Vú Nuôi Của Rồng

Chương 161: Ma thi tám cánh




Một cỗ ma thi tám cánh to lớn chắn ngang trước mặt, A Khờ và cả Cửu Thị đều bị đánh bật lui trở lại. Khí linh lúc này hưng phấn khác thường, nó từ bên trong bảo tháp chạy ra mà hô:

- Chủ nhân, mau dùng âm dương phong tỏa trận, đừng để cho nó chạy thoát!

A Khờ buồn bực mắng lên:

- Tên khốn kiếp nhà ngươi, vì sao mấy ngày hôm nay không chịu chui ra. Bây giờ thì ngươi chạy ra làm cái gì? Ta không rảnh để cùng ngươi chơi đùa!

Khí linh nhưng mà lúc này lại cười rất tươi nói ra:

- Chủ nhân ngươi không biết đó thôi ta mấy ngày nay vì ngươi mà chuẩn bị rất nhiều thứ nha! Bây giờ vừa hay thời cơ đến rồi, chủ nhân chỉ cần thu phục cỗ ma thi này cho mình sử dụng, thì cái thạch quan kia cũng có thể xử lí ổn thỏa thôi!

- Thật không?

- Đương nhiên là thật!

Với tính khí giảo hoạt của nó, hắn không khỏi có chút nghi ngờ, nhưng rồi vẫn lật tay đem âm dương hỏa phóng ra, tạo thành âm dương phong tỏa trận phong bế cỗ thi ma vào bên trong. Thấy cỗ ma thi đã bị giam lại, khí linh vội vàng hô lên:

- Chủ nhân, nhanh đem máu hòa vào trong trận.

À Khờ không chút chần chừ, đem đầu ngón tay rạch lên cổ tay một đường, rồi hóa phép cho máu hòa vào bên trong trận pháp. Cỗ ma thi tám cánh sau một hồi bất ngờ, rốt cục cũng tỉnh lại mà gào thét.

Ầm! Ầm! Ầm!

Trận pháp liên tục bị phá vỡ rồi phục hồi, A Khờ liên tiếp bị chấn thương mà lui lại. Hắn đưa tay quệt vết máu trên miệng:

- Con bà nó, ngươi chẳng phải nói là thu phục nó rất đơn giản hay sao? Tại sao bây giờ nó lại phản kháng mạnh như vậy?

- Chủ nhân, chuyện này là ngoài ý muốn, chắc chắn là ngoài ý muốn nha!

- Khí linh, ngươi có phải là đang chơi ta hay không?

- Chủ nhân, ngươi nói vậy là rất oan ức cho ta a, ta là vì ngươi mà lao tâm khổ tứ, ta là vì...

- Thôi, thôi! Ngươi không cần kể khổ nữa, mau giúp ta tìm cách làm nó suy yếu lại đi. Nếu không thì trận pháp cũng không duy trì được bao lâu nữa đâu!

- Hì hì, chủ nhân cứ yên tâm! Ta đã có cách rồi!

Nhìn vẻ mặt ti bỉ của nó lúc này hắn có cảm giác như là mình vừa bị nó lừa một trận vậy. Ném buồn bực ra sau đầu, hắn cố gắng đem toàn bộ linh lực và tinh thần lực lượng bên trong ấn ký lấy ra áp chế là cỗ ma thi. A Cửu từ nãy giờ vẫn đứng một bên quan sát tình hình. Nàng đã nhìn ra được thực lực của cỗ ma thi vô cùng kinh khủng. Nàng cũng không nghĩ đến gã thanh niên trước mặt có thể áp chế nó lâu đến như vậy. Tâm niệm vừa động, nàng thân hình thoáng cái đã cùng với cốt long dưới thân lao thẳng vào bên trong phong tỏa âm dương trận. A Khờ cả kinh hô lên:

- A Cửu, ngươi muốn làm cái gì? Mau lui ra cho ta!

