, Cơ Nhi tạm tha giao cho Phạm huynh đi, hắn lần sau sẽ đến đúng giờ mà.”
Cơ Nhi ra vẻ mếu máo ngồi xuống nói “Tinh Kim, Cơ Nhi chưa từng thấy qua cường đạo nào mà lại nhã nhặn như vậy, haiz, lòng người dễ thay đổi a.” Cơ Nhi lắc lắc đầu than thở.
Tinh Kim tức khắc chau mày, cuối cùng dùng tay che lại miệng mình lại, mà vẻ mặt những người khác đều co quắp, tiểu nữ nhân này đã trực tiếp đánh bại họ.
“Ha ha, Cơ Nhi, ta, ta hiện tại phải đi nghiên cứu.” Phạm Thu Nham đối với loại nhạc khí mình chưa từng nhìn thấy này vô cùng hứng thú, vội vàng đứng lên trở về phòng.
“Đứng lại!” Cơ Nhi lạnh lùng nói.
“A, Cơ Nhi còn có gì phân phó.” Phạm thu nham cười mỉa.
“Ăn cơm! Không ăn cơm muốn thành tiên sao?” Cơ Nhi lườm hắn một cái.
“Hả, a.” Phạm Thu Nham nhìn vào mắt Cơ Nhi bỗng nhiên tâm tình tốt hẳn lên, hắn biết Cơ Nhi không giận hắn .
“Cơ Nhi, loại gì nhạc khí này, tên gọi là gì?” Tư Đồ Dật cũng cảm thấy tò mò.
“Ha ha, cái này rất lợi hại, vốn để Tư Đồ ca ca đánh đàn tranh, Phạm ca ca thổi tiêu với nhạc công cùng tấu lên đã rất tốt, nhưng tiếng tiêu vẫn hơi mỏng một chút, cho nên Cơ Nhi cảm thấy cái này ổn hơn, vì vậy về sau nếu hai nhạc công không ở đây, chúng ta cũng có thể tạo ra âm sắc tốt.”
“Hóa ra Cơ Nhi vì Phạm huynh thiết kế ra loại nhạc khí này.” Tư Đồ Dật cười liếc mắt nhìn Phạm Thu Nham.
“Cơ Nhi, cám ơn ngươi, cám ơn.” Phạm Thu Nham rất kích động, nhìn Cơ Nhi mà trong lòng tràn ngập ấm áp.
“Tốt lắm, Cơ Nhi thật muốn nhìn lúc Phạm ca ca đánh đàn ghi-ta chắc sẽ rất đẹp trai đây ha ha ha ha……” trong đầu Cơ Nhi đang nghĩ đến bộ dáng nam nhân dịu dàng đánh đàn ghi-ta, nàng liền nhịn không được cười, nàng phát hiện chính mình đã trêu đùa tới đẳng cấp ác ma.
“Ta nhất định không để Cơ Nhi thất vọng.” Phạm Thu Nham nhất thời khí phách anh hùng bùng phát.
” Aha ha ha…..” Cơ Nhi trực tiếp gục đầu lên bàn mà cười.
Mọi người cảm thấy khó hiểu khi thấy nàng cười như động kinh, Tinh Kim vỗ vỗ vai Cơ Nhi.
Cơ Nhi dừng cười, ngẩng đầu lên nhìn mọi người đang thất kinh nói “Ăn cơm, buổi chiều ta muốn đi tiệm may Trương giúp các ngươi may quần áo. Các ngươi đều phải đi theo ra.”
“Cơ Nhi, quần áo gì vậy, sẽ không giống ngươi chứ?” Nhan Nguyệt lập tức hoảng sợ nói.
” Ngươi có thứ này sao?” Cơ Nhi nhìn hắn rồi ưỡn ngực, sau đó nhìn hắn đầy khinh bỉ.”
Nhan Nguyệt đỏ mặt vội vàng cúi đầu đầu tiếp tục ăn cơm “Cơ Nhi, quần áo đừng quá khoa trương, bằng không ta sợ, ta sợ không dám ra ngoài.” Tư Đồ dật lúng túng nói.
“Sẽ không, các người sẽ được che mặt” Cơ Nhi hạ mi “Tốt lắm, ta sẽ không làm mọi người xấu mặt đâu, yên tâm đi.”
Mọi người không ai nói tiếp, Cơ Nhi rất cố chấp nên không ai dám phản bác, trừ phi người đó muốn lỗ tai của mình chịu tội, nàng luôn luôn có một đống lớn lí do làm cho người ta tâm phục khẩu phục.
