A Khờ bắt đầu kể lại câu chuyện về giấc mơ kỳ lạ của mình cho Long Tinh Nguyệt nghe. Hắn đương nhiên là lượt bỏ bớt đi những phần trêu hoa ghẹo nguyệt không cần thiết. Có những bí mật riêng tư hắn cũng giấu kín. Còn một số chỗ hắn lại cố ý miêu tả phô trương, sinh động hơn hẳn. Nhưng chung quy lại những chuyện hắn kể đều khiến tâm thần của nàng chấn động rất mạnh. Đến khi câu chuyện kết thúc đột ngột, nàng vẫn còn chưa lấy lại tinh thần.
- Không đúng, giấc mơ này của ngươi tuy rằng lộn xộn không hợp quy cũ, nhưng nó không phải là một giấc mơ bình thường. Trong mơ ngươi còn gặp được Long Đế, lão tổ của Long tộc chúng ta. Ngươi, ngươi nhất định không phải là phàm nhân!
- Này, ta không phải phàm nhân thì lẽ nào ta là long thần hay sao? Ngươi nghe ta kể chuyện mà cũng trở nên hồ đồ rồi à?
Câu nói cuối cùng của nàng làm hắn không thích. Trong khi miệng nàng lại hô lên đầy sợ hãi:
- Không đúng, là có người đang dùng suy diễn thuật để suy diễn ra vị trí của ta và tiểu đệ đệ. Mà người là một cái sợi dây nối chúng ta lại với nhau. Cái bớt trên người ngươi...
Nàng nói đến đây lại mở to con mắt rồng ra nhìn hắn chằm chằm. Hắn có cảm giác như cả thân hình của mình bị lột ra sạch sẽ trước mặt nàng. Hắn vừa che lại trước người, vừa lùi ra sau vài bước.
- Này, ngươi nhìn đã đủ chưa vậy?
- Mau, mau cho ta một giọt máu của ngươi!
Hắn nhìn ánh mắt tham lam và vô cùng hưng phấn của nàng, càng thêm sợ hãi mà lui ra xa.
- Ngươi, ngươi không phải là tính ăn thịt ta đấy chứ?
Nàng như rất gấp, trực tiếp đem hắn trấn xuống. Rồi cái miệng của nàng khẽ hấp, tạo thành lực hút đem hắn kéo đến bên cạnh. Hắn bất lực kêu lên ầm ĩ, nàng cũng chẳng thèm quan tâm. Một cái móng vuốt của nàng để lộ ra ngoài, nhẹ nhàng bứt ra trên người hắn mấy cái giọt máu. Hắn vừa sợ vừa tức giận mà la lên:
- Này, ngươi chẳng phải nói chỉ lấy một giọt thôi sao? Làm sao lại lấy nhiều đến như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn rút sạch hết máu của ta hay sao?
- Lắm mồm!
Nàng quát lên, làm hắn không sao nhúc nhích được nữa. Hắn quá ủy khuất rồi. Bên trong giấc mơ làm sao có thể xảy ra một chuyện như thế này được? Rõ ràng là gạt người, cái con rồng cái này vừa hung bạo, vừa ngang ngược. Thật là làm cho A Khờ tức đến lộn ruột. Hắn tự nói thầm trong bụng: "Hừ, xú bà nương! Chờ cho ta thực lực tăng lên, ta sẽ đem ngươi mà cưỡi. Xem thử lúc đó là ta lợi hại, hay ngươi lợi hại."
Long Tinh Nguyệt không hề hay biết suy nghĩ trong lòng của hắn, nàng đem mấy giọt máu của hắn kiểm tra hồi lâu mới chậm rãi nhìn hắn:
- Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao trong máu của ngươi mang theo phong ấn huyết mạch của long tộc. Loại huyết mạch này không thể nào mà ngươi không biết?
Nghe nàng nghi ngờ hỏi đến, hắn nhảy dựng lên nói:
- Này, ngươi không được ăn nói bậy bạ, ta là nhân tộc. Trong người của ta làm sao có máu của long tộc các ngươi được chứ?
- Không, huyết mạch của ngươi không đến từ nơi Âu Lạc giới này. Huyết mạch của ngươi rất thuần, thậm chí so với huyết mạch vương tộc của bọn ta còn muốn thuần hơn. Ngươi không đến từ thế giới này, ngươi là từ thế giới khác xuyên qua!
- Nói nhảm! Ngươi đang lừa ta!
Hắn không tin những lời nàng nói, hắn hoảng loạn lùi lại thật xa. Mọi chuyện với hắn thật quá hoang đường.
- Có phải ta vẫn còn đang nằm mơ đấy không?
