Vú Nuôi Của Rồng

Chương 152: Tà Quân sợ hãi




Tà Quân sau khi chạy trốn, rất nhanh đã trở lại bên trong động phủ của hắn. Cái động phủ này là thông qua một lớp bùn đen dưới đầm lầy mà đắp nặn đi lên. Ngoại trừ có thể che đậy được bên trong thần thức, còn có thể giúp hắn hấp thu tử khí lưu lại mà luyện hóa tu vi. Hắn tin tưởng chỉ cần mình không rời đi đầm lây, trốn ở bên trong động phủ thì không ai có thể làm gì được hắn. Huống hồ lúc này hắn đã bố trí xuống trận pháp, thậm chí còn lệnh cho mấy con tử vong sinh vật dưới đáy hồ thay nhau tuần tra canh giữ. Chỉ cần hắn không đi ra, nữ nhân đó sẽ không đi vào.

Hắn một hồi bố trí đến hết thảy, mới an tâm đem quả cầu ánh sáng có một đám người Nhược Lan, Long Tinh Nguyệt, Bạch Tố Tố, Lục Thanh Y... đem ra ngắm nhìn. Nhìn những nữ nhân xinh đẹp như ngọc như ngà trước mặt, quả thật hắn rất muốn đem các nàng ra ăn một bã cho thật thỏa mãn. Nhưng lại nghĩ đến việc tu vi thực lực của mình vừa rồi vì quá sức mà như muốn lung lay sắp đổ, hắn mới kiềm lại lòng ham muốn bản thân rồi nuốt xuống một ngụm nước miệng.

- Hừ, các nàng đang nằm trong tay của ta, hắn còn lâu mới tìm đến mà cứu các nàng được. Ta trước hết vận công điều tức một lúc, sau khi xong ta sẽ đem các nàng từng người từng người ra mà chà đạp. Khặc khặc khặc, nữ nhân của hỏa thần sao, mùi vị ắt hẳn là sẽ rất ngon!

Hắn dâm tà suy nghĩ trong lòng, nước miếng thiếu điều là chảy xuống thành dòng, nhìn rất chi là khả ố. Đột nhiên cảm thấy đầu óc ong ong lên mấy cái, hắn liền thu lại vẻ dâm dật trên mặt, vội ngồi lên trên bệ đá mà tĩnh tọa thu nạp tử khí, củng cố lại tu vi của mình.

Lại nói lúc này bên ngoài đầm lầy, nhìn mấy trăm tên hắc giáp binh sĩ mặt mày gian ác trước mặt, Tiểu Long rống lên một tiếng dọa cho bọn họ lui đi mà không dám tiến gần. Một nam tử khí thế hiên ngang, trên mặt mang theo một đường vết sẹo chạy dài xuống nửa gương mặt, điềm nhiên đứng ra nói chuyện:

- Ta tên là Trương Tuấn, phó thống lĩnh của hắc kỵ doanh, nay đến đây là muốn tương trợ. Xin chư vị chớ có hiểu nhầm!

- Ngươi là cái tên lén lén lút lút nhìn ngó từ nãy giờ đó sao? Một hồi đánh nhau như vậy mà còn không có tổn thương qua ngươi. Xem chừng mạng của các ngươi cũng lớn thật!

- Dạ, đều là nhờ ơn trạch của thượng thiên ban cho, chúng tiểu nhân đến đây là muốn đầu nhập vào trướng của vị đại nhân kia. Không biết là có thể được hay là không?

Khí linh nhìn ngó mấy trăm người Trương Tuấn đứng ở xa xa, nó lại nhìn A Khờ đang hôn mê dưới đất:

- Chủ nhân của ta hiện tại đang bị trọng thương, các ngươi nếu có ý muốn đầu nhập dưới trướng của chủ nhân thì mau mau đi chuẩn bị cho chủ nhân một chỗ dưỡng thương, đồng thời đem nơi này dọn dẹp cho sạch sẽ đi! À, mà nhớ là lưu ý đến đám đàn bà con gái ở đây, tên nào mà dám ho he làm bậy thì liệu chừng chọc đến chủ nhân ta tức giận, ta không có giải thích dùm các ngươi đâu đấy!

Trương Tuấn mặt mày cổ quái gật đầu. Hắn đếm sơ sơ nơi này cũng có mấy trăm cái nữ nhân, chẳng lẽ là nói khẩu vị của thanh niên này lại mặn vậy sao? Hắn lắc đầu lui ra bên ngoài, bố trí cho đám thuộc hạ nhanh tay nhanh chân mà thu dọn đi. Còn A Ngưu một mạch dẫn theo mấy tên hắc binh chạy đến một cái vách núi để đào động phủ, đồng thời còn được sự trợ giúp của Quỷ Vô Ảnh mà bố trí xuống vô số kết giới. Tiểu Long từ nãy đến giờ vẫn không có động đậy, nó rất lo lắng mà ngồi bên cạnh A Khờ canh chừng. Với nó, trên đời này chỉ có cha nuôi của nó là đáng tin tưởng nhất, bọn người còn lại đều không có ai đáng tin hết cả.

Thời gian không biết qua chừng bao lâu, A Khờ cũng chưa hề tỉnh lại. Hắn chỉ cảm giác như mình bị trăm ngàn cự chùy đánh vào trong đầu, rồi mọi thứ trở nên tối đen như mực. Năm đầu ngón tay của hắn xòe ra trước mặt nhưng hắn đều nhìn không thấy. Trong bóng tối vô hạn định này, hắn cảm giác mọi thứ như rất mơ hồ, đến cả hắn là ai hắn cũng nhớ không được rõ. Hắn tưởng chừng như mình sắp quên đến chính mình, thì những hình ảnh, âm thanh quen thuộc gọi lên văng vẳng bên tai của hắn.

