Mỹ Hầu Vương khí thế trên người bạo tăng, thực lực hầu như đã tiệm cẩn đến thần cấp đại viên mãn. Cái con khỉ này quả nhiên là có ẩn tàng. Ngưu Ma Vương quen biết với Mỹ Hầu Vương đã hơn tám trăm năm, cũng không nghĩ đến con khỉ này lại ẩn tàng sâu đến như vậy. Đám tam yêu cũng hít thở không thông. Mà quỷ hồn Phán Quan lúc này đã có một chút do dự:
- Chủ nhân, con khỉ này thực lực rất mạnh! Chủ nhân hay là tạm thời lui đi để cho thuộc hạ ngăn hắn một lúc.
A Khờ từ lâu ẩn ẩn đã đoán ra được thực lực của Mỹ Hầu Vương, nên hắn không những không sợ mà còn rất hài lòng gật đầu:
- Vốn dĩ ta còn không có ý định thu lưu ngươi, chỉ lấy vài món đồ vật trên người của ngươi. Nhưng xem chừng ngươi lại rất phù hợp làm tay chân cho ta. Cũng tốt, ta hiện tại cần nhất là nhân tài. Được rồi, Phán Quan, ngươi đem ba tên tam yêu kia diệt sát cho ta! Còn con trâu Ngưu Ma Vương thì tùy vào nhận thức của hắn. Nếu hắn ngoan ngoãn chịu quy phục thì có thể thu lại, còn nếu như phản kháng thì cứ giết đi là được!
Nhận được mệnh lệnh của A Khờ, Phán Quan trong lòng tuy có một chút bất an, nhưng cũng chỉ nghĩ thoáng qua liền xông đến chỗ của tam yêu mà thu thập. Tam yêu lúc này tên nào tên nấy đều sợ đến hồn phi phách tán. Thực lực của tam yêu chỉ đủ để dọa mấy nữ xà nhân, chứ làm gì đủ sức ngăn cản quỷ hồn Phán Quán. Bút trên tay Phán Quan vẽ ra từng nét, như ẩn chứa một tia lực lượng nào đó đem tam yêu giam lại. Rồi một lực hút cường đại trên sổ sinh tử, đem từng tia sinh mệnh của tam yêu như lũ lượt kéo ra ngoài. Chưa đến mười mấy hơi thở đã thấy tam yêu trở nên già nua rõ rệt. Ngưu Ma Vương đứng một bên, lúc này đã vội quỳ xuống mà hô lên:
- Đại nhân tha mạng, tiểu nhân xin nguyện trở thành nô bộc cho ngài tùy thời sai khiến!
Thấy tam yêu đã được thu thập, mà Ngưu Ma Vương cũng sợ hãi cúi đầu. A Khờ lúc này mới nhìn sang Mỹ Hầu Vương:
- Mỹ Hầu Vương, ngươi là quỳ vẫn là không quỳ?
Mỹ Hầu Vương nghe A Khờ hỏi đến mà tưởng như nghe một câu chuyện rất buồn cười. Nó cười khặc khặc lên một tiếng:
- Khặc khặc! Bọn chúng có thể sợ sinh tử thuật, nhưng lão tôn ta từ lâu đã bỏ qua hai chữ sinh tử, lẽ nào còn sợ sinh tử hay sao?
Mỹ Hầu Vương nói đến liền đem kim cô bổng đánh ra. Mà A Khờ đã như một cái tàn ảnh biến mất không thấy đâu. Đây là một cái tuyệt kỹ thành danh của Quỷ Vô Ảnh, vô ảnh thuật. Mặc dù A Khờ hiện tại không thể triệu hồi Quỷ Vô Ảnh ra ngoài, nhưng hắn có thể thông qua bí kỹ phụ thể thuật của long tộc mà mượn nhờ sức mạnh của quỷ hồn. Đây chính là điểm lợi hại mà dù người đã từng sở hữu qua Ngục Hỏa U Hồn tháp cũng không cách nào nghĩ ra. Hắn một chiêu vừa rồi biến mất ngay trước mặt làm cho Mỹ Hầu Vương vô cùng tức giận.
- Tiểu tử, ngươi trốn ở đâu mau chui ra cho lão tôn!
Mỹ Hầu Vương lớn lối kêu la, rồi đem một nhúm lông trên người thổi ra thành vô số phân thân.
- Trăm vạn biến thân! Chết tiệt, cái con khỉ này lấy đâu ra thuật pháp lợi hại như vậy?
A Khờ lúc này ở trong một chỗ ẩn nấp mà chửi thầm trong bụng. Quỷ hồn Phán Quan sau khi thu thập xong tam yêu thì đem theo Ngưu Ma Vương cũng lao nhanh đến:
- Con khỉ kia, ngươi mau mau chịu trói cho ta!
Phán Quan nói đến đây liền đem bút viết lên trời:
- Sinh tử cấm, giam cầm!