Đúng lúc này, đột nhiên trong viện xôn xao, Tiểu Lục nhìn thấy ánh mắt Cơ Nhi liền đi mở cửa, đi vào là vẻ mặt mang ý cười của Hồng ma ma, nàng cũng biết hiện tại trong tiểu viện của Cơ Nhi có rất nhiều nam nhân, hơn nữa bọn họ mỗi người đều trợ giúp Cơ Nhi lên đài biểu diễn, điều này làm cho nàng vô cùng cao hứng.
“Ma ma ăn cơm chưa?” Cơ Nhi mỉm cười nhìn nàng.
“Ha ha, ta đã ăn rồi, các ngươi đừng khách khí cứ tiếp tục ăn, ta ngồi bên cạnh nói là tốt rồi.” Hồng ma ma cười ngồi trên ghế ở trong phòng khách, nhìn thấy một đám nam nhân tuấn mĩ trước mặt thì trong lòng càng thêm bội phục Cơ nhi, tiểu cô nương thật sự rất lợi hai, mỗi nam nhân ngồi ở đây đều là những người xuất chúng, cũng không biết làm sao mà nàng tìm được, trước kia nàng bị Họa Mi khi dễ nhưng bây giờ điều đó sẽ không bao giờ sảy ra nữa.
“Ma ma có chuyện gì sao?” Cơ Nhi vừa ăn vừa hỏi.
“À, Vương gia cho người đưa thư tới ma ma muốn ngươi vui vẻ nên đã vội vàng mang cho ngươi.” Hồng ma ma lấy thư ra đưa cho Cơ Nhi, thân thể Liễu Tinh Kim cứng nhắc, giương mắt nhìn Cơ Nhi.
Cơ Nhi tiếp nhận thư thấy trong đó có viết ” Cơ Nhi, ta đang trên đường đi, năm ngày sau sẽ đến, trước gửi cho nàng một phong thư, ta rất nhớ nàng.” Phía dưới kí tên Mộ Dung Linh Tuyền.
Cơ Nhi xem xong sắc mặt không tốt lắm, đem thư đưa cho Tinh Kim, Tinh Kim xem thư sắc mặt tái nhợt.
Phạm Thu Nham, Tư Đồ Dật cùng Nhan Nguyệt thấy tò mò nhưng nhìn vẻ mặt của hai người lại ngượng ngùng không dám hỏi.

“Hi hi, cám ơn Ma ma. Vương gia nói năm ngày sau sẽ tới.” Cơ Nhi ngoài mặt thì cười, nhưng trong lòng lại mâu thuẫn, vừa vui mừng lại vừa khó chịu, nàng không biết phải đối mặt với cái tiểu mĩ nam này thế nào.
“Ha ha, thật vậy chăng? Thật tốt quá, vậy khi Cơ Nhi lên đài biểu diễn có thêm người ủng hộ, Cơ Nhi, ngươi đều chuẩn bị tốt rồi chứ?” Hồng ma ma hưng phấn nói.
“Dạ vẫn tốt lắm, Ma ma yên tâm, chúng ta nhất định thành công.” Cơ Nhi trấn an nàng.
” Được, Cơ Nhi, Quốc cữu gia có tới xem ngươi biểu diễn hay không? Nếu Quốc cữu gia có thể đến thì danh tiếng của kĩ viện chúng ta sẽ càng được nhiều người biết đến, tốt nhất là vượt qua kẻ đối diện chết tiệt.” Hồng ma ma khẽ cắn môi nói, mới nghĩ đến đó thôi nàng ta đã cảm thấy rất hãnh diện rồi.
“A, Quốc cữu gia? Hắn, hắn trở lại kinh thành rồi, có thể sẽ không đến được.” Cơ Nhi hoảng sợ, qua nhiều ngày như thế chính nàng đã quên rằng mình đã giết người, giờ nhắc lại nàng lại cảm thấy bất an.
“Vậy được rồi, các ngươi tiếp tục ăn ta đi ra ngoài.” Hồng ma ma mặc dù có hơi thất vọng, nhưng dù sao có Vương gia tới nàng đã rất vui vẻ rồi.
Chờ Hồng ma ma ra ngoài , Nhan Nguyệt nhìn Cơ Nhi hỏi “Cơ Nhi, Quốc cữu gia thật sự trở lại kinh thành sao ?”
“Ngươi, ngươi có ý gì? chẳng lẽ ta có thể giấu hắn đi đâu chứ?” Cơ Nhi trừng mắt liếc hắn một cái, nàng phải bình tĩnh, người này sẽ không hoài nghi điều gì chứ?
“Ha ha, Cơ Nhi, lần trước ngươi nói ngươi bị hắn hạ xuân dược, Tinh Kim đã cứu ngươi, Quốc cữu gia hắn khẳng định sẽ không để yên cho ngươi đâu nhỉ?” khóe miệng Nhan Nguyệt hiện lên một nụ cười tà ác, khuôn mặt tuấn tú của hắn bây giờ đây phát ra khí lạnh.