- Tướng công, mau cứu thiếp!

- Aaaa... không... tướng công... tướng công...

- Đại nhân, người mau chạy đi! Aaaaa...

- Không được... không được... các ngươi mau buông ta ra... ta không muốn... ta không muốn...

- Khặc... khặc...

- Ha... ha...

Những hình ảnh càng lúc càng trở nên hỗn loạn và mơ hồ. Đầu hắn cảm giác như muốn to ra. Hắn rất đau, đau từ bên trong linh hồn, đau đến quằn quại kêu gào. Nhưng mà hắn càng kêu gào, âm thanh càng yếu ớt không cách nào thoát ra được. Hắn muốn chạy trốn, muốn chạy trốn thật xa cái nơi quỷ quái này, chảy trốn những âm thanh kêu gào bên tai.

Ầm! Ầm!

Tà Quân đang ngồi đả tọa, nghe bên ngoài động phú có tiếng âm thanh vang lên, hắn vô cùng kinh hãi mà đem thần thức ngó ra. Chỉ là vừa nhìn đến hình dáng của một nữ nhân, hắc liền gấp rút thu về thần thức, tìm cho mình một cái cửa động khác mà trốn đi.

Ầm! Ầm!

Âm thanh càng lúc càng dữ dội, cuồng bạo.

Rầm!

Cả một cái động phủ to lớn được bố trí tầng tầng kết giới đổ sụp xuống. Tà Quân từ bên trong đống đổ nát lòm còm chui ra, miệng còn ho lên sù sụ. Hắn liền ngay lập tức quỳ sụp xuống dưới đất mà lạy:

- Tiểu nhân xin được ra mắt đại nhân!

- Chớ có nói nhiều! Việc ta sai ngươi làm ngươi đã làm đến đâu rồi?

Nghe trong giọng nói của nàng ẩn chứa một tia tức giận, Tà Quân rất khốn khéo cười lên:

- Đại nhân, việc ngài giao ta đã làm xong rồi! Ngài xem, bọn họ đều đã bị ta bắt đến tay!

Tà Quân vừa nói vừa lấy ra quả cầu không gian đang giam giữ nhóm người Nhược Lan, Long Tinh Nguyệt, Bạch Tố Tố, Lục Thanh Y... đưa ra trước mặt. Nhưng nữ nhân này mặt mày vẫn lạnh băng:

- Người kia đâu? Ta chẳng phải đã nói với ngươi là phải bắt hắn về đây cho ta rồi hay là sao? Ngươi tại sao lại không có đem hắn đưa về, có phải là ngươi xem nhẹ lời nói của ta hay không?

Nghe thái độ nói chuyện của nàng Tà Quân cả người lạnh run:

- Không phải, không phải! Tuyệt đối là không phải! Chẳng qua... chẳng qua là...

- Chẳng qua làm sao?

- Tiểu nhân... tiểu nhân... chẳng may làm hắn bị thương, nên là...

Ầm!

Ánh mắt nàng vừa trừng lên, cả thân người Tà Quân như một con gấu bông bị người ta ném đi xa mấy cái vạn trượng. Cả người hắn xương cốt như muốn gãy vỡ, ho lên khụ khụ mà không dám nữa lời oán than.

- Ai cho phép ngươi đả thương hắn!

Tà Quân trong lòng có khổ mà không dám nói, chỉ có thể quỳ dưới mặt đất hô lên:

- Tiểu nhân biết tội, tiểu nhân biết tội!

Ánh mắt nàng vô cùng lạnh lùng nhìn hắn:

- Tội của ngươi dù có chết cũng không thể nào tha thứ được! Nay ta có việc nên sẽ giữ lại cho ngươi một mạng, lần sau còn dám làm tổn thương hắn, ta nhất định sẽ lột da ngươi, đánh ngươi hồn phách tiêu tan, vĩnh viễn không quay lại luân hồi.

Nhìn bóng lưng nàng rời đi, trong lòng Tà Quân đắng chát.

- Con mẹ nó, nàng ta làm vậy là có ý gì? Lúc thì nói muốn bắt hắn để trừng phạt, tra tấn hắn. Lúc lại không cho người khác đả thương đến hắn. Ta làm sao lại bị dính vào nàng ta như vậy chứ? Ài, số ta thật khổ a!

Tà Quân lủi thủi tay không trở về, vừa tức giận lại vừa tiếc nuối khi thấy quả cầu không gian đang nhốt mấy nữ nhân của A Khờ bị nàng ta lấy đi. Nhưng mà ánh mắt hắn lúc này lại hưng phấn lạ thường, trên tay cầm một khối đá màu đen sì sì, cũng chẳng biết nó được làm từ thứ gì mà lại tỏa ra tử khí vô cùng nồng hậu, bên trong lưu giữ rất nhiều lực lượng linh hồn cường đại.

- Khặc khặc khặc, nữ nhân đó cũng coi như là không tệ, có thứ này rồi ngày ta trở về lại ma giới cũng không xa. Hừ, tặc bà nương, lão tử nhất định sẽ quay trở về đem nàng ra đè xuống giường chơi đùa một phen. Dám cấu kết với người ngoài hại ta sao, thật là đáng hận!

Tà Quân cầm viên đá đen lùi đi rất xa, cũng không biết là hắn đi đâu, nhưng từ nay Âu Lạc giới xem chừng là không có yên ổn nữa rồi!