Vũ Nương Thập Phu

Chương 51: Nam nhân đều hư hỏng






Trong lòng Cơ nhi sửng sốt, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, trở nên khẩn trương khác thường “Tần, Tần đại ca, ngươi, ngươi sẽ không nghĩ ép buộc Cơ nhi chứ?”
” Cơ nhi, nàng nói cái gì vậy, Tần đại ca là thật tâm thích nàng thì làm sao ép buộc nàng chứ, chỉ là muốn Cơ nhi cho Tần đại ca một cơ hội” Tần Chân khẩn cầu nhìn Cơ nhi.
“A, ha ha, Tần đại ca đừng ngồi gần như thế, Cơ nhi không quen lắm, có chuyện gì chậm rãi nói” giọng điệu Cơ nhi mềm nhẹ, cơ thể khẽ di chyển đem cái ghế của mình cách xa hắn một chút.
” Ai, hảo” Tần Chân thở dài đáp ứng một tiếng, sau đó ngồi trở lại ghế lúc đầu, lười nhác nằm xuống nhưng một đôi con ngươi đen vẫn nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần động lòng người của Cơ nhi.
Cơ nhi lúc này mới thả lỏng, cũng tự lui vào trong ghế bành khẽ cười nói, “Tần đại ca, ngươi vì sao thích xem nữ tử nhảy múa?” Cơ nhi cố ý chuyển trọng tâm câu chuyện.
” Bởi vì nữ tử biết khiêu vũ là đẹp nhất, vóc người tốt, khí chất tốt, tinh ranh khéo léo, hơn nữa kỹ thuật nhảy đều có thể tác động lòng người, nhưng mà từ lần trước nhìn vũ đạo của Cơ nhi thì Tần đại ca đối với các cô nương nhảy múa khác không hề … cảm thấy hứng thú nữa” Tần Chân nhớ lại lúc ấy, nhớ tới vũ đạo buộc chặt tâm hồn kia.

“A, khoa trương tới vậy sao?” Cơ nhi có hơi đắc ý.
“Thật mà, Cơ nhi dường như khiến điệu vũ kia có linh hồn, lúc đó Tần đại ca chỉ cảm thấy tâm đau thật đau, cho tới bây giờ chưa hề xem vũ khúc nào có thể khiến Tần đại ca chấn động như vậy, Cơ nhi, nàng thật sự là một thiên tài nhảy múa” Tần Chân sợ Cơ nhi không tin, lập tức ngẩng đầu lên biểu hiện sự nghiêm túc của hắn.
“Hi hi, vậy là tốt rồi, bằng không Cơ nhi mang tiếng chết, Tần đại ca, ngươi xem qua rất nhiều cô nương nhảy múa đúng không? Ngươi nói xem một tháng sau Cơ nhi lên đài biểu diễn có thể một lần thành danh không, dù sao trong nghề này có nhiều cô nương biết nhảy múa lắm.”
“Đương nhiên sẽ, điệu nhảy của Cơ nhi là hay nhất mà Tần đại ca từng xem, nhưng mà….” Tần Chân ngập ngừng.
“Nhưng mà cái gì?” Cơ nhi tò mò hỏi, nàng cần ý kiến, bởi vì nàng không biết về cổ đại, sôi nổi và tự tin cũng không chắc sẽ thành công.
“Nhưng mà nam nhân đi kỹ viện đều là tầm hoan mua vui, điệu vũ của Cơ nhi quá ưu thương, không thích hợp lên đài biểu diễn” Lời này của Tần Chân không hề sai.
“Hì hì, đó là hiển nhiên, Cơ nhi sẽ không nhảy điệu vũ thương cảm thế đâu, ngoại trừ cái này còn có cái gì Cơ nhi cần chú ý không?” Cơ nhi khiêm tốn thỉnh giáo, Tần Chân mặc dù phong lưu bất kham nhưng phương diện này hắn quả thật là một chuyên gia.
“Ha ha, lẽ nào Cơ nhi không tự tin vào bản thân sao?” Tần Chân cầm lấy chén trà trên bàn đưa cho Cơ nhi, tự mình cũng uống một hơi cạn sạch.
“Không phải không tự tin, chỉ muốn hiểu rõ hơn chút thôi, Cơ nhi còn nhỏ nên không có kinh nghiệm về việc này lắm” Cơ nhi vui vẻ uống trà, nghĩ thầm ý tứ của nàng đã rất rõ rồi.
“Thêm một tháng là Cơ nhi được mười lăm tuổi nhỉ?” Tần Chân cầm một hạt dẻ đút Cơ nhi, sau đó tự bốc một ít đậu phộng.
“Vâng, Cơ nhi chuẩn bị lên đài diễn xuất vào sinh nhật, Tần đại ca nhớ tới cổ động nhe” Cơ nhi mở miệng đón lấy, cười tủm tỉm ăn ngon lành.