” Ngươi quen biết quốc cữu gia sao? Nếu không ngươi sao quan tâm hắn như thế?” Cơ Nhi cảm thấy khó chịu trả lời.
” Ta không có quan hệ với người của triều đình, toàn một lũ lang sói, cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân, cho dù có chết ta cũng không quan tâm!” Nhan Nguyệt lạnh lùng nói.
” Đã như thế thì chúng ta để ý người như thế làm gì?” Cơ Nhi nhún nhún vai nói với hắn.
“Cơ Nhi, có phải ngươi và Liễu Tinh Kim đã giết Quốc cữu gia hay không?” Phạm Thu Nham nhớ lại cảnh chật vật của hai người đêm đó.
“A, Phạm ca ca , các ngươi đừng nói bậy, ta không có.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cơ Nhi trắng bệch.
“Là ta giết, chuyện này không liên quan gì đến nàng cả.” Liễu Tinh Kim ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn về phía bọn họ.
“Tinh Kim huynh. . .” Cơ Nhi không thể tin được nhìn về phía hắn.
“Ha ha, Cơ Nhi, ngươi đừng lo lắng, chỉ là giết một người mà thôi, hơn nữa Quốc cữu gia hạ xuân dược tội đáng chết vạn lần!” mắt Phạm Thu Nham xẹt qua tia sát ý.
“Đúng vậy, Cơ Nhi, đừng lo lắng, chúng ta sẽ không tiết lộ ra ngoài, nhưng mà các ngươi đã xử lí tốt hay chưa?” Tư Đồ Dật nhìn về phía Liễu Tinh Kim hỏi.
“Ta đã đem thi thể của hắn quăng xuống đáy hồ tạm thời chắc sẽ không có việc gì, nhưng nếu Quốc cữu gia đi ra ngoài nửa năm không về chắc chắn kinh thành sẽ phái người đi tìm, chỉ sợ lúc đó tra ra là Cơ Nhi.” Liễu Tinh Kim lo lắng nói, hắn biết những người này không có quan hệ với Quốc cữu gia.
“Đúng là Cơ Nhi giết? trông mặt nàng đã biến sắc, ha ha, cứ tưởng rằng ngươi có lá gan lớn chứ?” Nhan Nguyệt nhìn Cơ Nhi châm chọc.
” Ta không phải người không nhân tính như ngươi, giết người thì đền mạng, huống chi đây lại là Quốc cữu gia, ta có thể không sợ sao?” Cơ Nhi mếu máo nói, nàng đã sắp bị dạy lợi hại tới mức giết người mà không sợ hãi rồi.
“Không cần sợ, việc này không có gì to tát, ở trên giang hồ mỗi lần báo thù đều là mấy trăm người mất mạng, đây chỉ có một người, không đáng nhắc tới, Cơ Nhi đừng sợ hãi hãy quên đi.” Phạm Thu Nham mỉm cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Cơ Nhi, trong lòng yên ổn rất nhiều.
“Phạm ca ca thường giết người hả, sao ta lại cảm thấy huynh rất là lãnh huyết vậy? Huynh rốt cuộc là ai a?” Khóe miệng Cơ Nhi co rút nói.
“A, không, không có a. Ta không phải chỉ là một nhạc si thôi sao?” Phạm Thu Nham cười mỉa.
“Hừ! Thần thần bí bí, lén lén, lút lút, không phải người tốt!” Cơ Nhi đưa ra kết luận làm cho Phạm Thu Nham cười rộ lên, hình như hắn chưa bao giờ nói mình là người tốt thì phải.
“Phạm huynh, lần trước có nhìn thấy huynh sử dụng Quan âm hoa lan thủ, huynh chính là đồ đệ của Thiên Thánh lão nhân sao?” Tư Đồ Dật dò hỏi.
“A, cái đó không thể gọi là Quan âm hoa lan thủ, Tư Đồ huynh đã coi trọng ta rồi, ta sao lại có duyên trở thành đồ đệ của Thiên Thánh lão nhân được chứ.” Phạm Thu Nham mỉm cười lắc đầu.
“A, không phải là Quan âm hoa lan thủ sao?” khóe miệng Tư Đồ Dật co rút, có lẽ do khí chất của Phạm Thu Nham quá mức thanh khiết làm cho hắn hiểu nhầm sao?
“Đương nhiên không phải, đó là thủ pháp hoa sen điểm huyệt ( chỗ nói về võ công Tình nhi pó tay thôi ) thủ của ta, nan đăng nơi thanh nhã.
“Phạm ca ca, ngươi dạy Cơ Nhi được không, Cơ Nhi không biết võ công nhưng mà điểm huyệt thì rất tốt.” Hai mắt Cơ Nhi sáng lên.

