Sự kiện lần này khiến Cơ nhi trốn trong tiểu viện của nàng bảy ngày, chờ vết sưng trên mặt biến mất mới dám ra gặp người khác, nhưng mà luyện tập của nàng càng ngày càng muốn khác người, trong viện trực tiếp dựng lên hai cái xà lệch, dưới sự bảo vệ cao cường của Liễu Tinh Kim nàng bay vọt lên ở vòng quay thứ tư, tăng lên niềm vui, vài lần rớt vào lòng Liễu Tinh Kim, khiến Liễu Tinh Kim sợ đến muốn đau tim.
Tần Chân tới vài lần, nàng dùng lý do khuôn mặt xấu xí mà trốn không gặp, sau vài ngày không đến nữa, Cơ Nhi đoán rằng hắn chắc là đang có chuyện, song như vậy càng tốt, đỡ phải kiếm cớ, Long Khiếu Thiên cũng không hề đến quấy phá, Cơ Nhi đắc ý tưởng rằng hắn nhất định đã biết người đứng sau nàng cường đại, cho nên mới không dám tới làm càn, khiến cho nàng rất vui vẻ, ung dung tự tại.
Qua vài ngày, Cơ Nhi có chút đứng ngồi không yên, cho nên đêm nay,chờ sau khi kỹ viện khai trương liền kéo Liễu Kim Tinh đi dạo chợ đêm, lấy cớ là đi mua đồ cho con gái.
“Cương thi, ngươi có muốn mua đồ gì không?” Cơ Nhi dừng ở quầy hàng nhỏ bên đường hỏi.
“Không cần!” giọng nói Liễu Kim Tinh lạnh lùng, luôn mặc một thân hắc y, trong mắt cũng chỉ có thân ảnh nho nhỏ của Cơ Nhi.
“Ta thấy ngươi mỗi ngày đều mặc hắc y, ngươi rốt cuộc có thay đồ hay không?” Cơ Nhi quay đầu về phía khuôn mặt tuấn tú của hắn.
Chỉ thấy Liễu Kim Tinh khóe miệng bỗng rút vài cái, giận dữ nói: “Ta có năm bộ!”
“A! Ngươi thật là, không cần phải giống như nhau đúc thế, cuộc sống cần phải có màu sắc, bằng không rất nhàm chán nha, đi, Cơ Nhi mua cho ngươi mấy bộ thật đẹp.” thật ra Cơ Nhi không có việc gì làm nên đi kiếm chuyện.
“Không cần, ta thích màu đen!” Liễu Kim Tinh lạnh lùng cự tuyệt.
“Không được! Ngươi là người hầu của ta, ta nói cái gì ngươi đều phải nghe!” Cơ Nhi lập tức khó chịu chu miệng.
“Vương gia không nói như vậy!” Liễu Kim Tinh nhíu mày nhìn nàng, hôm nay Cơ Nhi mặc bộ đồ hồng trắng, tóc dài vẫn xõa tung bay bốn phía, thật thanh khiết cũng thật quyến rũ, Liễu Kim Tinh cảm thấy nàng thật là một nữ nhân kỳ lạ, trên mình dường như có rất nhiều hương vị nữ nhân khác nhau, đôi lúc làm hắn không thể di dời tầm mắt.
“Ngươi! Hừ, chờ Vương gia trở về, ta liền nói cho hắn biết là ngươi khi dễ Cơ Nhi.” Cơ Nhi làm bộ tức giận.
“Vương gia sẽ không tin.” Liễu Kim Tinh không thèm sợ mấy lời này.
“Phải không?” Bàn tay nhỏ bé của Cơ Nhi lập tức ôm chặt lấy cánh tay hắn cười gian trá, Liễu Kim Tinh muốn tránh đã không kịp.
“Vương gia nhìn thấy hai người chúng ta như vậy, ngươi nói hắn có tức giận hay không?” Cơ Nhi cố ý đem đầu nhỏ tiến đến bên tai hắn nhẹ giọng mị hoặc nói.
“Không biết xấu hổ!” Liễu Kim Tinh nhịn không được mắng nàng.
“Ha ha, Cơ Nhi không biết xấu hổ đấy, ngươi tại sao lại đỏ mặt a, không phải là thích Cơ Nhi chứ.” Cơ Nhi cười duyên ngước lên.
“Ngươi mau buông ra, ở trên đường phố còn ra thể thống gì?” giọng Liễu Kim Tinh lạnh như băng, nhưng khuôn mặt tuấn tú lại càng ngày càng hồng.
“Ngươi không đáp ứng, Cơ Nhi sẽ không buông, dù sao thì ta cũng không biết xấu hổ.” Cơ Nhi kéo hắn làm nhiều người đi đường chú ý, nhưng lại tưởng là vợ chồng son cãi nhau, mọi người đều che miệng cười trộm rời đi.
“Mau buông tay, ta đáp ứng là được!” khuôn mặt Liễu Kim Tinh đã muốn trở thành màu đỏ thẫm rồi, bởi vì hai người lôi kéo, làm cho bộ ngực nho nhỏ của Cơ Nhi thỉnh thoảng lại ma xát cánh tay hắn, khiến cả người hắn vừa xấu hổ vừa khô nóng.
