Ngũ Hành nguyên dịch sinh sôi không ngừng, lực lượng mà Sở Nam cho rằng là căn bản cũng một mực cắm rễ trong thân thể, uy năng cả hai đều không kém, không ai nhường ai, cứ như vậy so kè, giống như hai quân giao chiến vậy.
Tử địch đến, nhưng cục diện hiện nay, hai loại năng lượng cường đại đắc tâm ứng thủ không ngờ lại bị khắc chế, không thể thi triển được, Sở Nam có cảm giác muốn khóc, Sở Nam không biết nếu đánh một quyền như vậy ra ngoài thì kết quả sẽ thế nào, cho nên hắn chỉ có thể cố gắng phân tách ra, để bọn hắn đình chỉ giao chiến.
Trên không trung, Huyền Vô Kỳ không chút cảm xúc nói với Bắc Thần Cung Chủ:
- Mạng của Lâm Vân, lão phu muốn!
- Ngươi muốn hắn chết, ta cũng muốn hắn chết, dù sao thì chỉ cần hắn chết là được, còn không phải giống nhau sao?
Bắc Thần Cung Chủ chăm chú nhìn Huyền Vô Kỳ không rõ tu vi nông sâu thế nào, không chút nhượng bộ nói.
- Lão phu nói muốn, ngươi dám nói không sao?
- Bổn cung vì sao không dám nói?
- Ngươi không có tư cách!
- Nực cười, bổn cung đường đường là Võ Tôn trung cấp, vậy còn chưa đủ tư cách?
- Trước mặt lão phu mà nói, ngay cả con sâu cái kiến cũng không phải!
- Con sâu cái kiến? Võ Tôn trung cấp là con sâu cái kiến? Bổn cung ngược lại muốn xem xem, ngươi là cái gì!
Bắc Thần Cung Chủ dứt lời, đem “Trọng Khao thổ vực” đang “vây khốn” Sở Nam mãnh kích Huyền Vô Kỳ, Sở Nam bên trong “Trọng Khao thổ vực” như tên đã phát, lập tức không hề do dự, mặc kệ lực lượng và Ngũ Hành nguyên dịch đang giao chiến, trực tiếp xuất ra Dương Hỏa Chi Độc.
Dương Hỏa Chi Độc đã khiến Sở gia lão tổ khổ sở bốn mươi năm, lúc trước liều chiến, Sở Nam vẫn không dùng chính là cố tình giữ lại cho Huyền Vô Kỳ.
Huyền Vô Kỳ nhìn “Trọng Khao thổ vực” của Bắc Thần Cung Chủ, mặt không biểu tình, vươn tay ra, thốt lên một chữ:
- Hỏa
Thoáng chống, cả khu vực này tràn ngập đại hỏa đầy trời.
Hơn nữa, nguyên khí trong khu vực này, bao gồm đất đá, cây cối,… đều biến thành lửa, “Trọng Khao thổ vực” của Bắc Thần Cung Chủ cũng biến thành một phần của lửa. Thậm chí thân thể của Bắc Thần Cung Chủ cũng biến thành lửa.
Sở Nam bên trong “Trọng Khao thổ vực” cũng cảm nhận được loại ảnh hưởng này, cảm giác được một cỗ lực lượng kỳ dị đem huyết nhục, lông tóc, cốt cách của hắn biến thành hỏa. Chỉ có điều chuyển biến này rất chậm, Sở Nam không khỏi lẩm bẩm:
- Cỗ lực lượng kỳ dị này chính là lĩnh ngộ quy tắc của Võ Thánh sao? Có liên hệ với quy tắc của hỏa.
Dưới tình huống nguy hiểm này, lực lượng và Ngũ Hành nguyên dịch vẫn không ngừng giao chiến.
Bắc Thần Cung Chủ sắc mặt đại biến, hét:
- Quy tắc, Huyền Vô Kỳ đã lĩnh ngộ quy tắc? Trước mặt quy tắc, vũ kỹ căn bản chỉ là trò cười, trừ phi vũ kỹ này có thể…
Trong lòng Bắc Thần Cung Chủ khiếp sợ, theo phản xạ có điều kiện muốn xoay người bỏ trốn, nhưng lại nhận được mệnh lệnh của Sở Nam, muốn hắn đem “Trọng Khao thổ vực” bạo.
Đối với mệnh lệnh này, Bắc Thần Cung Chủ rất không tình nguyện, nhưng lại không dám cự tuyệt, trong lòng hạ quyết tâm, hung hăng quát:
- Bạo!