“A, Cơ Nhi muốn học?” khóe miệng Phạm Thu Nham mím lại.
“Đúng vậy, Phạm ca ca ngươi không chịu bày Cơ Nhi sao? Vậy bản vẽ kia?!” Cơ Nhi có ý định xấu vươn tay nhỏ bé đến.
“A, không cần! Chính là, chính là. . .” Phạm Thu Nham đem bản vẽ kia bảo vệ trong lồng ngực, sợ bị Cơ Nhi đoạt trở về.
“Chỉ là cái gì?” Cơ Nhi hiếu kỳ hỏi.
” Cái này hoa sen điểm huyệt thủ không giống với các thủ pháp điểm huyệt khác”.
” Có cái gì không giống chứ?” Cơ Nhi càng thấy hứng thú.
” Cái này rất khó nói ” sắc mặt Phạm Thu Nham rất là quái dị.
” Có gì không tốt sao?” Cơ Nhi nhướng mày.
” Điểm huyệt bình thường chỉ có thể duy trì mười hai canh giờ, hơn nữa nếu đối phương có nội lực mạnh thì rất dễ dàng phá giải, nhưng hoa sen điểm huyệt thủ thì bất đồng, sẽ làm đảo ngược tuần hoàn máu, nếu không giải huyệt kịp thời thì nội lực sẽ bị phong bế, hơn nữa còn có khả năng phế đi võ công của người khác, đây là môn võ công ác độc Cơ Nhi không cần học.” Phạm Thu Nham lúng túng nói.
“Oa. Lợi hại như vậy sao, vậy tại sao huynh lại sử dụng trên người ta?” Cơ Nhi kêu to lên.
” Lúc đó nàng bị hôn mê, hơn nữa nàng lại không có võ công, chị cần đảo ngược tuần hoàn máu thì thể lập tức tỉnh ngay, ta không phải thầy thuốc chỉ có thể dùng cách này, đối với người không có nội lực thì sẽ không có tổn hại.”
“Phạm ca ca, huynh vì sao lại sáng tạo ra loại võ công độc ác này? Chẳng lẽ để làm việc xấu sao?” Cơ Nhi nhướng mi hỏi.
“Ta, ta cũng là nhất thời nhàm chán mà thôi.” Phạm Thu Nham buồn bực nói.
” Vậy huynh không muốn dạy ta, nhưng lại muốn dạy Tinh Kim sao? Ta chỉ muốn học một bộ pháp điểm huyệt bình thường vừa đơn giản, tiện ích mà hiệu quả Phạm ca ca phải giúp ta.” Cơ Nhi ép buộc nói.
“A, này, này. . .” Phạm Thu Nham cảm thấy khó xử, sáng tạo ra một bộ võ công không phải là một chuyện đơn giản.
“Cái này, cái kia gì, rốt cuộc huynh có chịu dạy hay không.” Cơ Nhi quát lớn.
“A, dạy, dạy, Cơ Nhi, cho Phạm ca ca thời gian để sáng tạo ra được không?” Phạm Thu Nham hoảng sợ lập tức thoả hiệp.
” Được, dù sao ta cũng không gấp, huynh dạy Tinh Kim trước đi, để ta đem vị trí các huyệt học thuộc đã, đến lúc đó Cơ Nhi có học cũng mau hơn.” Cơ Nhi nắm chặt bàn tay của Tinh Kim.
” A, được.” Phạm Thu Nham lộ ra nụ cười đau khổ.
“Phạm huynh, đây là thủ pháp điểm huyệt độc môn của huynh, Tinh Kim không dám học, Cơ Nhi nói vậy ngươi đừng cho là thật.” Tinh Kim vội vàng mở miệng, Cơ Nhi không hiểu rõ quy củ của võ lâm, không lẽ chính mình lại coi như không biết, tuy rằng hắn cũng rất muốn học.
“Này. . .” Phạm Thu Nham cũng hiểu được là không nên dạy Tinh Kim, như vậy không phải là hại người sao? Bất quá nguyên nhân chỉ có một mình hắn biết.
“Tinh Kim, vì cái gì không học, huynh không phải muốn nâng cao võ công sao?” Cơ Nhi nhăn đôi mi thanh tú nhìn Tinh Kim.
“Cơ Nhi, ta rất muốn học nhưng trong chốn võ lâm cũng có quy củ, trừ phi ta bái Phạm huynh làm sư phụ, bằng không thì không thể học võ công độc môn của Phạm huynh được.” Tinh Kim giải thích cho Cơ Nhi hiểu.
“Thật sự là phiền toái, vậy Phạm ca ca, võ công đó cũng không phải của huynh đúng không? có thể dạy Tinh Kim được không?” Cơ Nhi tích cực vì Tinh Kim mà thuyết phục Phạm Thu Nham.
