Vú Nuôi Của Rồng

Chương 93: Thu bảo tháp (3)




Lục Tiểu Linh Đồng còn không hay biết là mình đang bị người khác tính toán. Nó sau khi dung nhập với nô hồn của A Khờ thì khí tức đã cường đại hơn trước rất nhiều. Nó bây giờ đã có thể cảm nhận được sự tồn tại của chủ hồn ở ngay bên trong vùng cấm không gian. Cái vùng cấm không gian này là một lỗ hỏng của tòa bảo tháp sau khi chủ nhân của bảo tháp ngã xuống, khí linh cũng chính vì thế mà bị phân chia thành ba cái hồn thể. Đến cuối cùng dung nhập được hồn nô, Lục Tiểu Linh Đồng mới khai mở được những ký ức xưa cũ đó ở trong đầu. Nó lang thang trong vùng cấm không gian khoảng chừng nửa khắc, đột nhiên bước chân nó hơi cảnh giác mà dừng lại:

- Ai, mau ra đây cho ta?

Âm thanh của Lục Tiểu Linh Đồng rất lớn, nhưng đáp lại nó chỉ là một hồi im lặng, không có bất kỳ một cái tiếng động nào. Nó hầm hè vung chân đá tan một cái tảng đá so với nó còn muốn to hơn nửa đầu. Tảng đá vỡ ra, không gian xung quanh vẫn không hề tồn tại bất kỳ một cái âm thanh nào khác. Nó liếc mắt nhìn quanh rồi lại thở dài:

- Ài, xem chừng là tại do ta quá lo lắng mà thôi!

Nó nhìn trước nhìn sau một lúc, lại tiếp tục đi đến phía trước vài bước. Đầu nó đột nhiên quay phắt lại, đúng lúc này có một tiếng kinh hãi kêu lên:

- Ai ui, lại bị phát hiện rồi!

Nó chỉ nhìn thoáng thấy một thân hình gần như tương đồng với nó tan biến vào trong hư không. Lần này nó thật sự bị dọa đến muốn nhảy dựng:

- Là ai? Mau mau ra đây cho ta, nếu là hảo hán thì đi ra đây, đừng có lấp ló mà giả thần giả quỷ dọa người!

Một giọng nói chán ghét như gần như xa:

- Có ngươi mới là quỷ, ta không phải là quỷ! Ngươi mới chính là quỷ, ngươi không nhìn thấy được ta, là do ngươi không nhìn thấy ta, chuyện đó có phải là ta dọa ngươi đâu. Đồ quỷ nhát gan!

Lục Tiểu Linh Đông bị cái âm thanh này mắng cho một hồi, miệng có chút khô khóc mà xoay quanh nhìn đến muốn nổ tung cả hai mắt:

- Ngươi là ai, ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao ngươi có thể nhìn thấy ta, ta lại không thể nhìn thấy được ngươi? Chắc chắn là ngươi cố ý dùng đến thuật pháp để ẩn mình, nếu không thì ta nhất định sẽ nhìn thấy ngươi.

- Hừ, hừ! Ngươi nói bậy! Ta không có dùng thuật pháp, ta là quỷ ảnh! Không phải, không phải, ta là vô ảnh. Ta là vô ảnh chứ không phải là quỷ ảnh. Vì ta vô ảnh nên ngươi mới không nhìn thấy được ta, mắt không nhìn thấy được ta, thần thức cũng không nhìn thấy được ta. Nói tóm lại, ngươi nhất định sẽ không nhìn thấy được ta - Giọng nói từ bất mãn rồi chuyển sang hưng phấn kêu lên.

Lục Tiểu Linh Đồng mặt mũi lúc này đã khó coi đến cực độ. Nó nghe âm thanh thì kẻ này đang đứng ở rất gần, thậm chỉ có thể là ở ngay bên cạnh nó. Vậy nhưng nó không cách nào cảm nhận được hơi thở của giọng nói, cũng không cách nào xác định phương hướng tồn tại của giọng nói. Chuyện này đối với nó là một cái bất lợi vô cùng to lớn. Nó muốn tiến lên đem cái giọng nói này thử bắt vào trong tay, nhưng mọi thứ đều không có gì khác biệt. Giọng nói càng thêm đắc ý mà cười to:

- Ha ha ha, ta nói rồi mà tên tiểu quỷ nhà ngươi không tin, ta là vô ảnh. Chính là đến vô ảnh, đi vô tung. Trên thế gian này không có bất kỳ một ai có thể nhìn thấy được ta, đem ta bắt đi được.