Trọng Khao thổ vực lập tức nổ tung.
Sở Nam bị năng lượng bạo tạc đẩy về phía Huyền Vô Kỳ.
Huyền Vô Kỳ hừ lạnh một tiếng, tất cả năng lượng Võ Tôn chi "Vực" ập đến, trong quá trình ập đến rất nhanh biến thành hỏa diễm. Bởi vì Ngũ Hành nguyên dịch và lực lượng vẫn còn quấn lấy nhau không rời, Sở Nam không có cách nào vận dụng, đành chỉ có thể vận dụng năng lượng thần bí, Sở Nam đem năng lượng thần bí vận chuyển một chu thiên trong đường kinh mạch của Thiên Nhai Chỉ Xích, đồng thời, Sở Nam còn lo lắng không biết năng lượng thần bí này có thể thay thế nguyên lực hay không.
Nhưng tình cảnh tiếp theo lại khiến Sở Nam vạn phần kinh hỉ, năng lượng thần bí không những thay thế được nguyên lực mà so với nguyên lực thì uy lực càng lớn hơn, tốc độ của Thiên Nhai Chỉ Xích không chỉ đề thăng gấp mười lần.
Lúc năng lượng của "Vực" bạo còn chưa hoàn toàn biến thành lửa thì Sở Nam đã đến trước mặt Huyền Vô Kỳ, không nói hai lời, lập tức đánh ra Dương Hỏa Chi Độc đã sớm chuẩn bị.
Bởi vì tốc độ của Sở Nam quá nhanh, hơn nữa Huyền Vô Kỳ cũng không ngờ Bắc Thần Cung Chủ và Sở Nam vừa rồi diễn kịch, bởi vì thần sắc thống khổ, tiếng hét thảm, cử chỉ lúc sắp hoàn toàn tử vong đều diễn vô cùng chân thật.
Quan trọng nhất là Huyền Vô Kỳ không ngờ trong lúc hắn thi triển “Hỏa pháp tắc”, có thể đem tất cả mọi thứ trong thiên địa biến thành lửa, vậy mà Sở Nam vẫn có thể ngăn cản được "pháp tắc", ra tay phản công.
Cho nên, Huyền Vô Kỳ trúng chiêu, Dương Hỏa Chi Độc đã nhập vào trong cơ thể Huyền Vô Kỳ.
Dù vậy, Huyền Vô Kỳ cũng không sợ hãi nửa phần, tùy ý để Dương Hỏa Chi Độc xâm nhập vào, bởi vì hắn lĩnh ngộ “Hỏa pháp tắc”, một đám lửa có thể làm gì được hắn đây? Mặc kệ hỏa năng này mạnh đến mức nào, quỷ dị ra sao, cuối cùng đều phải hóa thành hỏa diễm của hắn, bởi vì hắn chính là chủ nhân của hỏa diễm trong thiên địa.
Bởi vậy, Huyền Vô Kỳ liền xuất thủ chộp tới đầu của Sở Nam, nhất thời một hỏa chưởng ấn cực lớn mang theo hỏa diễm đầy trời ập xuống, Sở Nam không ngạnh chiến với Huyền Vô Kỳ, lập tức rút ra Vũ Hóa Phiến, năng lượng thần bí quán chú vào trong, sau đó vung mạnh.
Đồng thời lúc lấy ra Vũ Hóa Phiến, Sở Nam còn lợi dụng năng lượng thần bí thi triển Thiên Nhai Chỉ Xích, cấp tốc thối lui.
Cuồng phong gào thét tràn ra, nghiền nát cả khu vực hỏa diễm, có địa phương lập tức bị hủy diệt. Huyền Vô Kỳ bị điên cuồng thối lui, cho đến khi lui vài ngàn dặm, chỉ có điều lúc hắn thối lui thì đã hóa thành hình hỏa diễm.
Huyền Vô Kỳ lui rất nhanh, nhưng hắn trở lại cũng không chậm, chỉ vẻn vẹn vài giây. Lúc trở về, tất cả hỏa diễm đều nhường đường cho Huyền Vô Kỳ, đồng thời càng có nhiều hỏa diễm tấn công Sở Nam.
- Không hổ là đồ đệ của Ma Đạo Tử, quả thật không giống thường nhân, chỉ tiếc…
Lúc Huyền Vô Kỳ đang nói đáng tiếc, Sở Nam vừa thi triển Thiên Nhai Chỉ Xích, vừa cười nói:
- Huyền Vô Kỳ, chúng ta cuối cùng đã gặp mặt.