“Này, ta có thể dạy Liễu huynh ba sát chiêu.” Phạm Thu Nham nở nụ cười.
“Đa tạ Phạm huynh.” Tinh Kim kích động cầm bàn tay nhỏ bé của Cơ Nhi.
“Ha ha, như vậy là tốt rồi, Tinh Kim, huynh phải học cho tốt nha.” Cơ Nhi quay đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của của Tinh Kim lộ ra sắc mặt vui mừng, Tinh Kim gật đầu thâm tình nhìn nàng, tình cảm của hai người càng ngày càng tốt, làm cho các nam nhân khác hâm mộ không thôi.
Hai canh giờ sau, sau khi Cơ nhi ngủ dậy tinh thần hưng phấn đem một đám nam nhân đi Trương gia may quần áo.
Mấy nam nhân đều không nguyện ý đi, nhưng cũng không thể không đi, nếu bon họ muốn sống tốt nhất nên thức thời.

Tư Đồ Dật bởi vì chân bị thương không cần phải đi, cho nên giúp đỡ Phạm Thu Nham nghiên cứu bản vẽ của nhạc khí mới, Phạm Thu Nham bởi vì chưa thấy qua thứ này bao giờ, sợ người khác làm không tốt nên hắn muốn tự mình động thủ, thái độ quá tích cực làm cho Tư Đồ Dật phải lắc đầu thở dài.
Cơ Nhi lúc này đã có thể quang minh chính đại đi lại ở trên đường cái, phía sau là Tinh Kim, Nhan Nguyệt, Phạm Thu Nham tam đại bảo tiêu, Tinh Kim tuấn mỹ lãnh khốc, Nhan Nguyệt lãnh diễm tà khí, Phạm Thu Nham ôn nhuận như ngọc đều là nhất đẳng mỹ nam đi trên đường khiến tròng mắt của các cô nương muốn rớt ra.
Cơ Nhi đi giữa một thân váy màu lam nhạt thanh nhã lịch sự viền ống tay áo là những bông hoa nhỏ được thêu màu đỏ, tóc được vén cao lên dùng một cây trâm màu lam để cố định, nhìn rất là thanh tú thoát tục, giống một con chim hoàng oanh khiến cho các nam nhân đi trên đường đều phải dừng bước lại nhìn chăm chú.
Vốn Nhan Nguyệt không muốn xuất môn, sợ bị Long Khiếu Thiên thấy nhưng nghe Cơ Nhi nói hắn sẽ không có khả năng xuất hiện, hơn nữa Phạm Thu Nham cũng nói không cần lo lắng, cho nên hắn mới đánh bạo đi ra, cho nên bây giờ mới có phong cảnh như thế này, làm ọi người ai cũng vui vẻ.
“Nơi đó có bán mứt hoa quả, ta đi mua một ít, trong nhà không còn đồ ăn vặt, ta cảm thấy thèm ăn.” Cơ Nhi lập tức chạy vội qua, Tinh Kim giật mình vội vàng đuổi kịp. Phạm Thu Nham cùng Nhan Nguyệt rất bó tay đứng ở cửa hàng đối diện.
“Cơ Nhi, như thế nào lại là ngươi, ngươi cũng đến mua mứt hoa quả sao?” Vũ kĩ Liễu Phương Tình nhìn thấy Cơ Nhi hai mắt sáng ngời, vui mừng chạy đến chào hỏi.
” Phương Tình, xin chào” Cơ Nhi sửng sốt sau đó lập tức cười lại tuy rằng cười hơi cứng ngắc, khi mình còn là nha đầu, nàng ta là tiểu thư cao cao tại thượng chưa bao giờ liếc nhìn nàng một cái.
“Ừm, mấy ngày nay được nghỉ, Cơ Nhi vị công tử kia có tìm ngươi không?” Hóa ra Liễu Phương Tình muốn hỏi thăm về yêu nghiệt nam nhân kia.
“A, vị công tử ấy?” Cơ Nhi hoàn toàn bị bất ngờ.
Phương Tình vội vàng đem Cơ Nhi kéo đến một bên mặt đỏ nói ” Chính là vị mặc đồ đỏ đó, người mà so với nữ nhân còn đẹp hơn a.”
“Cái gì! người mặc đồ đỏ, cái người mà ngực lộ ra đến đây, tóc dài đến mông, cái yêu nghiệt nam nhân ấy hả?” Cơ Nhi nhất thời khẩn trương hẳn lên.
” Đúng, đúng, như cái yêu nghiệt hắn có tới tìm ngươi không?” Phương Tình khẩn trương nhìn nàng.
“Không có a, hắn tới tìm ta làm gì, ta mới không muốn gặp hắn đâu, giống đồ biến thái.” Cơ Nhi mếu máo, “Ngươi sao lại biết hắn?”
