Họa Mi giật mình bước nhanh đuổi theo, sau đó núp tại khe cửa của Tuyết Viện thấy Hồng ma ma ngồi bàn bạc sự tình với Cơ nhi ở bàn đá giữa sân, vẻ mặt Hồng ma ma vui vẻ, Cơ nhi nói chuyện sảng khoái khiến Họa Mi bỗng nổi lòng oán hận, quả nhiên là tiểu tiện nhân này đã về, thảo nào mình không có khách, đồ sao chổi!
Họa Mi nhìn ra ngoài một hồi rồi im lặng rời khỏi, trong lòng nghĩ tới việc Cơ nhi còn hơn tháng nữa sẽ lên đài, đến lúc đó sợ mình chẳng còn chỗ đứng nữa, mà nha đầu chết tiệt kia lại còn càng ngày càng đẹp, vóc người no đủ, khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng, lại còn chưa khai bao nữa, nhiêu đó chưa đủ câu hồn nam nhân sao. Nghĩ tới đây, trong lòng Họa Mi nảy ra ý, gõ cửa vũ kỹ Phương Tình. Vừa qua buổi trưa, Phạm Thu Nham một thân xanh đen, đẹp như trích tiên được hộ viện dẫn tới Tuyết Viện.
” Cơ nhi cô nương, bài hát tối hôm qua tại hạ đã phổ xong rồi” Phạm Thu Nham vừa thấy Cơ nhi đang chờ hắn trong viện thì lập tức tiến lên nói, khuôn mặt tuấn mỹ, đẹp như ngọc thạch lóe lên ánh mừng rỡ.
” Ha ha, Phạm công tử mời ngồi, tiểu Lục châm trà” Cơ nhi mỉm cười nhìn khuôn mặt tuấn tú lễ độ của hắn, trong lòng thầm khen hắn quả là một đại mỹ nam, nếu ở hiện đại chỉ sợ sớm bị các sắc nữ nhào vô xé xác, da thịt vóc người, diện mạo ôn nhu, giọng nói êm tai, ngẫm lại sẽ khiến người ta chảy nước miếng. (PL: ta cũng chảy nước miếng đây, haha)
” Đa tạ Cơ nhi cô nương” Phạm Thu Nham vui vẻ ngồi xuống, sau đó quay đầu nhìn sơ bố trí trong viện, hai mắt để lộ ra kinh ngạc và khó hiểu.
” Phạm công tử, nếu như ngươi dùng cả đêm không thể thông suốt bài hát đó thì Cơ nhi cũng sẽ không cho ngươi tới” lời Cơ nhi nói khiến Phạm Thu Nham nhất thời xấu hổ đỏ mặt, vì sao lòng tự tin của mình luôn bị nàng đả kích chẳng còn chút nào.
” Ha ha, nhưng mà Cơ nhi biết ngươi là người yêu âm luật thật sự, như vậy đi, ta thấy vụ tuyển chọn thi đấu kia ngươi không cần đâu, ở lại đây làm nhạc công đi, ta là vũ nương của kỹ viện này, hiện đang thiếu một nhạc công chủ lực. Bởi vì ca khúc của Cơ nhi đều do chính ta phổ nhạc, viết từ, so với những ca khúc ngươi thường nghe sẽ rất khác, Phạm công tử nếu như muốn nâng cao tài nghệ của mình thì đây là cơ hội của ngươi, bởi vì nhạc công bình thường không thể diễn tấu được ca khúc của Cơ nhi” Cơ nhi chậm rãi nói trong khi nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của hắn, trong lòng vẫn tán thường da thịt trên mặt hắn, sáng trắng, lỗ chân lông nhỏ xíu, màu da tuyết trắng hồng nhạt, khiến nàng có cảm giác kích động muốn nhào tới cắn một cái.
“A, cái này?” Phạm Thu Nham không nghĩ tới Cơ nhi sẽ hội yếu hắn làm nhạc công của nàng, nhất thời thấy khó xử, hắn chỉ muốn gặp vị đại sư kia thôi, với lại đánh đàn tại kỹ viện sẽ làm hắn không tự nhiên.
” Ngươi đừng lo vấn đề tiền lương, Cơ nhi kiếm được sẽ không thiếu phần của ngươi” Cơ nhi cho rằng hắn lo lắng việc này.
” Không, không phải, tại hạ…” Phạm Thu Nham không biết nói thế nào, hắn sợ Cơ nhi hiểu lầm là hắn khinh thường nàng.
“À, ngươi không thích sao? Hay là ngươi có dự định khác? muốn vào cung làm nhạc công?” Cơ nhi cau mày, vậy phải làm sao bây giờ, khó lắm mới tìm được người vừa ý.
