Linh hỏa hiện, toàn bộ Âu Lạc giới chấn động. Tin tức về linh hỏa nhanh chóng lan tràn ra toàn bộ giới diện, các phương thế lực ẩn mình cũng bắt đầu rục rịch đem người kéo đến. Ngay cả mấy thần quốc trực thuộc các đại đế quốc cũng chen chân vào. Chuyện này cho dù là các đại đế quốc và nghiệp đoàn gia tộc muốn che dấu cũng là lực bất tòng tâm.
Long Tinh Nguyệt dẫn theo chúng nữ ẩn nấp ở gần đó tâm trạng rất nặng nề. Nàng biết bây giờ mình có liều mạng xông vô cũng là điều vô ích. Đừng nói bây giờ thực lực của nàng chỉ khôi phục hơn phân nửa, cho dù bằng vào thực lực lúc trước nàng cũng không dám liều mạng đi vô. Lục Thanh Y nhìn tình hình trước mắt lại cười rất vui vẻ:
- Nguyệt tỷ, ta thấy chuyện này chưa hẳn đã là chuyện xấu! Ngươi xem, mấy người của yêu tộc cũng đến rồi. Ta vừa rồi còn ngửi thấy mùi của Xà Nhân tộc, e rằng bọn họ đến đây không phải là để xem náo nhiệt, mà còn muốn phân một chén canh. Trứng rồng thì chỉ có một quả, linh hỏa dù nhiều cũng không có giá trị bao nhiêu. Trừ phi có thần hỏa hoặc là đế hỏa trong truyền thuyết xuất thế, nếu không cũng không thể dẫn động bọn họ tới đây. Mà có một cái vấn đề, yêu tộc từ trước đến nay ngoại trừ tứ đại yêu tộc, toàn bộ các bộ tộc khác đều không dám đắc tội với Long tộc. Vậy bọn họ đến đây lẽ nào là vì linh hỏa? Mà người thử nghĩ xem, liệu một đóa thần hỏa có đủ để động chúng như vậy hay không?
- Ngươi nói là...
Long Tinh Nguyệt nghe đến đây hai mắt liền như sáng lên. Cổ nhân quả thật nói rất là đúng, người trong cuộc thì u mê, người ngoài cuộc thì tỏ tường. Lục Thanh Y khẳng định gật đầu nói tiếp:
- Đúng thế, rất có khả năng là hỏa đế xuất thế mới làm kinh động như vậy. Đã mấy vạn năm rồi, từ sau thần - ma đại chiến toàn bộ giới này chưa từng thấy qua đế hỏa. Như vậy ngươi nói xem, bọn họ lần này có thể không đến được sao?
- Cũng đúng! Đế hỏa hiện nay ngoài long tộc chúng ta đang có một cái, cả giới này không ai có thể sở hữu cái thứ hai. Đế hỏa lợi hại ra sao thì ta là người hiểu rõ nhất. Người có thể cầm giữ đế hỏa trong tay, chính là tồn tại viễn siêu dưới tôn cấp. Đây cũng là nguyên nhân tại sao long tộc hùng mạnh suốt mấy trăm vạn năm nay, mà chưa hề có bất kỳ thế lực nào dám động đến! Ta cũng là vì tàn dư của đế hỏa mà trọng thương đến nay mới hết, uy lực của nó rất đáng sợ!
Nhìn vẻ mặt còn đang sợ hãi của nàng Lục Thanh Y cũng có chút run sợ.
- Vậy bây giờ chúng ta chỉ cần chờ đợi một cái thời cơ, một cái thời cơ tất cả các thế lực đều cùng nhau tranh giành đế hỏa đến người sống ta chết. Đó cũng chính là lúc chúng ta đoạt lại trứng rồng!
Chúng nữ nhìn nhau, ánh mắt càng thêm thâm trầm sâu sắc. A Khờ lăn lộn bên trong hàng ngũ của Sở Kỳ, hắn đã nhìn ra được tên đội trưởng này rất nhát chết, lại là một kẻ bất tài vô dụng. Nếu như không phải vì chờ đợi một cái cơ hội, hắn thật muốn trói tên này lại đánh cho mấy trăm roi, cho chừa cái tội đòi lột da Tố Tố lúc trước. Cũng may cơ hội này đến rất nhanh, sau khi linh hỏa xuất thế các loại thế lực tập trung kéo đến, đội tuần tra của Sở Kỳ trở thành một cái trang trí hình thức, không chút tác dụng gì. Vì vậy thống lĩnh lần này của Tây Thục Đế quốc liền triệu hồi bọn người Sở Kỳ về lại đại bản doanh.