Liễu Phương Tình mím môi nói ” Nửa tháng trước hắn tới tìm ta , cho ta rất nhiều tiền, trời ạ, số tiền đó bằng ta tiếp khách nhân một tháng, hơn nữa căn bản hắn không có đụng đến ta, chỉ hỏi ta một chút tin tức của ngươi, ta nghĩ đến hắn sẽ tìm ngươi .” Phương Tình trong lòng cảm thấy cao hứng, thì ra nam tử đó cũng không có đến tìm Cơ Nhi.
“Ta mới không thèm hắn tới tìm ta, Phương Tình người này rất là nguy hiểm, ngươi về sau tránh hắn xa một chút, bằng không ngươi chết như thế nào cũng không biết đó.” Cơ Nhi nhắc nhở nàng.
“A, thực, thực sự?” khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Tình tái nhợt.
“Cơ Nhi lừa ngươi làm gì, ngươi không thấy kết cục của Họa Mi sao? chính là trong lúc vô ý đắc tội người ta, bị người ta giết chết cũng không biết hung thủ là ai?” Cơ Nhi được mấy nam nhân dạy xong đối với giết người không còn cảm thấy kinh khủng nữa.
“A, ngươi đừng làm ta sợ, Cơ Nhi, thật tốt thật tốt, hắn đã không đến nữa, thế mà ta còn nghĩ nhân dịp này câu dẫn hắn, mất mạng vì tiền thì ta cũng không cần, Cơ Nhi, cám ơn ngươi đã nhắc nhở ta.” Phương Tình nói lời cảm tạ với Cơ Nhi, một đám cô nương các nàng đều bị cái chết của Họa Mi dọa cho hoảng sợ.
“Không cần khách khí, không cần khách khí, Cơ Nhi đi mua một ít mứt hoa quả, hôm nay cảm thấy miệng nhạt, ta đi trước.” Cơ Nhi gật gật đầu nói.
“Cơ Nhi, ngươi còn có một tuần phải lên đài biểu diễn phải không?”
“Ừ, ha ha, ta cũng đã mười lăm tuổi rồi còn gì.” Cơ Nhi mỗi lần nghĩ đến chính mình khi mười bốn tuổi đã cùng nam nhân ở chung đầu liền đầy hắc tuyến.
“Cơ Nhi, ngươi múa tốt như vậy, về sau sao chúng ta có thể lên đài được nữa đây.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Phương tình có chút khổ sở.
“Yên tâm đi, Phiêu Vũ viện sinh ý tốt, thì cuộc sống của các ngươi sẽ tốt, Cơ Nhi là một nữ nhân làm sao có thể ứng phó với nhiều nam nhân như thế được chứ.” Cơ Nhi buồn cười nhìn nàng.
“Ha ha, vậy mong Cơ Nhi chiếu cố ta nhiều.”
“Đều là tỷ muội, khách khí cái gì, kiếm tiền cho tốt để chuộc thân sống một cuộc sống trong sạch, nói cho cùng kĩ viện cũng là nơi chôn vùi tuổi xuân.” Cơ Nhi thấm thía nói.
“Ta biết rồi, cám ơn Cơ Nhi, ngươi còn nhỏ như vậy mà đã hiểu biết tới vậy.” Phương Tình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Cơ Nhi cả khẩu khí và sắc thái đều sắc bén thì âm thầm thở dài.
“Phải trưởng thành thôi mà, ha ha được rồi, ta còn có việc cáo từ trước.” Cơ Nhi nhìn nàng vẫy tay, đi vào bên trong, Phương Tình gật gật đầu đi ra ngoài.
Cơ Nhi nghĩ thầm, cái nam nhân yêu nghiệt kia hỏi tin tức của nàng làm gì? thật là biến thái, chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt của hắn đủ làm cho nàng cảm thấy ớn lạnh.
Nửa canh giờ sau Cơ Nhi và bốn người đã đến được tiệm may của Trương gia, Cơ Nhi để cho hắn lấy số đo của bốn người xong thì đuổi bốn người họ ra ngoài cửa, sau đó nàng đưa bản vẽ cho Trương lão bản, lão bản nhìn thấy bản vẽ thiếu chút nữa rớt cằm, khuông mặt nhỏ nhắn của Cơ Nhi lộ ra nụ cười gian trá.
Đem chuyện y phục giải quyết xong, tâm tình Cơ Nhi càng thêm thoải mái, đi trên đường vừa ăn mứt hoa quả vừa ngâm nga, mà Phạm Thu Nham từ lúc Cơ Nhi bắt đầu hát thì thân thể hắn dính liền với nàng như hình với bóng, đem bọn Tinh Kim bỏ lại phía sau.
