Con rồng nhỏ vần vũ trên bầu trời Hắc Thạch thành, A Khờ hiên ngang cầm trên tay một cái trận bàn, miệng không ngừng cười lớn:
- Ha ha ha, có Hạo Nam ta ở đây, các ngươi muốn tìm phương pháp phá giải cấm chế trên người của bọn họ sao, được, nó đang ở trên người của ta. Các ngươi có bản lĩnh thì đến đây mà lấy!
Âm thanh của hắn rất lớn, toàn bộ mấy trăm dặm Hắc Thạch thành đều nghe rõ đến tường tận. Nhị hoàng tử Ngô Bá tính khí hiếu thắng, thấy kẻ này bất quá chỉ là thánh cấp đại viên mãn, thú cưỡi tuy là kim long thần cấp, nhưng cũng không hơn thực lực thần cấp tám sao của hắn. Nên hắn liền nhảy lên mà cười to:
- Ngươi tên là Hạo Nam sao, tốt, cái tên này ngày hôm nay xem như là không cần phải tồn tại trên đời này nữa rồi! Bản hoàng tử hôm nay sẽ đích thân trảm tên nghịch tặc nhà người, lấy lại công đạo cho cô cô!
- Ha ha ha, bằng vào ngươi sao? Đáng tiếc bản công tử không rảnh để chơi đùa với ngươi, với lại ta cũng không cần thêm một tên thuộc hạ giống như ngươi. Nên là... cút đi cho ta!
Ngô Bá bị A Khờ mắng ngay trước mặt tu sĩ toàn thành, người tâm cao khí ngạo như hắn làm sao có thể nhịn được.
- Ngạo mạn! Bổn hoàng tử hôm nay không lấy được tính mạng của ngươi thì ta thề sẽ không làm người!
- Hoàng tử, người chớ có khinh suất!
Tướng quốc là người nhìn xa trông rộng, kiến thức uyên bác hơn người. Vốn dĩ ông ta đã nhìn ra được trận bàn trên tay A Khờ bất phàm. Nhưng ngay hiện tại muốn ngăn cản Ngô Bá e là không xong. Mà đúng lúc này bên dưới tòa thành lại có tiếng người kinh hô kêu lên:
- Không xong, con tin đã bị cứu ra rồi! Mau mau đuổi theo bắt người đó lại cho ta!
Người lên tiếng kêu hô chính là Lý Hổ đang hốc tốc chạy ra từ bên trong mật thất phía dưới phủ thành chủ. Mà Lý Mạnh lúc này cũng đã nhận được tin tức, liền phối hợp kêu lên:
- Quân, toàn lực truy kích không được để bọn họ chạy thoát!
- Vâng!
Một tên thuộc tướng tu vi thần cấp bảy sao nhận lệnh dẫn theo mấy trăm tu sĩ thánh cấp lao ra ngoài đuổi theo hướng của Lý Hổ vừa kinh hô. Mà lúc này thánh sứ của Hắc Ám giáo hội cũng đem ra thân phận lệnh bài giơ lên cao:
- Thấy thánh sứ lệnh như thấy giáo hoàng điện hạ! Toàn thể tu sĩ toàn thành mau mau quỳ xuống!
- Đây là có ý gì?
Sự việc chuyển biến quá mức đột ngột, ngay cả một người lão luyện như tướng quốc Trương Nhật Lâm cũng cảm thấy bối rối. Mà Lý Mạnh lại tức giận quát to:
- Khốn kiếp, bổn thành chủ đang truy bắt phản đồ, quỳ cái gì mà quỳ! Đem tiện nhân kia giết cho ta, kẻ nào ngăn cản cũng giết nốt!
Tu sĩ toàn thành và cả binh sĩ dưới trướng của phủ thành chủ đều ngơ ngác nhìn nhau. Thánh sứ lệnh của Hắc Ám giáo hội đến cả hoàng đế đương triều cũng phải mấy phần kính nể. Vậy mà vị thành chủ trước mặt lại làm như không thấy. Thánh sứ ánh mắt sắc lạnh nhìn thành chủ Hắc Thạch thành:
- To gan, ngươi dám làm trái lại mệnh lệnh của giáo hoàng, lẽ nào Lý gia nhà ngươi không sợ giáo hoàng trách phạt xuống hay là sao?
- Trách phạt, hừ, giáo hội của các ngươi từ khi nào thì lại xen vào việc của một đế quốc vậy? Ta là phụng mệnh bệ hạ trấn thủ Hắc Thạch thành, cũng là phụng mệnh truy bắt tên phản đồ phạm thượng có ý xấu với trưởng công chúa đương triều! Ta có gì đáng bị trách phạt? Ngược lại ngươi lúc này lại muốn ngăn ta truy bắt phản đồ của bổn quốc, đây là các ngươi có ý gì? Tướng quốc, người hãy nói cho ta một câu công đạo!