“Ừ, Tần đại ca chắc chắn sẽ xem Cơ nhi biểu diễn, bằng không Tần đại ca sợ sẽ hối hận cả đời” Tần Chân khoa trương nói.
“Không biết Vương gia có tới không nhỉ?” Cơ nhi đột nhiên u oán nói, trong đầu nghĩ tới khuôn mặt khả ái tuấn mỹ kia, nhưng mà lập tức bị khuôn mặt băng lãnh nam tính của Liễu Tinh Kim thay thế, khiến miệng nàng khẽ rút một cái.
“Cơ nhi, nàng thật là biết cách làm đau lòng Tần đại ca đấy” Tần Chân thở dài.
Cơ nhi không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn từng đám mây trắng chậm rãi trôi qua, bỗng nhiên cảm giác mí mắt thật nặng không khỏi ngáp một cái.
“Cơ nhi buồn ngủ sao? Nếu vậy thì vào trong phòng ngủ chút đi, chờ thuyền cặp bờ Tần đại ca sẽ gọi da65y” Tần Chân cau mày nhìn Cơ nhi đang buồn ngủ.
“A, không, không cần, đã nói đi du dồ với Tần đại ca thì sao Cơ nhi đi ngủ được chứ, ở đây rất thoải mái, Cơ nhi dựa vào là được rồi” Cơ nhi hơi xấu hổ.
Tần Chân nhìn nàng ngẩng mặt dựa vào ghế, đôi mắt to dần ì trệ, khóe miệng hiện ra nụ cười gian tà khó phát hiện.

“Cơ nhi, ngày nàng lên đài sẽ đấu giá đêm đầu tiên của nàng sao? Dù sao mười lăm tuổi cũng không còn nhỏ, Hồng ma ma sợ là chờ đem nàng thành cây rụng tiền nhỉ?” Tần Chân cố ý dịu dàng nói khẽ, cố tình hỏi mấy câu như vô ý.
“Ha ha, đương nhiên không bán, Cơ nhi sẽ không bán thân đâu, còn nữa nam nhân đều rất hư hỏng, chiếm được rồi sẽ không trân trọng nữa, không chiếm được mới là tốt nhất, Hồng ma ma nếu như muốn biến Cơ nhi thành cây rụng tiền thì nàng nên biết đạo lý này, ha ha” Cơ nhi cười khẽ, sau đó ngáp một cái trợn mắt nhìn bầu trời trong xanh, phát hiện chính mình thật sự không cố được, bình thường nàng đã quen ngủ trưa nên trong hoàn cảnh êm dịu thế này thì thật sự quá khó để tỉnh táo.
“Cơ nhi ngủ đi, Tần đại ca nhìn nàng thế này rất khó chịu” Tần Chân thấy nàng cố gắng mở mắt thì không khỏi buồn cười.
“Vậy được rồi, Cơ nhi chỉ ngủ một chút thôi, Tần đại ca lát nữa nhớ kêu ta dậy đó” Cơ nhi đỡ ghế đứng lên, Tần Chân vẫn ngồi đó nhìn nàng đi vào trong sương phòng, nụ cười tà ác rốt cuộc nổi rõ trên mặt.
Cơ nhi ngồi ở mép giường lắc lắc đầu, vì sao ngày hôm nay đặc biệt buồn ngủ vầy, thật sự là kỳ quái, quay đầu nhìn Tần Chân vẫn nằm trên ghế ăn đậu phộng nghĩ thầm hẳn là không có vấn đề, ngẫm lại vẫn thấy có gì không thích hợp nên vội vã dùng chân đá cái ghế, âm thanh to thế chắc Tinh Kim sẽ nghe thấy, Cơ nhi khẽ cười không thèm cởi giầy nằm xuống, đầu vừa chạm gối đã ngủ say.
Một lát sau Tần Chân mới chậm rãi đứng dậy, vỗ vỗ vụn đậu phộng trên người, xoay người đi vào sương phòng nhìn thân ảnh màu xanh nhạt đang nằm cười gian xảo, hưng phấn chà xát hai tay.