Đáp lại tiếng kêu gào của hắn là khóe môi nhếch lên cười khẽ của nàng. Hắn ngay lập tức hiểu ra ý định của nàng, trong lòng vừa buồn bực, vừa tức giận hô lên:

- Nữ nhân điên, ngươi nếu đã chán sống như vậy thì ta sẽ đến giúp ngươi một tay!

Hắn lần này dốc hết toàn lực đem âm dương hỏa vận dụng đến tận cùng. Ngay cả ấn ký hình đóa hoa bảy màu trên trán cũng phát ra tinh quang chiếu sáng không gian mấy ngàn trượng. A Cửu ở bên trong trận pháp đột nhiên kinh hãi hét thảm một tiếng, miệng phun máu tươi mà hô lên:

- Ngươi đã làm gì?

- Đem ngươi luyện hồn!

- Ngươi... ngươi...

Nàng một lần nữa phun máu tươi mà ngã xuống. Cỗ ma thi tám cánh lúc này hung tợn vung cánh tay đập mạnh lên con cốt long. Cốt long mất đi sự điều khiển của A Cửu chỉ có thể theo bản năng mà gào rít đập cánh phun ra thi hỏa. Cỗ ma thi tám cánh làm như không thấy, cánh tay không có dừng lại đánh trúng ngực cốt long. Cốt long rít gào một tiếng, cả thân người lảo đảo lùi lại phía sau. Cỗ ma thi không bỏ qua cho nó, mà tiếp tục nhảy theo truy kích. A Khờ ở một bên đem toàn bộ trận pháp liên tục củng cố. Hắn cũng không nghĩ đến cỗ ma thi này vậy mà mạnh đến như vậy, bị giam bên trong trận pháp của hắn còn có năng lực hủy diệt cốt long thần cấp chín sao. Khí linh lúc này lại chui ra hô lên:

- Chủ nhân, ta chuẩn bị xong rồi! Ngươi cố duy trì thêm một thời gian nữa. Ta cần phải đem cỗ thạch quan kia di dời bào trong này, như vậy mời có thể dùng nó phong ấn được ma thi.

- Ngươi nhanh lên, ta cũng sắp duy trì không nổi rồi!

- Chủ nhân yên tâm, ta liền làm xong ngay đây!

Lần này khí linh xem chừng cũng rất tranh thủ thời gian. Qua chừng chưa cạn chung trà, A Khờ đã nghe âm thanh quen thuộc của thạch quan kêu lên:

- Tới đây, mau tới đây đi!

Nhưng A Khờ lần này cảm nhận được âm thanh của nó có chút run rẩy sợ hãi. Hắn phì cười trong miệng:

- Ngươi là thạch quan, không lẽ đi sợ thi ma hay sao?

- Tới đây, mau tới đây đi!

Âm thanh thạch quan lần nữa có chút sợ sệt kêu lên. Mà khí linh lần này cũng không có chần chừ, nó lẩm nhẩm trong miệng cái gì đó, rồi quay sang nói với Tần Quảng Vương mới đi ra ngoài đem thạch quan đi vào:

- Lão Tần, mở phong ấn, đem thạch quan ném vào bên trong trận! Nhanh lên!

Tần Quảng Vương mặt già run lên, một cỗ lực lượng tôn giả cấp bậc bạo phát ra ngoài, đem thạch quan ném vào bên trong trận pháp. Cỗ ma thi còn đang xâu xé cốt long ra thành từng mẩu xương vụn, đột nhiên rít gào mà xoay đầu lại nhìn thạch quan bay đến gần. Trên khuôn mặt nhăn nheo, thối rửa của nó A Khờ cũng không biết là nó đang thể hiện cảm xúc gì, hắn chỉ cảm nhận được một tia hưng phấn bên trong tiếng rít gào kia mà thôi. Thạch quan bay tới, thi ma rất nhanh thân hình thu nhỏ lại một nửa, rồi nhảy vào bên trong thạch quan nằm. A Khờ cảm giác có chút choáng váng, hắn không nghĩ đến cỗ thạch quan kia vậy mà nơi yên nghỉ của ma thi tám cánh. Đúng lúc này, khí linh lại hô lên:

- Chủ nhân, mau đem tinh huyết lần nữa đánh lên thạch quan để lưu lại ấn ký. Chỉ cần ấn ký hình thành, cỗ ma thi tám cánh này về sau chính là ma thi của chú nhân!