” Hôm nay chúng ta ở bên ngoài ăn cơm, mỗi ngày đều ở trong viện ăn cơm không tốt.” Cơ Nhi đột nhiên đề nghị.
“Tốt, Cơ Nhi muốn ăn cái gì?” Phạm Thu Nham lập tức mỉm cười hỏi han.
” Ta muốn ăn cá, cá tươi” Chỉ cần nghĩ đến miếng cá mềm mềm thơm thơm ở trong miệng là nước miếng nàng muốn chảy ra.
Nhan Nguyệt vừa nghe vậy lập tức đi lên nói “Cơ Nhi, Nhan ca ca biết có một chỗ ăn cá rất ngon, có muốn đi ăn thử hay không?” Nhan Nguyệt cũng là người yêu thích đồ ăn ngon, đối với đồ ăn vô cùng có hứng thú.
“Thật sự tốt tốt, ở nơi nào, đi mau, chút nữa mang về cho Tư Đồ ca ca một ít.” Mặt mày Cơ Nhi hớn hở, Tinh Kim nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của nàng thì yêu thương lắc lắc đầu.

‘Thanh ngư sơn trang’ là tiệm ăn cá nổi tiếng ở Dương Châu, bên trong có bán đủ các loại cá và hải sản, cá sông cá biển đều có, hơn nưa đều nuôi ở trong ao của tiệm để khách nhân có thể tự mình lựa chọn.
“Oa, thiệt nhiều cá a.” Cơ Nhi mắt mở lớn, Thanh Ngư sơn trang thật giống khách sạn của hiện đại, rất là lớn, hình thức bên trong rất tao nhã, làm cho người ta khi đi vào cảm thấy thật thoải mái khiến cảm giác thèm ăn cũng tăng lên nhiều.
“Cơ Nhi, Cơ Nhi.” Phạm Thu Nham lôi kéo nàng chọn cá.
“Ách, làm thế nào đây Phạm ca ca Cơ Nhi chưa bao giờ chọn cá, không biết con nào ngon” Cơ Nhi không ngẩng đầu nói.
“Cơ Nhi!” thanh âm của Phạm Thu Nham bỗng trầm xuống.
Cơ Nhi lập tức ngẩng đầu, nhìn ra cửa có một người đang đi tới.
Cơ Nhi biến sắc, nhưng không lâu ý cười lại hiện trên mặt, tiến lên cười duyên nói ” Dương đại nhân, thật sự là trùng hợp mọi người cũng đến đây ăn cá sao?” Cơ Nhi nhìn Dương đại nhân, bên cạnh có một nam nhân anh tuấn, thật hỗn đản vì sao mà suốt ngày hắn đi cùng Dương tri huyện chứ, nhất định là có âm mưu mà.
“Cơ Nhi cô nương, thật sự là trùng hợp.” Dương đại nhân mặt mày hớn hở chào hỏi.
“Cơ Nhi cô nương thật có nhã hứng, còn có thời gian đến nơi này ăn cơm, không phải chuẩn bị lên đài biểu diễn sao?” Long Khiếu Thiên cười như không cười, con ngươi đen xẹt qua tia kinh diễm, hôm nay khuôn mặt Cơ Nhi tỏa sáng càng thêm thanh lệ, làm cho hắn bỗng chốc bị nàng hấp dẫn.
“Ha ha, Long bảo chủ trí nhớ thật tốt, lúc đó nhớ mang theo nhiều bạc đến cổ động cho Cơ Nhi nha.” Cơ Nhi cũng là ngoài cười nhưng trong không cười, giả bộ như không quen biết.
“Đương nhiên, Cơ Nhi nhớ rõ câu nói kia là tốt rồi, bán nghệ không bán thân, ta chờ đã lâu.” Long Khiếu Thiên mỗi lần thân cận cùng nữ nhân nghĩ đến thân thể ngây ngô của nàng thì dục hỏa lại bùng lên mạnh mẽ.
“Chỉ cần ngươi trả giá thích hợp.” Cơ Nhi tức giận muốn chửi ầm lên, bất quá nàng phải nuốt xuống.
“Hảo, hảo, Cơ Nhi nàng phải chờ ta nha, ha ha ha.” Long Khiếu Thiên cùng Dương đại nhân đi vào, đi sau là vẻ mặt giận dữ của Long ngũ và Long Thất, mà Long thất khi đi qua bên người nàng mặt lại đỏ, vôi vàng cúi đầu đi qua.
“Thật là, đến chỗ nào cũng đều có thể gặp được tên hỗn đản này!” tâm trạng tốt của Cơ Nhi đều bị tên này làm ất hết.
“Cơ Nhi, đừng để ý đến hắn, chúng ta ăn cơm!” Tinh Kim đứng ở bên người nàng nói.
