Vú Nuôi Của Rồng

Chương 19: Bí mật cổ tộc




Buông ra!

Hắn lúc này có chút đau đầu. Mới nãy còn là nữ thần, bây giờ lại biến thành Xuân Nhi.

- Rốt cuộc hai người các ngươi bị làm sao vậy?

Hắn vừa nói vừa quan sát sắc mặt của nàng.

- Dâm tặc háo sắc, hạ lưu vô sĩ! Linh hồn của nữ thần tạm thời không thể xuất hiện được nữa, cũng là tại ngươi cả đấy! Không phải tại ngươi làm linh hồn của nàng bị thương thì đâu có xảy ra cớ sự này?

- Thế nàng hiện giờ sao rồi?

- Ngủ, nữ thần đang ngủ trong ý thức của ta rồi!

Nàng nói đến đây thì lườm hắn, rồi nhanh chân đá vào chân hắn:

- Ai ui, chân ngươi làm cái gì mà cứng quá vậy? Nữ thần đi rồi sao ngươi còn chưa chịu buông ta ra?

Nhìn cái miệng của nàng vì đau mà chu lại có chút buồn cười. Hắn không những không buông nàng ra mà còn ôm lấy khuôn mặt nàng, rồi đặt lên môi nàng một nụ hôn thật sâu. Nàng bị hắn hôn như vậy trong lòng không khỏi nhảy loạn mà cố thoát ra. Đáng tiếc, với cái thân thể yếu ớt của nàng muốn thoát khỏi tay hắn còn khó hơn cả lên trời. Nàng bất đắc dĩ đưa ánh mắt nhìn qua chỗ thánh nữ để cầu cứu. Nhưng thánh nữ lúc này mặt lạnh như băng, không chút cảm xúc gì. Giống như thể là chuyện của ngươi thì có liên quan gì đến ta. Nàng uất ức muốn khóc.

- Khóc cái gì mà khóc? Linh hồn của nữ thần vốn là nữ nhân của ta, bây giờ nàng ở trong thể xác của ngươi thì ngươi phải có trách nhiệm thay nàng mà đền bù cho ta chứ?

Nàng vừa mới được hắn buông tha cho cái miệng nhỏ đáng thương của mình, giờ lại nghe hắn nói như vậy thật sự là muốn phát điên. Nàng nhảy nhào vào trong ngực hắn, rồi ra sức ôm lấy cánh tay hắn cắn mạnh.

- Cắn, cắn, cắn! Ta cắn chết ngươi!

Nàng càng giận hắn lại càng thấy thích. Vì trông nàng lúc này lại đáng yêu hơn rất nhiều. Hắn sợ nàng bị thương nên không dám đem linh lực ra hộ thân, nhưng da thịt hắn quả thật quá dày. Nàng cắn đến tê buốt hai hàm răng mà chỉ có thể lưu lại một chút dấu vết ở trên đó. Nàng bất lực mà đánh loạn xạ lên ngươi hắn:

- Đồ hạ lưu, vô sĩ, háo sắc! Ta đánh chết ngươi, ta đánh chết ngươi!

Thấy nàng bị uất ức như vậy, thánh nữ trong lòng không khỏi có chút chua xót. Nhưng vừa nghĩ đến thân phận của chính mình, nàng cũng chỉ có thể im lặng mà đứng nhìn. A Khờ là người như thế nào, hắn làm sao mà nhẫn tâm để nữ nhân trước mặt mình thương tâm. Chẳng qua hắn chỉ muốn đùa vui với nàng một chút, thấy nàng phản ứng lớn như vậy hắn cũng không đành lòng. Hắn ôm nàng vào trong ngực rồi nói khẽ bên tai:

- Ngoan nào, ta chỉ đùa với nàng một chút thôi, đừng có giận như vậy, được không?

Không biết trời xui đất khiến thế nào, nàng lại khẽ "um" một tiếng mà gật đầu. Nàng nói xong mới thấy mình có chút gì đó không đúng, muốn thoát ra khỏi người hắn, lại không nở rời chỗ ngực ấm áp của hắn. Trong lòng nàng tự nói với chính mình: "Chỉ một chút thôi, ta chỉ mượn hắn một chút hơi ấm thôi! Sau này ta sẽ tính sổ với hắn sau".

Không biết trải qua bao nhiêu lâu, cuối cùng nàng ở trong ngực hắn mà ngủ thiếp đi. Hắn cảm nhận được nơi mềm mại của nàng phát ra từng nhịp thở đều đặn, trong lòng có chút ý cười:

- Nữ nhân này, đến ngủ cũng đáng yêu như vậy sao?

Sau khi tìm cho nàng một chỗ để nằm xuống, hắn lúc này mới quay sang chỗ thánh nữ mà nhìn:

- Thế nào, nàng có muốn được ta ôm một cái không?