“Ha ha. Sớm đồng ý không phải tốt sao !” Cơ Nhi buông tay hắn ra, quay người lui lại, không cẩn thận đụng vào một vị nam tử đang ở quầy đồ cổ xem ngọc bội, chỉ nghe ‘choang ‘ một tiếng, ngọc bội trên tay nam tử rơi xuống đất vỡ tan, làm hắn tức giận ngẩng đầu nhìn về người đụng hắn.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Cơ Nhi cúi đầu nhận sai, hai tay tạo thành chữ thập, hướng về phía trước mặt nam tử cúng bái, bộ dạng rất thành kính, khiến khóe miệng nam tử co quắp.
“Cô nương, ngươi làm vỡ ngọc bội của ta, tính như thế nào đây ?” Nam tử mở miệng trước, Cơ nhi ngẩng đầu nhìn lên, thấy nam tử thật nho nhã, trên người mặc quần áo màu lam sang trọng, hẳn là người giàu có.
“A, thật xin lỗi, ta bồi thường cho ngươi, cái này bao nhiêu tiền?” tay Cơ Nhi sờ túi tiền, nghĩ rằng quán ven đường chắc không quá đắt đi.
“Một vạn lượng!” Nho nhã nam tử còn chưa mở miệng, người đi bên cạnh hắn liền bước lại đây, âm thanh trầm thấp cứng rắn, Cơ Nhi lập tức quay đầu nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng tái đi.
“Long khiếu Thiên, ngươi là cướp sao?” hai hàng lông mày Cơ Nhi liền dựng thẳng, mắt to bốc hỏa trừng khuôn mặt tuấn tú trước mặt khiến nàng muốn đau nhức.
“Vũ Tuyết Cơ, ngươi rốt cuộc cũng đi ra !” cặp mắt Long Khiếu Thiên thâm thúy hiện lên một tia sáng.
“Ngươi có ý gì?” Cơ Nhi sửng sốt, nhìn về Liễu Kim Tinh, phát hiện hắn vẫn đứng bất động ở nơi đó, phía sau hắn là Long Ngũ đang cười lạnh, mà Liễu Kim Tinh nhìn nàng với vẻ trách cứ, khiến Cơ Nhi biết là mình trêu đùa đã khiến cho hắn mất cảnh giác.
“Mang đi!” Long Khiếu Thiên nhìn Long Thất ở bên kia lạnh lùng nói.
“Vâng, bảo chủ!” Long Thất lập tức kéo cánh tay của Cơ Nhi.
Cơ Nhi suy nghĩ một chút, lập tức thoát thân bỏ chạy, còn lớn tiếng hô: ” Cứu mạng a, Long Khiếu Thiên cưỡng đoạt dân nữ!” Âm thanh chói tai kia kinh thiên động địa, nhất thời tất cả mọi người trên đường đều nhìn về phía Cơ Nhi đang chật vật chạy trốn.
Long Thất khóe miệng vừa kéo, nhất thời phi thân lên, nhanh chóng ra tay điểm huyệt đạo ở sau lưng Cơ Nhi.
“A, sắc lang a!” Cơ Nhi dự cảm là Long Thất sẽ từ phía sau bắt nàng, lập tức xoay người lại, đem ngực đầy đặn của chính mình chĩa về tay hắn.
Long Thất điểm trúng nơi mềm mại một cái, thân thể cứng lại, lập tức rút tay về, khuôn mặt đỏ bừng.
“Wow, phi lễ tiểu cô nương a, nam nhân này thật là…” Trong đám đông lập tức có người vì Cơ Nhi bất bình.
“Nam nhân chết tiệt, ở trên đường còn dám phi lễ tiểu cô nương, thật đáng đánh đòn, mọi người mau đánh hắn!” Có một phụ nữ trung niên lập tức quát to lên, khiến cho các nữ nhân khác đồng tình, nhất thời có một đám nữ nhân vung nắm tay hướng về Long Thất nên hắn chỉ có thể xoay nguời chạy.
Cơ Nhi thừa dịp hỗn loạn chui vào phía dưới quầy bán quạt, lộ ra cái đầu nhìn lén Liễu Kim Tinh, phát hiện hắn cũng sốt ruột nhìn nàng, nháy mắt vài cái.
Cơ Nhi biết Long Khiếu Thiên tới bắt nàng, liền giấu đầu nhỏ vào bên trong rèm vải.
“Cô nương, lão phu phải làm ăn, ngươi, ngươi mau ra đi!” Chủ quán gấp đến nỗi đầu chảy đầy mồ hôi.
“Lão bá, ngươi yên tâm, nếu quầy hàng bị phá, bổn cô nương sẽ bồi thường!” Cơ Nhi thấy hai chân Long Khiếu Thiên xuất hiện ở phía trước đầu nàng, lập tức vươn một đấm đánh xuống ngón chân của hắn.
“A” Long Khiếu Thiên kêu lên một tiếng, một chân nhảy dựng lên, hắn đâu ngờ nàng có chiêu này.
“Vũ Tuyết Cơ, ngươi nhanh ra đây, bằng không đừng trách ta không khách khí với thị vệ của ngươi!” Long Khiếu Thiên nhảy quanh một vòng, nhìn thấy Liễu Kim Tinh đang lo lắng không thôi, lập tức cười lạnh uy hiếp Cơ Nhi.
“Long Khiếu Thiên, ngươi, ngươi thật đê tiện!” Cơ Nhi nhịn không được mắng ra tiếng.