Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 895: Nhân ngoại không phải là ngươi




Vô Danh Bụi Cốc không có đường, chỉ có động.

Ý nghĩa của nó rất rõ ràng, người muốn vào cốc nhất định phải chui động mà vào

Mà giờ phút này, đứng trước mặt Vô Danh Bụi Cốc chính là Sở Nam và lão quái vật, bọn hắn tự nhiên sẽ không chui vào cái động kia.

Lão quái vật nhảy lên không trung, muốn vượt qua vách núi mà vào, tuy nhiên, lúc bay đến khoảng 800 mét, không trung nhất thời biến hóa.

Vốn trong hư không không có gì, bất chợt tràn ngập hắc vụ nồng đậm.

Hắc vụ này vừa xuất hiện liền phát ra tiếng xì xì không ngừng, lão quái vật cũng không dừng lại, "Lão Tử Vực" mở ra, hắc vụ lập tức bị tản ra bốn phía, không thể tiến vào, lão quái vật tiếp tục xông lên, cười nói:

- Chỉ là hắc vụ mà thôi.

Vừa dứt lời, trong hắc vụ lại phát ra tiếng “ông ông ông”, không ngờ lại những côn trùng to bằng ngón cái, trên bụng có năm sợi tuyến, vừa đủ hồng lục lam tử hắc, Ngũ sắc côn trùng, không thôn phệ người, nhưng lại gặm nhấm "Lão Tử Vực" của lão quái vật.

Sắc mặt lão quái vật hơi biến, nhưng tốc độ không dừng lại nửa phần.

Vẻn vẹn chỉ trong chốc lát, lão quái vật đã lên đến đỉnh tuyệt nhai, đang muốn đảo mình, đột nhiên có ngàn vạn mũi tên nhọn cuồng xạ, lúc tên nhọn còn cách "Lão Tử Vực" vài chục mét liền nổ ầm ầm.

Ngàn vạn mũi tên nhọn này cũng không phải nổ tung cùng một chỗ mà phân thành năm rồi mới nổ tung, ngay lập tức, ngũ trọng năng lượng, trọng sau mạnh hơn trọng trước ập về phía lão quái vật:

- "Lão Tử Vực" chỉ hơi lắc lư, cũng không bị phá.

Nhưng vẫn chưa hết, mũi tên nhọn mặc dù bị hủy, nhưng bụi phấn lại bay đầy trời, bụi phấn dung nhập vào trong hắc vụ, hắc vụ lập tức sôi lên, côn trùng cũng bắt đầu biến lớn.

Chỉ trong nháy mắt, côn trùng vốn chỉ to bằng ngón cái liền to bằng người thường, thân thể khổng lồ cũng không hề ảnh hưởng đến tốc độ của bọn chúng, bọn chúng ở trong hắc vụ sôi trào giống như cá gặp nước, từng ngụm cắn nuốt cũng lớn gấp mấy trăm lần, gặm đến mức "Lão Tử Vực" không ngừng phát ra tiếng “kiết kiết kiết”.

- Quái vật gì, chết đi cho lão tử!

Lão quái vật đánh ra một quyền, cảm thấy như đánh phải bông, hoàn toàn không thể phát lực, ánh mắt lão quái vật khẽ run, "Lão Tử Vực" đem ngũ sắc côn trùng biến dị bao phủ, thanh mộc quắn siết, liệt hỏa cháy phừng phừng, lập tức đem ngũ sắc côn trùng biến thành tro tàn.

Mặc dù những ngũ sắc côn trùng này rất dễ dàng bị "Lão Tử Vực" quấn siết chết, thế nhưng, sắc mặt lão quái vật cũng không nhẹ nhõm xuống, bởi vì số lượng ngũ sắc côn trùng quả thật quá nhiều.

Sở Nam nhìn thấy tình cảnh náy, ánh mắt chợt sáng lên, lẩm bẩm:

- Vô Danh Bụi Cốc quả thật không ít thủ đoạn.