Mới vừa thấy vẻ ôn nhu của hắn nàng còn có chút động tâm. Bây giờ nhìn đến cái vẻ cười nham nhở của hắn, nàng thật có chút phát rầu: "Nam nhân này là người thế nào vậy? Càng ở gần hắn ta lại càng nhìn không thấu." Nàng thu lại tâm tình rồi cười với hắn:

- Nô tì vốn là người của chủ nhân, chủ nhân có yêu cầu gì nô tì cũng nguyện ý đáp ứng!

- Thật sao?

Hắn cười gian trá mà nhìn đến trên ngực của nàng. Nàng bị nhìn đến mà có chút hoảng, vội đưa hai tay che ở trước ngực, mặt hồng nhuận, cúi thấp đầu xuống nói lí nhí:

- Nếu chủ nhân muốn, nô tì không dám phản đối!

Hắn biết nàng miệng nói một đằng lòng nghỉ một nẻo, hắn không khỏi đem nàng bế lên giường, ánh mắt nhìn đến có chút dọa người.

- Vậy ta muốn ngươi là nữ nhân của ta có được không?

Nàng ngoài miệng đã từng đáp ứng qua, giờ muốn đổi lại cũng không được. Tâm tình thiếu nữ lúc này nhảy lên như cào cào, nàng không dám nhìn vào mắt hắn. Hai mắt nhắm nghiền miệng khẽ "ùm" một tiếng. Hắn nghe âm thanh từ miệng nàng phát ra, người có chút nóng lên. Nhưng hắn thật tình đến đây là có chuyện cần làm, dù sao sau này vẫn còn rất nhiều thời gian để hắn bồi dưỡng tình cảm với nàng. Bây giờ, hắn chỉ trêu đùa trên người nàng một chút, rồi nói:

- Ta nghe nói một năm thời gian gần đây người trong tộc của nàng hay thường xuyên qua lại với một cổ tộc thương đoàn nào đó có phải không?

Nàng bị hắn trêu đùa đến thở gấp, thấy hắn hỏi như vậy liền vội vàng chỉnh lý lại y phục mà trả lời:

- Mấy chuyện này đều là người của Hắc tộc làm, người của Bạch tộc bọn thiếp không có tham gia đến. Rất tiếc, trước lợi ích hai tộc Thiên Lang và Vệ Lang cũng đã bắt đầu câu thông với cổ tộc thương đoàn đó rồi. Cha thiếp từng mấy lần phản đối việc này nhưng đều vô dụng cả. Hơn một tháng trước, cha thiếp đột nhiên phát bệnh không thể đi lại được. Nghe dược sư nói là ông ấy bị trúng tà thuật, thiếp không tin nên mấy lần ra ngoài tìm hiểu tin tức mà không có kết quả gì. Nếu tình hình cứ tiếp tục như thế này, e rằng lang tộc sẽ xảy ra nội chiến. Người của hắc tộc rất có thể đứng lên nắm quyền. Đến lúc đó, mảnh đất bình yên này sẽ thật sự trở nên hỗn loạn. Bạch hổ tộc ở phương bắc, phượng hoàng tộc ở phương nam, minh xà tộc ở phương tây. Ba thế lực này cùng với lang tộc chắc chắn sẽ xảy ra tranh chấp. Các bộ lạc lớn nhỏ phụ thuộc cũng sẽ bị cuốn vào. Máu tanh mưa gió sẽ nổ ra, nhân tộc ở phía sau thao túng có lẽ là người hưởng lợi nhiều nhất.

Hắn thấy nàng thay đổi cách xung hô với mình thì có chút ý cười, nhưng nghĩ đến những lời nàng nói hắn lại có chút băn khoăn trong lòng.

- Vậy còn người của long tộc thì như thế nào?

- Long tộc sao?

Nàng nghe hắn nhắc đến long tộc thì trong lòng bất giác có chút run sợ. Nàng nói:

- Long tộc và thần quy tộc vốn là hai đại tộc ở vùng hải ngọai. Bọn họ đều là tồn tại chí cao vô thượng của một giới. Thiếp cho rằng, bọn họ chẳng thèm quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này làm gì đâu.

Hắn khẽ gật đầu:

- Ừ, nàng nói cũng không sai!

Hắn ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại thầm cân nhắc. "Với thực lực của ta và Tiểu Long hiện tại, xem chừng sau này phải cẩn thận hành động mới được. Tuy nói long tộc là tộc sống ở vùng đông hải, ít lui tới vùng đất liền nội địa; nhưng dẫu sao bọn họ cũng là chúa tể của một giới chuyện trên trời dưới đất gì mà bọn họ không nắm bắt được". Hắn nghĩ đến đó rồi lại hỏi tiếp:

- Hơn một tháng trước, có một nhóm thố tộc bị bắt đi. Là người của tộc Bạch thố, nàng có biết bọn họ được chuyển đi đâu không?

- Bạch thố tộc, hơn một tháng trước sao?

Nàng nói đến đây thì quay sang nhìn hắn:

- Chàng muốn hỏi đến bọn họ làm gì? Đám người này hình như đã được bán cho thương đoàn, ngày hôm trước đã chuyển về Hắc Thạch thành rồi.