“A không, đương nhiên không phải, muốn tiến cung chỉ vì nghe nói nhạc công trong cung tài nghệ siêu quần, tại hạ muốn đi thỉnh giáo.”
” Ha ha, ta hiểu rồi, ngươi muốn học tập tài nghệ, ta dạy cho ngươi là được, ngươi muốn gặp đại sư cũng có thể” Cơ nhi đang nghĩ cách khó dễ hắn.
“Thật sao? Tại hạ phải làm gì để thấy vị đại sư kia?” Hai mắt Phạm Thu Nham lập tức sáng quắc nhìn thẳng Cơ nhi, khuôn mặt lộ vẻ khát vọng.
“He he, dĩ nhiên là ngươi phải vượt qua cửa của ta đã, ngày nào đó ngươi mạnh hơn ta thì Cơ nhi sẽ thực hiện lời hứa” Cơ nhi buồn cười nhìn tên nam tử dám xem thường nàng.
” Tiểu Lục, đem đàn tranh của ta lại đây” Cơ nhi biết là nếu mình không thể hiện thực lực thì vị mỹ nam tử này sẽ không biết hắn đã lãng phí thời gian học ở trường.
Đàn tranh là nhạc khí có thể biểu hiện thực lực tốt nhất, mà Cơ nhi từ nhỏ được phụ mẫu bồi dưỡng tài năng, ba tuổi đã đàn được ca khúc đơn giản, về sau nàng có thể nhắm mắt mà đàn, ngay cả thầy nàng cũng khen nàng có tài năng âm nhạc, nhưng Cơ nhi yêu thích vũ đạo hơn.
Đàn tranh cổ đại khác với hiện đại nhưng đơn giản hơn, tại hiện đại Cơ nhi diễn tấu với đàn tranh hai mươi mốt dây nhưng ở đây chỉ có mười sáu dây. Nàng thử đàn qua vài lần thấy quá đơn giản nên chán nản, nhưng mà nếu muốn vị đại mỹ nam này tâm phục khẩu phục thì Cơ nhi phải chứng minh bản lĩnh thôi.
Phạm Thu Nham mừng rỡ, hắn vẫn nghĩ Cơ nhi nhỏ tuổi nhưng quá tự tin, tuy rằng ca khúc kia cổ quái khiến hắn tốn nhiều công sức nhưng chỉ dừng lại ở việc nghe nàng hát, bây giờ nghe nàng muốn chơi đàn tranh thì không còn gì thích hơn, hắn rất thích đàn tranh nên rất tự tin với bản thân, đến nay vẫn chưa ai giỏi hơn hắn.
Tiểu Lục dưới sự trợ giúp của Liễu Tinh Kim đã đặt đàn tranh dưới mái hiên, Cơ nhi nhẹ khẩy tóc ra sau, chậm rãi ngồi xuống trước đàn tranh, vải trắng quấn trên ngón tay đều bị nàng tháo ra, vết thương cũ mới chồng chất.
” Cơ nhi, tay ngươi?” Liễu Tinh Kim sợ nàng diễn tấu không được, dù sao có mấy vết phồng đã vỡ đang lên da non.
” Không sao hết” Cơ nhi nhìn hắn cười dịu dàng, đeo lên mấy cái vuốt sắt vào tay phải.
Phạm Thu Nham vẫn ngồi trước bàn đá đối diện, đôi mắt sáng ngời nhìn Cơ nhi, trong lòng rất khẩn trương, mong rằng Cơ nhi sẽ không khiến hắn thất vọng.
” Ha ha, Phạm công tử, Cơ nhi rất ít đánh đàn, nửa năm qua cũng chỉ đàn hai lần, hôm nay ngươi có phúc lắm đấy, nhưng mà Cơ nhi nói trước là nếu Phạm công tử thấy Cơ nhi giỏi cầm hơn ngươi thì ngươi phải lưu lại làm nhạc công của ta, đương nhiên muốn bái ta làm thầy cũng được, nếu như cầm nghệ Cơ nhi không bằng thì Cơ nhi lập tức mang ngươi đi gặp lão sư của ta được chứ?” Cơ nhi tính trước, đời này chuyện nàng tự tin chỉ có vài thứ, đàn trang vừa vặn đứng nhất, tuy rằng giờ nàng mới mười bốn tuổi nhưng cầm nghệ của nàng tới mười chín năm, so với tuổi của Phạm Thu Nham còn nhiều hơn, nhất định sẽ thắng.
Phạm Thu Nham sửng sốt, sau đó cười thật rực rỡ nói “Được, một lời đã định!”
” Ha ha, một lời đã định” Cơ nhi nhẹ nhàng khoan khoái nở nụ cười, nương theo đàn tranh thử âm tiếng….