A Khờ nghe thế mắt không khỏi sáng lên, rất nhanh rút máu đánh lên thạch quan. Máu từ bên trong trận pháp, máu từ thạch quan hai cái hòa lại thành một. Chỉ nghe ma thi bên trong thạch quan rít gào một hồi, thạch quan lung lay như muốn phá nát. Khí linh lại lệnh cho Tần Quảng Vương:

- Nhanh, giúp chủ nhân phong ấn nó lại!

Tần Quảng Vương lúc này cánh tay liền động, một luồng lực lượng khổng lồ từ cơ thể của lão truyền ra hai đầu cánh tay mà tuôn vào bên trong thạch quan, đem cỗ ma thi tám cánh bình ổn trở lại. Quá trình này diễn ra liên tục hơn một cánh giờ, sau đó mới thấy bên trên thạch quan lưu lại một hình ấn ký đầu rồng màu đỏ, phía trên là một bông hoa bảy màu vô cùng rực rỡ. A Khờ biết được lần này đã thành công, nên hắn lau vội mồ hôi mà ngồi bệt xuống đất:

- Con bà nó, ta còn tưởng là phải duy trì thêm một canh giờ nữa chứ, thật là mệt chết ta!

- Hì, chủ nhân, ta lần này lập đại công, ngươi có thể cho ta nghỉ phép vài tháng, một năm được không?

- Hè hè, ngươi muốn nghỉ phép sao? Vậy thì giúp ta tăng lên tu vi đế cảnh đi.

- Chủ nhân, ta suy nghĩ lại rồi, ta đi nghỉ ngơi một chút, ngươi có gì th8f cứ gọi ta! Ta đi đây!

Khí linh chạy trốn, Tần Quảng Vương cũng lúng túng mà chui vào theo.

- Ài, lão Tần, ngươi làm sao lại chạy nhanh như thế làm gì? Mau lấy ra cho ta một ít đan dược hồi phục thể lực coi nào!

- Chủ nhân, đan dược của ta đã hết rồi a! Ngươi có thể ngồi xuống đả tọa một lúc là được rồi! Không cần phải phiền phức như vậy đâu!

Tần Quảng Vương chạy gấp, hắn buồn bực mắng thành tiếng:

- Hừ, đồ keo kiệt!

Sau khi ngồi đả tọa một lúc, A Khờ cũng không vội đi đến kiểm tra thạch quan mà hắn quay sang chăm chú nhìn Cửu Thị đang nằm hôn mê dưới đất. Nàng vừa rồi dám cả gan nhân hắn thi pháp mà đi bào ý định bắt lấy thi ma. Mặc dù hành động của nàng vô cùng ngu xuẩn, nhưng hắn đã bị nàng chọc cho thật giận.

- Hừ, nữ nhân này không dạy dỗ cho đàng hoàng, nàng còn tưởng ta là nhu nhược không dám làm gì nàng. Chậc chậc, nhìn thân thể của nàng cũng không đến nỗi nào, nếu như mà lột trần ra, lưu lại trên đó vài đường vết roi, không biết có phải rất khó coi hay không? Ai da, ta lại nghĩ cái gì đâu, một thân thể mỹ miều như này ta làm sao mà nỡ đây!

Hắn tặc lưỡi mấy lần, sau mới ngồi bệt xuống đem khóe môi của nàng cho chạm đến, cảm giác thấy đầu cánh môi mềm mại của nàng truyền truyền đến trên đầu ngón tay, hắn vui vẻ mà cười.

- Tiểu mỹ nhân, đây là do ngươi làm sai trước, đừng có trách ta tại sao lại nhẫn tâm!