- Công đạo... ngươi...
Tướng quốc làm sao không nhìn ra tên thành chủ Lý Mạnh này cố ý làm khó mình. Rõ ràng là hắn muốn ra oai với người của Hắc Ám giáo hội, lại đem cái lý do vì quốc gia mà nói rất là uy phong. Đây là cái gì đạo lý? Mặt mày tướng quốc đều tối sầm lại, chuyện này đã hoàn toàn ngoài vòng kiểm soát của ông ta, ông ta không thể nào không đứng ra mà nói chuyện:
- Thánh sứ đại nhân, chuyện này e là có việc hiểu nhầm gì đó! Kẻ kia đã cứu đi mấy người có liên quan rất lớn đến danh dự của bổn quốc, Mạnh đại nhân đây cũng là vì sốt ruột mà nói ra mấy lời bất kính. Xin thánh sử đại nhân nể mặt ta mà bỏ qua cho lần này!
- Hừ, muốn ta bỏ qua cho hắn, cũng được thôi! Hôm nay bản thánh sứ đến đây là để đem đám nô lệ kia về giáo hội để thực hiện nghi thức hiến tế! Hiện nay ta tính đi tính lại vẫn còn thiếu không ít, như vậy đi, buổi hiến tế này chủ yếu cần nhất là số lượng nữ nhân còn thuần khuyết, có tu vi càng cao càng tốt. Hiện tại bọn ta đã tìm được mười một nữ nhân thần cấp, vẫn còn thiếu một cái. Ta thấy công chúa của bản quốc cũng rất hợp với vị trí này, nếu như lấy nàng ta thay thế cho đám nô lệ đã bỏ trốn đi thì ta sẽ không truy cứu đến việc này nữa!
- Cái này...
Tướng quốc lúc này mặt mũi đã chuyển sang màu xanh, đây không phải là có người cố ý đánh vào mặt của ông ta hay sao, đánh vào mặt của đế quốc hay sao? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, mùi vị này dường như là một cái đại âm mưu nào đó, mà ông ta đang bị người ta tính toán cho rơi vào bên trong không cách nào thoát ra được.
- Thế nào, tướng quốc đại nhân cho rằng lời ta là đang nói đùa chăng? Chuyện này nếu ngài không tự thu xếp được thì ta sẽ tự tay đến bắt lấy vậy!
Thánh sứ xuất thủ, nét mắt tướng quốc đã lạnh tanh:
- Các ngươi đừng ép người quá đáng!
Lúc này Lý Mạnh cũng ra tay đánh tới:
- Lớn mật, thánh sứ lệnh là cái giống gì? Trước mặt bản thành chủ cũng chỉ là phế phẩm mà thôi, mau đi chịu chết đi!
Lý Mạnh giành lên đánh trước nên tướng quốc cũng không có cơ hội xuất thủ. Mà nhìn hai người làm ra khi thế vô cùng khủng bố, nhưng chiêu thức công kích lại hòa hoãn đi rất nhiều. Lúc này hai hàng lông mày của tướng quốc đã nhíu chặt lại:
- Cái vị đạo này, hình như không đúng!
Khi ông ta giật mình hô lên một tiếng, đã nghe có tiếng cười dài của thánh sứ Hắc Ám giáo hội vang lên:
- Ha ha ha, thành chủ thì thế nào, Lý gia thì ra sao? Cũng chỉ là một tên phế vật!
Lý Mạnh bị thương cả người nhuộm đầy máu huyết, mà trên tay thánh sứ đã mang theo một người nữa rời đi. Ánh mắt tướng quốc lóe lên một tia lửa giận, gầm lên một tiếng:
- Khốn kiếp, các người dám bày trò lừa ta! Còn không mau buông công chúa xuống cho ta!
Lý Mạnh một tay ôm ngực, một tay ngăn lại trước người Trương Nhật Lâm:
- Tướng quốc, lời ngài nói vậy là ý gì? Cái gì là bày trò lừa ngài? Ngài còn nói không rõ ràng ta nhất định sẽ không phục!
- Cút!
Trương Nhật Lâm tức giận vung ra một chưởng mà đánh ra, ai ngờ một chưởng hời hợt này của ông ta lại đánh lên người của Lý Mạnh, làm cho Lý Mạnh miệng không ngừng phun ra máu tươi mà hô lên:
- Tướng quốc... ngài...
Lần này thì Trương Nhật Lâm ánh mắt như đờ ra. Rõ ràng một chưởng vừa rồi của ông ta rất hời hợt, chỉ cần là tu sĩ có chút tu luyện cũng có thế né được, huống hồ là một đế cấp như thành chủ Lý Mạnh. Lý Mạnh kêu lên một tiếng, cả người rơi từ trên không trung xuống đất mà ngất xỉu. Lại nhìn vô số ánh mắt hận thù của binh sĩ toàn thành, Trương Nhật Lâm cảm giác như mình vừa rơi xuống một cái hố rất sâu:
- Các ngươi muốn làm gì? Còn không mau lui ra cho bản tướng quốc!