Bị cái lồng giam vô hình đem bản thân và toàn bộ phân thân vây nhốt bên trong, Mỹ Hầu Vương vung gậy lên đập mạnh. Hơn vạn cái phân thân cũng hành động tương tự. Từng cái, từng cái lồng giam như bọt biển mà tan vỡ ra giữa không trung. Quỷ hồn Phán Quan bị phản phệ nên nôn ra ba ngụm máu tươi, lùi về phía xa mấy nghìn trượng. Mỹ Hầu Vương lại được thế đánh tới làm cho Phán Quan buộc lòng phải đem sổ sinh tử ném ra ngoài. Từng cái chữ nhỏ như đang nhảy múa, hóa thành từng đạo ấn ký lưu trên người Mỹ Hầu Vương, đem sinh cơ của nó hút ra từng chút một. Tuy nói Mỹ Hầu Vương do đá sinh ra, tu luyện ba vạn bốn ngàn tám trăm năm mới thành hình, sinh tử hầu như đã vượt khỏi giới hạn của một tiểu giới diện. Nhưng như thế cũng không có nghĩa là nó bất tử. Từng luồng sinh cơ trôi đi, chính là từng luồng sinh mệnh lực tiêu tan. Khí thế của Mỹ Hầu Vương vì thế cũng giảm đi ít nhiều, mặt dù là nhìn như không đáng kể gì.
Chỉ đợi cho một cái sai sót này xuất hiện, A Khờ đã từ trong chỗ ẩn nấp lao ra. Nhưng đột nhiên trăm vạn hóa thân của Mỹ Hầu Vương cùng lóe lên tinh quang, giọng cười của con khỉ đá vang vọng vào hư không:
- Ha ha ha, rốt cuộc con chuột nhắt nhà ngươi cũng chui ra, vậy thì đi chịu chết đi!
Sinh tử cấm trên người con khí đá lần nữa bị phá vỡ, quỷ hồn Phán Quan lại phun ra máu tươi nhợt nhạt mà lui xuống. So với sắc mặt khủng hoảng của Phán Quán, sắc mặt A Khờ tươi cười hơn hẳn:
- Đúng là lúc này, mau thu cho ta!
Một lời nói ra, phi hành pháp bảo Cân Đẩu Vân dưới chân của Mỹ Hầu Vương đột nhiên lại không thấy đâu, làm cho nó chao đảo suýt nữa thì ngã nhào xuống đất. Mỹ Hầu Vương bị một phen mất mặt, giận đến tím tái mặt mày quát lên:
- Bọn chuột nhắt phương nào? Mau mau trả đồ cho lão tôn!
Quỷ Vô Ảnh đang ngồi cùng với khí linh bên trong bảo tháp, mở miệng khinh thường nói:
- Hừ, không phải bản đại gia ta không thể triệu hồi ra ngoài, cái con khỉ đá nhà ngươi đã bị ta lột sạch sẽ rồi!
Khí linh nghe hắn nói thế thì bất mãn, chê bai:
- Ta nói là ngươi đi trộm Kim Cô Bổng, ngươi lại đi trộm Cân Đẩu Vân làm gì?
Quỷ Vô Ảnh vẻ mặt lẫm nhiên nói ra:
- Lúc nãy là ta đã trộm được rồi, chỉ là ta nghĩ để cho chủ nhân vui đùa một chút, nên chỉ trộm có Cân Đẩu Vân. Một lát nữa ta sẽ lột luôn chiến giáp của hắn, còn Kim Cô Bổng thì cứ để đến cuối cùng ta sẽ thu lại.
Quỷ Vô Ảnh là ngoài miệng nói suông, chứ thật ra Kim Cô Bổng trên người Mỹ Hầu Vương là một món bản mạng thần binh, hắn quả thật muốn trộm mà trộm không được. Khí linh làm sao không nhìn ra mánh khóe của hắn, nó tức giận mắng to:
- Vô dụng! Tên Quỷ Vô Ảnh ngươi quá vô dụng! Chỉ có một việc nho nhỏ như vậy mà ngươi cũng làm không được. Được rồi, Diêm La Thiên Tử đã tìm kiếm ngươi mấy trăm năm rồi, ta đem ngươi giao lại cho lão. Xem như là một cái lễ gặp mặt của ta với lão vậy!
Nghe nhắc đến Diêm La Thiên Tử sắc mặt Quỷ Vô Ảnh kinh hãi kêu lên:
- Đừng nha, đừng nha! Ta không muốn về gặp lão Diêm La đó đâu! Lần trước ta chỉ trộm có một ít hạt sen, lão đã cho người truy sát ta mấy trăm năm. Ngươi mà đem ta giao cho lão, lão sẽ đem ta ra lột da mất!
Quỷ Vô Ảnh vừa quỳ dưới chân khí linh, vừa ôm lấy nó mà khóc nức nở. Khí linh lúc này quả thật muốn đem hắn đá cho vài cái:
- Ngươi còn nói là chỉ trộm một ít hạt sen, sao ngươi không nói là đem cả hồ sen của người ta trộm sạch. Vả lại sen đó là lão dùng để luyện đan, lão phải chuẩn bị hơn mấy vạn năm mới xong. Ngươi lại đem hạt sen của lão trộm sạch, lão không trực tiếp đem ngươi đập chết đã là nhân từ cho ngươi lắm rồi!