Hắn đưa tay tát mạnh lên mặt, hắn muốn mình tỉnh dậy, thoát ra khỏi giấc mơ quỷ quái này. Long Tinh Nguyệt lại chậm rãi nói ra:
- Ngươi có thể không tin lời ta, nhưng thân thế của ngươi thì ngươi sớm muộn gì cũng biết thôi. Cái ấn ký trên mặt của ngươi là một dạng phong ấn huyết mạch. Tuy ngươi bị người ta suy tính ra, nhưng sức mạnh phong ấn đó đã bảo vệ ngươi. Ta có thể nói cho ngươi biết, nhiều nhất là ba năm nữa bọn họ sẽ tìm đến ta. Phong ba cũng sắp đến rồi, ta cần một chút thời gian để hồi phục lại thực lực của mình. Còn đệ đệ ta cần có huyết mạch của ngươi để thức tỉnh, nở ra. Con đường duy nhất ngươi có thế đi là nhanh chóng mở ra phong ấn, tăng cường sức mạnh. Cùng với ta và đệ đệ liên hệ vào một chỗ. Chỉ có như vậy thì ba người chúng ta mới có thể tồn tại được. Lão già Long Thiên Hận đó có thể không dám tùy ý xuất hiện ở đại lục, nhưng tám vị vương gia cấp bán đế sẽ có một người xuất lĩnh long tộc đến đây truy tung chúng ta. Mấy lão quái vật ở trên đại lục cũng rất cáo già, năm xưa ta chạy trốn đến đây cũng phải ẩn nhẫn rất nhiều. Chỉ cần để lộ ra một chút tiếng gió, con đường của ta và ngươi chính là địa ngục. Hãy tin ta, hãy tin chính giấc mơ của ngươi. Ngươi không còn con đường nào khác để đi nữa đâu!
Hắn trầm mặc không nói lời nào. Thời gian với hắn như một cuộn phim chiếu chậm xoay quanh không ngừng nghỉ. Mọi chuyện cho đến lúc này với hắn chỉ là một hồi mộng mị. Hắn muốn ngả lưng ngủ xuống một giấc thật say. Hôm sau thức dậy mọi thứ có thể sẽ quay trở về ban đầu.
- Ta là ai, ai chính là ta? Thế gian này cuối cùng là cha mẹ ta đã bỏ rơi ta, hay vì điều gì làm họ phải rời xa ta? Là họ muốn bảo vệ ta, hay là kẻ thù đang uy hiếp họ. Cuối cùng, ta là ai?
"Hạo Nam, con trai của ta! Hôm nay huyết mạch trong thân thể con đã bắt đầu thức tỉnh. Cha mẹ vì muốn bảo vệ cho con nên đã phong ấn nó lại. Con trai, chúng ta là người của Thiên Long tộc, ở trên tinh vực Thiên Long, khoảng cách với thần giới rất xa. Bởi vì trong người của con mang theo mầm móng của phệ thiên chúa tể. Đám người thần tộc giả dối đó không muốn thấy con trưởng thành mà uy hiếp địa vị của bọn họ. Cha mẹ đã dùng hết toàn bộ sức mạnh của mình để phong ấn huyết mạch của con, đem con đến một thế giới xa lạ mà trốn tránh. Một ngày nào đó huyết mạch của con thức tỉnh, đám người thần tộc nhất định sẽ phát hiện ra. Con chưa đủ thực lực, tốt nhất là nên ẩn nhẫn mà vượt qua. Đừng bao giờ để bọn họ tìm thấy con. Khi con nghe thấy những điều này, cũng là lúc cha mẹ không còn có mặt ở trên thiên hà này nữa. Con hãy nhớ lấy, con tên là Hạo Nam, con trai của Lạc Thần ta!"
Trong lúc mơ màng nằm ngủ, A Khờ nghe thấy những dòng âm thanh rót vào bên trong ký ức. Hắn không biết mình đã ngủ được bao lâu, cũng không biết những âm thanh đó từ đâu mà đến. Khi mắt hắn mở ra, Nhược Lan đã đứng trước mặt của hắn mà lo lắng nhìn.
- Nhược Lan!
Hắn khe khẽ gọi lên tên nàng, nàng như bị hắn gọi đến giật mình, vội vàng quên luôn xấu hổ trên mặt, quan tâm mà hỏi hắn:
- Ngươi thấy trong người sao rồi?
Hắn không có ngay lập tức trả lời nàng, mà chậm rãi đứng dậy đem nàng ôm vào trong ngực. Nàng bị hành động của hắn làm cho lúng túng tay chân. Nàng cố vùng vẫy lấy lệ mấy cái rồi cũng đứng im cho hắn tùy ý ôm chặt.
- Nhược Lan, sau này ta không cho phép nàng rời xa ta nữa! Nàng có nghe không?
Không biết nàng đang suy nghĩ thế nào, lại khẽ um một tiếng mà gật đầu. Lúc này nàng cũng không biết là hắn đang cười hay đang làm gì, chỉ thấy bàn tay của hắn không chịu rời khỏi em nàng.