Một tên thuộc tướng dưới quyền của Lý Mạnh, cầm theo trường thương đứng ra trước mặt, miệng gằng lên từng chữ:
- Tướng quốc đại nhân, thành chủ của bọn ta phạm phải tội gì, làm sao ngài lại ra tay đánh người? Phải chăng ngài cho rằng bọn ta là quân ngoại biên, nên ngài khinh thường anh em chúng tôi!
Ngô Bá đang đánh nhau với A Khờ, thấy tình hình bên này có điều gì đó không ổn, nên vội lui lại mà đi tới. A Khờ lúc này cũng chỉ nhếch mép lên cười, không có ý định đứng ra truy cản.
- To gan, trước mặt tướng quốc các ngươi cũng dám chất vấn hay sao? Chỉ là một thành chủ nho nhỏ, đánh thì đã đánh rồi, giết thì có ra sao? Các ngươi nhận bổng lộc của triều đình, lẽ nào không biết phân biệt tôn ti trật tự hay sao? Mau cút hết cho ta!
Tướng quốc lần này miệng chưa kịp nói ra đã vội ngậm lại, vì đám binh sĩ của phủ thành chủ đều tản mát ra sát khí quay quanh hai người vào bên trong. Lần này đi ra ngoài vì chuyện bí mật nên cũng không đem theo hộ vệ, hiện tại thì đối mặt với mấy chục vạn binh sĩ toàn thành. Dù là thực lực đế cấp tám sao như tướng quốc cũng cảm thấy rét lạnh. Mà nhị hoàng tử càng thêm tức giận mắng to:
- Phản rồi, các ngươi thật sự phản rồi!
Đột nhiên nhị hoàng tử vung chưởng lên đánh một cái.
Ầm!
Một tên binh sĩ bị chấn ra xa, miệng phun máu tươi chết ngay tại chỗ. Trương Nhật Lâm quá mức sợ hãi mà kêu lên:
- Hoàng tử, người làm cái gì vậy?
- Hừ, dám ở trước mặt bản hoàng tử mà động sát khí sao? Chết, tất cả các ngươi đều phải chết!
- Điên, điên mất rồi! Hoàng tử người bị điên mất rồi!
Một chưởng vừa rồi của nhị hoàng tử giết chết binh sĩ kia, đã làm cho toàn bộ binh sĩ trong thành hoàn toàn động nộ. Một tên thống lĩnh vệ binh hô lên:
- Anh em, giết hoàng tử, báo thù cho huynh đệ!
- Giết hoàng tử, báo thù cho huynh đệ!
Mấy chục vạn binh sĩ giữ thành tu vi thấp nhất cũng đạt đến cấp bậc tông sư. Dù là so với thực lực của tướng quốc và hoàng tử còn kém đến xa tắp. Nhưng trong quân cũng có hơn mấy trăm tu sĩ đạt thần cấp, kết hợp mấy ngàn thánh cấp đội trưởng. Dù là tướng quốc cũng cảm giác thấy ăn không tiêu, huống hồ chi là nhị hoàng tử mới đạt đến thần cấp tám sao. Trong lúc mơ màng, ánh mắt nhị hoàng tử mở ra, nhìn đoàn người đông nghịt trước mặt, không khỏi rét lạnh hô lên:
- Tướng quốc, rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Làm sao đám quân thủ thành này giống như bị ai chọc giận vậy?
Tướng quốc lúc này tức đến xạm mặt lại. Ông ta cũng không biết nhị hoàng tử thường ngày tuy tính tình nóng nảy, nhưng cũng biết kiềm chế có chừng mực, làm sao vừa rồi lại như một cái người điên, hoàn toàn không kiểm soát được hành vi của mình. Bây giờ ông ta cũng biết nhiều lời vô ích, trước mắt là nên rời khỏi đây, rồi tìm cho ra tung tích công chúa, như vậy mới lạ kế sách vẹn toàn.
- Đi, chúng ta đi ngay thôi!
Ông ta mặc dù đối mắt với mấy chục vạn tu sĩ sẽ không thể nào đánh thắng được, nhưng nếu như muốn rời đi thì bọn họ còn lâu mới ngăn cản nỗi. Thấy hai cái bóng hình của tướng quốc và nhị hoàng tử theo hướng thánh sứ rời đi mà biến mất, A Khờ cũng thu lại trận bàn, khóe miệng cười lên một cái. Cả hắn và con rồng nhỏ đều lẫn vào trong thành mà không thấy được tung tích.