Nghe mấy lời này Quỷ Vô Ảnh có chút không vui:
- Căn bản là lão Diêm La kia không có tìm thấy ta, chứ với tu vi của lão, ngươi nghĩ ta chạy thì có thể chạy được hay sao?
Một linh một quỷ nói chuyện đến đây, bên ngoài A Khờ đã lần nữa biến mất. Mà Mỹ Hầu Vương một hồi tức giận đã đem một mảnh diện tích mấy trăm dặm xung quanh san thành bình địa.
Phán Quan lần nữa được triệu hồi trở lại trong tháp, nhìn thấy ba người Tần Quảng Vương, Lục Tiểu Linh Đồng, Quỷ Vô Ảnh ở chung một chỗ thì cung kính vái chào:
- Thuộc hạ tham kiến ba vị đại nhân!
Tần Quảng Vương không nói gì, chỉ phất tay cho Phán Quan lui xuống. Mà Quỷ Vô Ảnh sắc mặt hơi chút khó coi nói ra:
- Cái con khỉ đá đó thật khó đối phó, lão Tần, ông không còn một tên thuộc hạ nào có thể triệu ra giúp chủ nhân hay sao?
Tần Quảng Vương thở dài một hơi:
- Thủ hạ của ta lợi hại nhất chỉ có ba người Phán Quan và Hắc Bạch Vô Thường. Nay hai người Hắc Bạch Vô Thường đang ở bên kia bảo hộ cho tiểu mỹ nhân của chủ nhân, ta có ý muốn triệu về cũng không thể triệu được!
- Ài, vậy chúng ta phải tính làm sao bây giờ?
Quỷ Vô Ảnh nói xong thì nhìn sang Lục Tiểu Linh Đồng, mà Lục Tiểu Linh Đồng liếc mắt lườm lão:
- Hừ, còn không phải tại ngươi? Nói đi, rốt cuộc bây giờ ngươi có lấy được thần binh trên tay của con khỉ đó hay là không?
Lão lần này tự tin vỗ ngực mà cam đoan:
- Ngươi cứ yên tâm, ta lần này nhất định sẽ không có tay không trở về đâu!
Lão nói xong liền ngồi xuống nhắm mắt lại mà đả tọa. Hai người Tần Quảng vương và Lục Tiểu Linh Đồng chỉ có thể yên lặng chờ đợi. A Khờ lúc này miệng đã đắng chát không thôi, cái con khỉ đá kia quả thật quá điên cuồng. Một mình nó đã san bằng mấy trăm dặm, hắn còn mấy lần suýt nữa thì bị đập trúng. Ngậm một bụng đầy hỏa khí, A Khờ tức giận mà kêu lên:
- Chết tiệt, cái tên khí linh kia! Ngươi mau mau chui ra đây cho ta!
Khí linh nghe hắn gọi đầu có chút to ra. Nó thò đầu ra ngoài bảo tháp mà nhìn hắn:
- Chủ nhân!
A Khờ vừa trông thấy nó mắt đã trợn trừng:
- Tiểu quỷ, vừa rồi chẳng phải ngươi nói là đã có cách lấy trộm thần binh trên tay của con khí đá đó hay sao? Làm sao đồ thì trộm không được còn chọc giận hắn đánh ta chạy đến không có chỗ trốn nữa hả?
Khí linh xấu hổ liếc mắt nhìn quanh, mới ho nhẹ một tiếng, nói ra:
- Thật tình, vừa rồi là ta có chút sai sót! Nhưng chủ nhân yên tâm, ta bây giờ sẽ đi lấy thần binh kia về ngay thôi!
Nó nói xong không đợi cho hắn nói thêm lời nào đã chui trở về bảo tháp chạy trốn. Ánh mắt thì như có lửa nhìn chằm chằm Quỷ Vô Ảnh ngồi bên dưới. Dù đang nhập định, Quỷ Vô Ảnh cũng cảm thấy có chút rùng mình. Mỹ Hầu Vương vừa nhìn thấy A Khờ chui ra từ trong một cái hốc đá, mắt đã đỏ bừng kêu lên:
- A, hóa ra là con chuột nhắt nhà ngươi trốn ở trong này! Mau đi chịu chết cho ta!
A Khờ lần này tròng mắt như muốn rớt ra ngoài. Hắn không biết làm sao mà kêu lớn lên:
- Ối, cha mẹ ơi! Cái con khỉ điên kia làm sao lại tìm ra ta? Chạy, chạy nhanh thôi!
Cân Đẩu Vân từ bên trong túi trữ vật được A Khờ triệu hồi đi ra. Pháp quyết vừa niệm Cân Đẩu Vân đã lộn nhào bay ra ngoài tám mươi dặm. Mỹ Hầu Vương lúc này quả thật là muốn phát điên:
- Hóa ra là con chuột nhắt nhà ngươi trộm đồ của lão tôn!
Ầm! Ầm! Ầm!
Trời đất lúc này như muốn quay cuồng, đảo điên. A Khờ chạy trước, Mỹ Hầu Vương cầm gậy mà đuổi theo phía sau. Một lần đuổi này, vậy mà chạy ra ngoài hơn mười vạn dặm.