Với thực lực của A Khờ hiện tại, nếu kêu hắn tự mình xâm nhập vào trong Vạn Hỏa sơn trộm trứng rồng, đó chính là người mơ nói mộng. Nhưng hắn biết, cho dù là ai trong số chúng nữ đi cùng, đều không có bất kỳ người nào có thể đi vào an toàn. Chính vì cái điểm này nên hắn mới liều mạng mà xung phong đi trước. Lại nói, A Khờ cũng không phải ngốc, hắn tự nhiên biết tính toán thời cơ nào tốt nhất để đem trứng rồng trộm đi. Thứ nhất, trứng rồng thì chỉ duy nhất một quả, mà các phương thế lực thì tới năm, sau cái. Thứ hai, linh hỏa đột nhiên xuất thế, A Khờ cũng đại khái đoán được e rằng chuyện linh hỏa xuất thế không phải là ngẫu nhiên mà có. Chuyện này rất có khả năng liên quan đến hắn, cũng không thể không nói là hỏa thần cố tình lựa chọn thời cơ mà đi ra. Chuyện này hầu như đã kinh động đến toàn bộ Âu Lạc giới, hai ngày liên tục đều có tu sĩ đi đi về về. Lần này nhóm người Sở Kỳ được triệu tập đi đến một cái tinh diệu không gian pháp bảo, như tòa cung điện hiên ngang đặt giữa rừng núi hoang vu. Bên trong cung điện tập hợp có đến mấy ngàn tu sĩ. Tu vi thấp nhất cũng chính là tông sư cấp. Phía trên còn đứng mấy cái tướng lãnh tu vi dao động vô cùng khủng bố. Nhưng khủng bố nhất chính là nữ nhân ngồi trên chính giữa đại điện. Người này dáng người xinh đẹp, trẻ trung. Nhưng không hiểu sao lại thần bí quỷ dị vô cùng. Nàng nhìn như không có mang bất kỳ vật gì che dấu thân hình, nhưng người khác nhìn lại tựa mơ hồ không được rõ ràng. Bản tính Sở Kỳ vốn dĩ háo sắc nhưng vừa bước chân vào bên trong không gian pháp bảo, tâm tính nhát chết của hắn làm hắn không dám ngó nhìn lung tung. Duy nhất có tên A Khờ thực lực chưa đạt đến tông sư cấp, lại cải trang ẩn ẩn không ai nhận ra tu vi thật sự của hắn. Hắn cũng không phải cố ý nhìn nàng, mà vì không hiểu tại sao bên cạnh nàng đứng một con thỏ trắng ở đó. Con thỏ trắng này vốn dĩ nên phải đi theo Nhược Lan mới đúng, làm sao nó lại ở trong tay của nữ nhân này. Nhưng nhìn kỹ lại mới thấy, con thỏ trắng này dường như cố ý không nhìn đến hắn, mà ở trong ngực nữ nhân an tĩnh nằm ngủ không có nhúc nhích. A Khờ không hiểu, lại càng lo lắng hơn cho nhóm người Nhược Lan.
Nữ nhân đang ngồi bên trong đại điện chính là đương kim hoàng hậu của Tây Thục Đại Đế quốc, tu vi đã đạt đến thần cấp đại viên mãn. Nghe có lời đồn đãi rằng, nàng làm hoàng hậu đã ba trăm năm, nhưng vẫn còn là một thân xử nữ, mà hoàng đế Tây Thục Đế quốc lại rất sợ nàng. Mọi thứ quyền hành trong cung là một tay nàng nắm giữ. Vả lại, nàng còn là em gái của thần bí tộc trưởng Hạ Hầu gia tộc, Hạ Hầu Bá. Nàng tên gọi là Hạ Hầu Khuynh Thành, được người đời xưng tụng đệ nhất danh mỹ nhân bảng của Âu Lạc giới. Nàng lần này đi đến Vạn Hỏa sơn cũng chính là muốn tranh đoạt đế hỏa bên trong truyền thuyết. Đừng cho rằng nàng tu vi thần cấp đại viên mãn mà vội xem thường nàng. Từng có đế cấp cường giả bị nàng đuổi giết mấy trăm vạn dặm mà không có sức hoàn trả, cuối cùng bị bắt đưa về Tây Thục Đế quốc chịu trọng hình, hồn phách còn đang lưu lại chịu sự tra tấn suốt hơn trăm năm. Chuyện này đồn đãi ra ngoài, càng làm cho danh vọng của nàng lên cao. Không ai không biết nàng chính là một hồn sư, chuyên dùng hồn của tu sĩ và ma thú mà tự đề thăng thực lực. Nàng phải chăng đến đây là muốn thu hồn hỏa, một bước đạp vào đế cấp. Chuyện này không ai biết rõ, nhưng tạm có thể suy đoán qua.