- Thật sao?

Trong lúc nó đang đắc ý, đột nhiên nghe có âm thanh của một mữ nhân bên cạnh. Giọng nói có hơi chút hoảng mà chạy lùi ra xa:

- Quỷ, quỷ! Ngươi là một cái nữ quỷ! Ta rất sợ nữ quỷ, mau mau tránh xa ta ra!

- Hử, ngươi chẳng phải nói rằng không ai có thể nhìn thấy được ngươi hay sao? Vậy sao ngươi lại còn sợ ta?

Tiêu Lăng lúc này đang đứng cùng với A Khờ ở chung một chỗ, mà đám người Tần Quảng Vương đã vây Lục Tiểu Linh Đồng vào bên trong. Giọng nói kia lúc này lại cười lên khanh khách:

- Khách khách, là ta vui đùa một chút thôi! Ta không thích nữ quỷ, ta đi đây!

- Muốn đi!

Giọng nói vừa ngưng lại tay của Tiêu Lăng đã chọp vào trong khoảng không trước mặt. Một tiếng hét thảm kêu lên:

- Aaaaa... mau thả ta ra, mau thả ta ra! Ngươi là một cái nữ quỷ, mau thả ta ra! Mau thả ta ra đi!

- Quỷ Vô Ảnh, ngươi không ở trên tầng mười ba với Diêm La Thiên Tử, lại chạy xuống dưới đây cả gan làm loạn! Ngươi có biết tội của ngươi hay là chưa?

Tiêu Lăng một tay nắm chặt, nét mặt uy nghiêm nói ra. Âm thanh của Quỷ Vô Ảnh yếu ớt vô cùng:

- Mị Nguyệt cung chủ, người... người tha cho ta đi! Ta chỉ là muốn trốn nhà đi chơi một chút! Cung chủ tha cho ta đi!

Nàng mặt vẫn là lạnh băng, nói:

- Hừ, ngươi muốn ta tha cho ngươi, vậy thì phải xem ngươi có tìm ra cái khí linh kia ở đâu hay là không đi!

Cái giọng nói của Quỷ Vô Ảnh lúc này có vẻ rất là đau khổ kêu lên:

- Cung chủ đại nhân, cái tên khí linh đó rất giảo hoạt, muốn bắt được nó không phải là chuyện dễ dàng. Đã nhiều năm như vậy rồi mà tung tích của nó có ai tìm thấy được đâu?

Tiêu Lăng lúc này tay hơi nới lỏng một chút, miệng thì cười nhạt:

- Nếu ngươi đã vô dụng như vậy thì cứ sau này theo bên cạnh trợ phu quân của ta đi!

Nàng nói xong bàn tay đột nhiên phát ra một luồng dao động tinh thần mãnh liệt. Đến cuối cùng, một cái quỷ hồn nhỏ thó như một đứa trẻ, mà khuôn mặt thì già nua đứng ra trước mặt mọi người. Quỷ Vô Ảnh này thực lực đã đạt đến đế cấp chín sao, chỉ có điều tính nết rất quái gở, hay thích chơi trò biến mất trước mặt mọi ngươi để hù dọa. Lão nhìn thấy A Khờ thì liền quỳ xuống đất khấu đầu:

- Lão nô tham kiến chủ nhân!

Tự nhiên nhận được một cái thủ hạ đẳng cấp thông thiên như vậy, hắn có chút cảm giác mình thật là làm người quá mức sảng khoái. Nếu như lúc này mà không có người ngoài, hắn có thể đã đem Tiêu Lăng ôm hôn nhiệt tình rồi. Mà Bạch Tố Tố và U Lan mặt mày đều là một bộ vô cùng khó coi. Nữ nhân Tiêu Lăng này quá mức lợi hại, lật tay một cái liền tặng cho hắn một tên thủ hạ mà đến ngay cả các nàng thường ngày cũng chỉ có thể cúi đầu kính ngưỡng không dám nói ra nửa lời bất kính. Tiêu Lăng dường như nhìn thấy vẻ mặt đầy đắc ý của hắn, nên mới che miệng mà cười khanh khách:

- Chàng đừng có mà quá mức vui mừng! Hiện tại tuy nói hồn lực của chàng rất mạnh, nhưng vì hạn chế tu vi nên chàng chỉ có thể mượn nhờ khí tức của hắn mà dọa người một chút. Còn không thì không có cách nào gọi hắn đi ra trợ trận được. Trừ phi, thực lực của chàng sớm đột phá đến thánh cấp đại viên mãn. Có như vậy mới xem như là miễn cưỡng dùng được quỷ hồn.