- Hắc Thạch thành, là tòa thành thị nằm về phía tây nam, là nơi giao nhau giữa địa giới nhân tộc, lang tộc và xà tộc có phải không?

- Đúng rồi, là tòa thành đó! Thiếp được biết, một năm trước thành chủ của tòa thành này đột nhiên mất tích. Sau đó người của cổ tộc đến tiếp quản, rồi nắm giữ luôn tòa thành này.

Hắn nghe đến trong lòng có chút giật mình:

- Một tòa thành thị quan trọng như vậy mà cổ tộc trong vòng một năm có thể trực tiếp thu vào tay được hay sao?

- Chỉ là một tòa thành trì vùng biên có gì là ghê gớm. Hiện tại nhân tộc tổng cộng có mười tám nước, chia ra mười hai nước ở lục địa, sáu nước ở hải ngoại. Mà trong mười tám nước này, nước lớn nhất là Đại Việt quốc, Nam An quốc và Tây Thục quốc. Mà mỗi một quốc gia này lại nằm trong sự chưởng khống của ba đại cổ tộc lớn nhất giới này là Lý gia thương đoàn của Đại Việt quốc, Nguyễn gia thương đoàn của Nam An quốc và Hạ Hầu thương đoàn của Tây Thục quốc. Mỗi một tòa thành trì tuy nói đều thuộc về sự quản lý của một quốc gia, nhưng lại nằm trong sự chưởng không của cổ tộc thương đoàn. Hoàng đế của một quốc gia căn bản cũng là con cháu của gia tộc lên nắm giữ. Gia tộc nào người đông thế mạnh thì gia tộc đó có quyền hành. Tuy nói cổ tộc từ trước đến giờ không ra ngoài đi lại, nhưng thế lực, vây cánh của bọn họ vẫn thường xuyên lui tới bên ngoài, nắm giữ những nơi hiểm yếu, tin tức quan trọng đem về lại gia tộc. Cho nên việc một tòa thành bị cổ tộc đổi chủ là chuyện bình thường. Chỉ khi nào tòa thành đó từ trong tay cổ tộc rơi vào tay người khác mới có thể coi là bất bình thường.

Nghe nàng nói tường tận như vậy hắn càng cảm thấy nàng không đơn giản như bề ngoài:

- Xem chừng ta vẫn còn đánh giá thấp nàng a!

Nàng bĩu môi nhìn hắn cười:

- Những thứ này đều là Xuân Nhi thu thập tình báo bên ngoài đem về. Với lại là một thành viên của Bạch tộc, ta không thể cái gì cũng không biết.

Nàng lúc này hơi lộ chút tính tình thiếu nữ, hắn nhìn đến có chút ngốc trệ:

- Nàng vẫn là cười nhiều một chút thì sẽ đẹp hơn!

- Thật sao?

Mắt nàng mở to lên nhìn hắn. Hắn lúc này nào có chịu được cám dỗ như vậy:

- Việc chính đã xong, có phải chúng ta vẫn là làm cái việc kia không nhỉ?

Hắn nói xong cũng không đợi cho nàng đồng ý, tay có chút không chịu yên phận mà sờ loạn trên người nàng. Dẫu còn cách một lớp y phục trên người, nàng vẫn cứ cảm thấy có chút nhột nhạt khó chịu. Mặt nàng đỏ lên, vội giữ lấy tay của hắn:

- Ta... ta...

Nàng tính nói cái gì đó nhưng sợ làm hắn phật ý mà ấp úng đến nửa ngày cũng không nói hết một câu. Hắn đương nhiên là không chịu buông tha cho nàng. Môi hắn dán chặt lên miệng nàng, hôn đến có chút gấp. Nàng hổn hểnh thở, nhịp tim cũng bắt đầu đập sai. Tay nàng vậy mà không đẩy hắn ra nữa, hắn nhân cơ hội đó ghì chặt nàng xuống giường. Hai tay không thành thật luồng vào trong áo của nàng.

- Ta muốn nàng!

Thứ âm thanh mê hoạt của hắn làm nàng mềm nhũn ra, hai tay bất tri bất giác mà ôm lấy cổ hắn. Tiếng nói lí nhí trong miệng:

- Chàng sau này không được phép khi dễ Tiểu Nhu nữa, có được không?

Hắn đương nhiên là ngay lập tức mà gật đầu đồng ý:

- Nương tử, ta đến đây!

Âm thanh dập dềnh của thiếu nữ cùng với hơi thở hỗn hểnh của nam nhân hòa thành một khúc tình ca bất hủ. Hắn đê mê trong niềm vui sướng, còn nàng thì tận hưởng giây phút từ thiếu nữ chính thức trở thành đàn bà. Cảm giác có chút đau buốt, rồi vui sướng, rồi hạnh phúc. Cả hai ngất ngây trong cơn mê bất tận, mà chẳng hay biết có đôi mắt đang trân trân nhìn hai thân thể nam nữ không mảnh vải che thân cuốn thành một chỗ. Nàng suýt chút nữa thì đã kêu thành tiếng.