Nàng lúc này đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn những người bên dưới, ánh mắt sâu thẩm như sao trời. A Khờ cũng bị ánh mắt nàng làm cho hồn phi phách lạc, vội vàng mà thu hồi lại cúi gập đầu xuống. Nếu như lúc này có người để ý thấy, khe mối của nàng hơi nhếch lên cười. Không biết là nàng cười ai, hay cười cái gì. Chỉ có điều một thứ thanh âm lãnh lẽo của nàng vang lên, làm cho không khí tĩnh lặng nơi đây càng thêm băng hàn rét lạnh:
- Bổn hậu vừa nhận được tin, bên trong Vạn Hỏa sơn xuất hiện linh hỏa làm cho đất trời biến đổi. Mấy phương thế lực của Âu Lạc giới đều bàn bạc đi ra, muốn đưa tu sĩ đi vào bên trong thu hái linh hỏa. Chỉ có điều, linh hỏa thì rất nhiều, mà người thì lúc này lại không đủ. Vì vậy, mỗi phương thế lực đều sẽ đưa hết toàn bộ tu sĩ đi vào bên trong. Ngoại trừ thần cấp tu sĩ trở lên không thể tiến vào, từ dưới thần cấp đi xuống tông sư cấp đều sẽ tiến hành tranh đoạt linh hỏa. Tùy vào khu vực mà phân chia cấp bậc khác nhau. Chúng ta đã liên hệ với hỏa thân, phân ra thành ba khu vực phù hợp cho thực lực của từng người mà đến. Khu vực thứ nhất, từ trung tâm Vạn Hỏa sơn, bên trong Phượng Hoàng đỉnh, nơi đó sẽ là nơi giành cho tu sĩ thánh cấp gặt hái linh hỏa. Còn khu vực thứ hai, bên trong tòa Ngũ Hành sơn, chính là khu vực của tu sĩ đại tông sư. Còn lại các khu vực khác, tu sĩ tông sư cấp có thể tùy ý đi lại mà thu hoạch linh hỏa. Nhưng nhớ, bên trong những nơi đó rất có thể tùy tiện xuất hiện một vài loại linh hỏa vượt cấp. Nên là các ngươi có thể tránh đi thì tránh đi, đừng có cậy mạnh mà thiệt thân. Lời ta đã nói xong, các ngươi cứ thế mà phân chia người đi đi!
Nàng vẫn ngồi ngay ngắn bên trên đại điện, không thấy nàng làm sao động, đột nhiên như làn khói trắng tan biến đi mất. Mà con thỏ trắng lúc này cũng đưa mắt nhìn về phía A Khờ, mới kịp thời tan đi. Đây không phải là thuật pháp, đây chỉ đơn giản là một cái phân ảnh. Một cái ohaan ảnh cũng đủ chấn nhiếp toàn bộ người đứng bên trong đại điện. A Khờ rốt cuộc mới biết, mình thật sự ấu trĩ đến như thế nào. Nơi này, chỉ cần một chút hơi thở của bọn họ, hắn cũng tan biến không còn gì. Nếu như trong mơ thực lực của hắn có thể đạt đến thần cấp, như vậy cũng còn không đáng mà để nhắc đến. Huống hồ thực tại hắn mới chỉ là đại sư cấp đại viên mãn, cường độ thân thể đạt đến ba sao tông sư. Tổng qua thực lực mà tính hắn cũng chỉ đạt đến tông sư cấp ba. Như vậy chẳng phải quá sức yếu ớt hay sao?
- Làm sao, làm sao mọi chuyện đều không hoàn mỹ như trong giấc mơ ngày ấy? Rốt cuộc phải chăng hiện thực quá tàn khóc hay là không?
Hắn lắc đầu mơ hồ đi theo nhóm người Sở Kỳ mà rời đi. Chuyến này là họa là phúc còn để hồi sau mới rõ!