- Nhược Lan, ta ngủ đã được bao lâu rồi?
Hắn lúc này mới chịu buông nàng ra mà hỏi. Nàng liếc mắt nhìn hắn, rồi khe khẽ trả lời:
- Ngươi ngủ một lần là đã một tháng rồi đấy? Lần trước có phải ngươi đã giấu ta ăn rất nhiều long quả đúng không? Long thần đại nhân đã nói hết cho ta biết rồi!
Da mặt hắn dù có dày đến mấy cũng phải đỏ lên, vội lảng sang chuyện khác:
- Nhược Lan, ta mới tỉnh dậy nên thấy hơi đói bụng. Nàng có muốn đi dạo với ta một vòng không?
Nàng bĩu môi nhìn hắn, rồi ngập ngừng mà hỏi:
- Cái bớt đỏ trên mặt của ngươi hình như đã biến mất rồi?
Hắn kinh ngạc nhìn nàng, rồi sực nhớ ra mà chạy nhanh đến bên hồ nước. Hắn tự mình soi mặt dưới nước, không ngừng bước qua bước lại liên hồi. Rồi sau đó hắn lại cười lên như điên dại:
- Ha ha ha, không còn cái bớt đỏ nữa. Bản công tư lại rất đẹp trai a!
Nhược Lan chạy đến chỗ hắn, mày ngài liếc ngang:
- Hừ, mèo tự khen mèo dài đuôi!
Hắn đang vui sướng trong lòng nên cũng không thèm chấp. Thấy nang cũng đang nhìn xuống bóng nước, đầu hắn lại nghĩ ra ý xấu. Hắn cố ý ngã té xuống hồ. Nhược Lan còn tưởng là hắn đầu óc choáng váng nên mới té ngã, nàng hốt hoảng mà kêu lên:
- A Khờ, ngươi bị làm sao?
- Ta... ta không biết bơi. Nhược Lan, nàng mau cứu ta!
Hắn làm nàng gấp đến độ lúng túng không biết phải ra làm sao, vội vàng mà cúi xuống đưa tay kéo hắn. Ngờ đâu mắt hắn sáng như sao trời, tay nàng vừa mới đưa ra đã bị hắn kéo tuột xuống dưới. Nàng hoảng, nàng kêu lên thất thanh:
- Ta không biết bơi!
Nhưng khi nàng vẫy vùng một lúc, đã cảm giác được bàn tay ai đó sờ soạng dưới eo. Mùi hương trên tóc của nàng phả vào trong gió. Khuôn mặt tuấn lãng của gã nam nhân gầy yếu ốm lấy vòng eo của nàng, hít lấy một hơi tràn đầy. Hắn nhìn nàng cười một cách gian trá:
- Nương tử, tóc nàng thơm quá!
Nàng giận, nàng biết là hắn đã lừa nàng rơi xuống hồ nước. Nàng đưa đôi tay búp mắng đánh lên trên ngực hắn, dỗi hờn mà trách hắn:
- Đồ hạ lưu vô sĩ, ngươi dám lừa ta!
Hắn ngăn môi nàng bằng một nụ hôn ngọt ngào, đôi tay gầy yếu của hắn vậy mà như cái kiềm sắt khóa chặt lấy nàng. Nàng muốn vùng vẫy cũng vùng vẫy không được. Nàng tức giận để hắn gắm lấy môi nàng mà nước mắt rơi xuống. Hắn hốt hoảng vội rời môi nàng:
- Nhược Lan, ta sai rồi! Nàng đừng có khóc!
Nàng đánh hắn, nàng mắng hắn:
- Đồ hạ lưu vô sĩ, ngươi dám lừa ta, ngươi dám gạt ta. Có phải ngươi cho rằng ta là loại nữ nhân ti tiện nên ngươi mới khinh khi ta? Ngươi nói đi, ta là gì ở trong lòng người.
Hắn để mặc cho nàng đánh, mặc cho nàng chửi. Hắn chỉ đơn giản nói với nàng:
- Nương tử, ta yêu nàng!
Bàn tay còn đang hung hắn đánh lên người hắn, đột nhiên như muốn mềm lại, một chút sức lực cũng đánh không ra.
- Ngươi lừa ta!
Nàng hốt hoảng thoát ra khỏi lồng ngực hắn. Không biết nàng lấy đâu ra sức lực mà phi thẳng lên bờ hồ, chạy đi như một cơn gió lướt qua một khoảng đất trời thanh xuân. Hắn đứng lặng yên nhìn theo bóng lưng của nàng, khóe môi nhếch lên một nụ cười tà khó hiểu.
- Con thỏ nhỏ, nàng không chạy thoát khỏi tay ta đâu. Nàng là vợ ta!