“Ừm, tốt nhất tốt nhất cái tên hỗn đản kia ăn cá bị hóc xương, ha ha ha.” Cơ Nhi tự đắc nói.
Nhan Nguyệt tránh ở chỗ tối khuôn mặt tuấn tú âm trầm vô cùng, vừa nghe Cơ Nhi nói, khóe miệng đột nhiên gợi lên nụ cười tà mị đi về phía phòng bếp.
Long Khiếu Thiên cùng Dương đại nhân ở trong một nhã gian tên là ‘ Thanh Giang Các’, Cơ Nhi ở trong ‘ Thanh Thủy Các’ cách đó không xa cả hai căn phòng đều có hòn non bộ, hoa hồng rực rỡ, phong cảnh hợp lòng người. . .
Cơ Nhi đi ngang qua, nhìn thấy Long thất đứng gác ở cửa, trong lòng cảm thấy khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ hỗn đản chính là hỗn đản, chính mình ở bên trong ăn uống, thuộc hạ phải ở bên ngoài hứng gió.
“Tiểu ca, hắn không cho ngươi ăn cơm sao, có muốn đi theo Cơ Nhi không, ta cho ngươi ăn thật thịnh soạn.” Cơ Nhi bắt đầu dụ dỗ, Long thất so với Long ngũ bộ dạng nhã nhặn hơn, tuổi cũng hơi nhỏ, nhìn cũng rất là thuần khiết không có giống người xấu.
Long Thất nhìn thấy nàng lập tức đỏ mặt lên, không biết nên nói cái gì.
“Như thế nào, ngươi lần trước phi lễ bổn cô nương không nhận lỗi sao?” Cơ Nhi nhắc nhở hắn.
“Ta, ta không có.” sắc mặt Long Thất đã muốn đổi màu.
“Không có thật sao?” Cơ Nhi đi thẳng đến trước mặt hắn, thiếu chút nữa thì đụng trúng ngực hắn.
“Ta, ta không cố ý .” Long Thất không còn đường lui cả người đều dựa vào tường.
“Tiểu ca, Long Khiếu Thiên kia xấu xa như thế, huynh đi theo hắn có cái gì tốt chứ, đi theo Cơ Nhi đi, Cơ Nhi làm cho ngươi nổi tiếng.” Mắt to của Cơ Nhi nhìn hắn quăng cái mị nhãn.
“Cô nương thỉnh tự trọng, bảo chủ là biểu ca của Long Thất, Long Thất sẽ không bao giờ phản bội hắn.” Long Thất vội vàng giải thích.
“Xí! Ăn cơm thôi!” Cơ Nhi buồn bực, hóa ra là biểu đệ, đương nhiên sẽ không đùa giỡn nữa, đúng là dụ dỗ sai người rồi, Cơ Nhi phẩy tay áo đi về phía nhã gian của nàng.
Phía sau Phạm Thu Nham cùng Liễu Tinh Kim nhìn thấynàng mất hứng, đều che miệng cười trộm đi theo, Long Thất ngốc lăng đứng đó nhìn bóng lưng tức giận của Cơ Nhi rời đi, cũng không biết trong lòng là cái tư vị gì……….
Ở trong phòng, Cơ Nhi muốn đi nhà xí, nhà xí lại ở ngay trong vườn cây, Cơ Nhi không mang Tinh Kim đi cùng, bởi vì Long Khiếu Thiên đang ở cùng Dương đại nhân, nàng cũng không sợ hắn gây bất lợi gì ình.
Tiến vào khu nhà vệ sinh, sau khi giải quyết xong, sửa sang lại quần áo đi ra, miệng nàng bị ai đó bịt lại khiến nàng không kêu ra được.
Theo bản năng nàng thúc khuỷu tay ra sau, nhưng người đằng sau như đoán trước thân thể chợt lóe lên liền tránh được, chân đá thẳng lên ra phía sau nhắm vào mặt, nhưng cũng bị tránh được.
“Nữ nhân, ngươi còn có chiêu gì?” Cơ Nhi bị hắn điểm huyệt không thể nói cũng không thể động đậy được, nam nhân nắm lấy ót nàng làm cho Cơ Nhi nhìn hắn, mắt Cơ Nhi nhất thời trợn tròn, sao lại là Long Khiếu Thiên ….
“Không cần giận, ngươi vốn là của ta, hiện tại ta tới đòi quyền lợi thôi.” con ngươi Long Khiếu Thiên tối sầm lại, bàn tay to ôm lấy eo Cơ Nhi, cắn vào gáy nàng, Cơ Nhi tức đến nghiến răng nghiến lợi, nàng cảm thấy thân thể mình căng thẳng, vật nam tính của hắn đang đâm vào mông nàng…