Lúc này, bên trong Vô Danh Bụi Cốc có âm thanh truyền ra:

- Sở thiếu chủ, ngươi hãy trở về đi, Vô Danh Bụi Cốc không phải Thái Nguyên Sơn, cũng không phải Vũ Hóa Sơn, không phải là nơi các ngươi có thể tùy tiện xông vào. Hơn nữa, Ngũ Sắc cũng không phải Công Tôn gia, không phải là đối tượng các ngươi muốn nắn bóp thế nào cũng được.

- Nếu như ta nói ta nhất định phải tiến vào thì sao?

- Vậy thì hãy ngoan ngoãn mà gục xuống, giống như một con chó, chui vào trong cái lỗ chó đó!

- Ha ha ha…

Sở Nam bật cười, lại nói thêm:

- Ngươi cười gì?

- Động là lỗ chó, vậy không biết các ngươi ở bên trong lỗ chó thì là gì?

- Sở thiếu chủ, ngươi muốn tìm chết sao?

Thanh âm này lạnh tựa như băng, trong sự lạnh lẽo ẩn chứa phẫn nộ, Sở Nam nhàn nhạt nói:

- Ta còn chưa muốn chết, ta tới đây chỉ muốn làm một giao dịch.

- Ngươi muốn giết ai?

- Ngươi không có tư cách biết, hãy đổi người khác đến!

- Càn rỡ, ngươi cho rằng ngươi là ai…

Người này vừa nói xong, Sở Nam đã nhảy lên không trung, thanh âm kia cười khẩy nói:

- Tiểu tử không biết trời cao đất rộng, lão phu sẽ dạy ngươi một đạo lý, cái gì gọi là sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân!

Thanh âm vừa dứt, bất kể là hắc vụ hay ngũ sắc côn trùng đều buông tha lão quái vật, nhằm về phía Sở Nam mà lao đến, Sở Nam không vận chuyển nguyên lực ngăn cản, hai tay vung ra, lực lượng tuôn tran.

Ngay lập tức, những hắc vụ kia đều xoáy tròn, hắc vụ vốn không ngừng sôi sục liền bị Sở Nam biến thành một vòng xoáy lớn, ngũ sắc côn trùng mặc dù nhiều, nhưng tất cả đều ở trong hắc vụ.

Đợi khi Sở Nam hợp hai tay lại thì toàn bộ vòng xoáy hắc vụ cũng bắt đầu co lại, từ từ co dần, theo hắc vụ co lại, đám ngũ sắc côn trùng cũng bị nghiền nát bấy…

Loại áp súc này đối với Sở Nam mà nói thì hoàn toàn không khác gì xe nhẹ đi đường quen.

Lực lượng vẫn không ngừng tràn vào giữa hai tay Sở Nam, hắc vụ chỉ có phạm vi ba mét, ngũ sắc côn trùng bên trong đã hoàn toàn bị nghiền chết sạch sẽ, bên trong Vô Danh Bụi Cốc liền truyền đến tiếng hô kinh ngạc, lão quái vật càng sững sờ nhìn Sở Nam, trong lòng hiện lên một câu:

- Thiếu chủ đến cùng còn bao nhiêu thủ đoạn? Những hắc vụ tuyệt độc này, cho dù cả ta cũng phải kiêng kỵ, vậy mà hắn lại dường như không chút tác dụng với hắn.

Sở Nam vừa áp súc vừa nói:

- Nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu nhân quả là thật, nhưng ngươi tuyệt đối không phải là sơn ngoại, nhân cũng không phải nhân ngoại

Trong Vô Danh Bụi Cốc không hề có âm thanh truyên ra, người vừa rồi nói muốn giáo huấn Sở Nam lúc này đã mặt xấu hổ đỏ bừng.

- Đổi người khác đến nói chuyện đi.

Lúc nói ra những lời này, mảnh hắc vụ lớn phía trước đã bị Sở Nam áp súc thành chất lỏng bằng ngón cái, lấy hắc sắc làm chủ, ngoài ra còn có bốn màu hồng lục lam tử.

Dừng lại một chút, vách đá Vô Danh Bụi Cốc lại lần nữa xuất hiện trước mặt Sở Nam, trên vách đá dựng đứng chỉ có một Hắc y nhân, hắn và lão quái vật cũng giống nhau, cũng ngơ ngác khủng hoảng nhìn dòng chất lỏng kia.