Hắn đang vui sướng trong lòng, đột nhiên bị nàng dội cho một gáo nước lạnh, sắc mặt hắn liền trở nên rất là khó coi. Lúc này Tiêu Lăng lại còn nói thêm vào:

- Nhưng trước lúc đó, chúng ta cần phải bắt lấy cái tên tiểu quỷ kia trước, sau đó thì dụ cái chủ hồn của nó đi ra. Còn chuyện thu hồi lại cái bảo tháp này thì còn phải xem đến bản lĩnh của phu quân rồi!

Nàng còn cố tình nhìn hắn chớp chớp mắt đến mấy lần. Mà Tần Quảng Vương cũng không đến mức vô dụng, lão cùng với thuộc hạ của lão đã đem hồn thể Lục Tiểu Linh Đồng mà bắt lại. Lúc này, Tiêu Lăng mới khoác tay tiếp tục nói ra:

- Đi thôi, ta không tin là đến lúc này rồi mà cái khí linh kia còn không chịu chui đầu lộ ra ngoài.

A Khờ lúc tuy vẫn còn một chuta buồn bực trong lòng, nhưng vẫn không ngừng chậm bước đi theo. Ở cách lỗ hỏng vùng cấm không gian một khoảng không xa, một cái hồn thể so với tướng mạo của Lục Tiểu Linh Đồng rất là tương đồng. Nó ngồi loay hoay ở trên mặt đất, miệng thì không ngừng lẩm bẩm tự nói một mình:

- Không xong rồi, không xong rồi! Tại sao nữ nhân đó lại chạy đến đây làm gì? Đã mấy vạn năm rồi a, chủ nhân cũng đã không còn, ta thật không muốn bị rơi vào tay kẻ khác nữa đâu. Ta phải làm sao bây giờ? Ta phải làm sao bây giờ?

Nó đến lúc này vẫn đang suy nghĩ lung tung trong đầu, đột nhiên nghe thấy một thứ âm thanh nào đó vang vọng từ trong hư không gọi về:

- Linh Đồng, tuy duyên phận của ta với ngươi đã hết, nhưng ước nguyện của ta ngươi nhất định phải thay ta hoàn thành. Ngươi kia với ta có một hồi ân oán không rõ ràng, ngươi nhất định phải đi theo bên cạnh mà trợ hắn. Sau này hắn chính là chủ nhân của ngươi, cũng chính là sứ mệnh được sinh ra trên đời này! Lời ta nói ra, xin ngươi hãy ghi nhớ! Một tia ý niệm này ta đã chờ đời rất lâu rồi, cuối cùng sự mệnh của nó cũng coi như là hoàn thành.

Giọng nói đến đây tan biến hoàn toàn. Lục Tiểu Linh Đồng ngồi ngay ngắn ở dưới mặt đất, hai mắt đỏ hoe mà kêu lên:

- Chủ nhân, chủ nhân!

Dựa vào một tia cảm ứng linh hồn liên hệ giữa hai phần tàn hồn họp lại của Lục Tiểu Linh Đồng và hồn nô, cuối cùng thì nhóm người A Khờ cũng tìm đến được chỗ của chủ hồn khí linh đang ngồi. Nó đang ngồi khóc một mình, cảm nhận được khí tức của nhiều người áp đến, ánh mắt nó hơi có chút giương lên mà nhìn. Nó thấy một cái hồn thể so với mình đều giống như đúc, miệng nó hớn hở nở ra một nụ cười đầy sáng lạng.

- Khặc khặc khặc, cuối cùng chúng ta cũng có thể trở về thành một thể rồi!

Ánh mắt hai phần hồn thể của Lục Tiểu Linh Đồng đều sáng lên như sao trên trời. Không ai kịp chạy đến để mà ngăn cản, hai cái hồn thể đã tự ý dung nhập lại thành một thể. Một luồng ánh sáng tinh thuần từ hai phần hồn tỏa ra làm rung động cả tòa tháp mười tám tầng. Từng cái, từng cái lão quái đang ngồi yên ổn trong cung điện của chính mình mắt đều mở ra sáng như ánh sao trên trời.

- Cuối cùng, cuối cùng ngày mà chúng ta chờ đợi cũng đến rồi!