- Cái gì?
Công Tôn Hiền cũng luống cuống, hắn không ngờ rằng Sở gia nhanh như vậy đã đến, vội vàng quát:
- Đóng chặt cửa, không được để bất luận kẻ nào bước vào, gọi tất cả mọi người đến. Còn nữa, ngươi xem xem, bọn hắn còn cách phủ Thừa Tướng bao xa nữa…
- Vâng, lão gia.
Công Tôn gia như bị một mảng mây đen bao phủ, Công Tôn Uy còn nằm trên giường sống không bằng chết, nhưng không ai để ý đến hắn, gương mặt Tuyên Dương phu nhân vẫn còn trương như đầu heo, miệng oán hận nguyền rủa, lúc tin tức truyền đến, nàng lập tức giống như heo chết…
- Lão gia, chỉ còn hơn 200 mét…
- Lão gia, chỉ còn 100 mét…
- 50 mét…
- 30 mét…
….
Nghe thấy tiếng bẩm báo đầy lo lắng, Công Tôn Hiền lập tức sử dụng bộ óc hết công suất, nhưng vẫn không nghĩ ra diệu kế gì, thầm nghĩ:
- Nên làm gì bây giờ? Sở gia nhất định đúng lý sẽ không buông tha, bọn hắn muốn gì…
- Lão gia, bọn hắn đáng đứng trước cửa rồi.
Những lời này tựa như Định Thân chú, Công Tôn Hiền thoáng cái đứng yên tại chỗ, ngay sau đó, một tiếng hét vang khắp toàn bộ phủ Thừa Tướng:
- Công Tôn lão nhi, dám nửa đường phục sát ta, còn dám sai người tiến công Thần Vũ hầu phủ, ám sát Sở gia lão tổ, ngươi thật lớn mật!
Nghe thấy mỗi câu, thân thể Công Tôn Hiền lại thoáng run rẩy một chút, đặc biệt là nghi nghe thấy bốn chữ “Sở gia lão tổ”, hắn liền sợ đến mức trực tiếp ngã xuống đất.
- Công Tôn lão nhi, cho ngươi ba giây, không mở cửa lăn ra đây thì đừng trách ta không khách khí với ngươi!
Sở Nam nhìn chằm chằm đại môn phủ Thừa Tướng đóng chặt, lạnh lùng cười.
Hoàng Phủ Vân Phỉ nghe thấy Sở Nam gọi Công Tôn Hiền là Công Tông lão nhi, hoàn toàn không để Thừa Tướng Đại Khánh Quốc vào mắt, ánh mắt thoáng co lại, tâm tư chợt xoay chuyển, nghĩ đến Sinh Cơ Đan, lại nghĩ đến Tử Linh thảo.
Công Tôn Hiền đường đường là Thừa Tướng, bị một tên tiểu bối quát gọi như vậy cũng phẫn nộ rồi, nhưng hắn cũng chỉ có thể phẫn nộ mà thôi, thực lực của hắn vốn yếu, hơn nữa còn là do hắn làm sai trước.
- Một!
Tiếng hét vang lên, trong lòng Công Tôn Hiền đã run lên, bảo hắn cút ra ngoài là chuyện tuyệt đối không thể, hắn mà đi ra ngoài thì Công Tôn gia vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên tại Đại Khánh Quốc này được, hắn phải cố chống đỡ.
- Hai!
Công Tôn Hiền quát:
- Lão phu cũng không tin, lão phu không đi ra thì ngươi có thể bức lão phu ra? Ngươi dám động thủ với phủ Thừa Tướng, lão phu sẽ…
- Ba!
Ba giây đã trôi qua, đại môn phủ Thừa Tướng vẫn đóng chặt, Công Tôn lão nhi vẫn không đi ra.
Đầu ngón tay Sở Nam liền bùng lên một đám hỏa diễm bạch sắc, ném ra trước…
Một đám hỏa diễm bạch sắc rơi lên đại môn phủ Thừa Tướng.
Chỉ trong khoảnh khắc, đám hỏa diễm này liền bùng lên đại hỏa cháy hừng hực, dọc theo tường phủ Thừa Tướng mà lan ra, hỏa diễm bạch sắc thiêu đến đâu thì nơi đó trở thành một mảnh hoang vu. Lúc này, từ trên cao nhìn xuống thì phủ Thừa Tướng đã trở thành một vòng lửa, mà lửa vẫn còn bức đến trung tâm.
- A…
Trong phủ Thừa Tướng lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết, Công Tôn Hiền không còn nửa phần phong phạm Thừa Tướng, tất cả âm mưu quỷ kế đều biến mất không còn bóng dáng, hắn nhảy dựng lên, hổn hển hét:
- Sở gia tiểu nhi, ngươi dám đốt phủ Thừa Tướng của ta! Lão phu… lão phu…
- Nếu như các ngươi không lăn ra đây thì tất cả sẽ biến thành tro tàn!
Thanh âm của Sở Nam nhàn nhạt truyền vào trong tai mỗi người của phủ Thừa Tướng, bọn hắn thấy Sở Nam thật sự đến, thật sự muốn hỏa thiêu phủ Thừa Tướng, mỗi người đều hoảng sợ, lảo đảo chạy ra ngoài.
- Lão gia, chúng ta mau ra thôi, nếu người không đi thì sẽ bị hỏa diễm bạch sắc này thiêu mất…
Tên lão bộc trung thành vội vàng khuyên bảo.
- Lão phu không đi, lão phu không tin hắn có can đảm giết lão phu, lão phu…
Công Tôn Hiền gầm lên, tên lão bộc trung thành lúc này đã túm lấy Công Tôn Hiền chạy ra ngoài, vừa chạy vừa quát lớn:
- Tránh ra tránh ra, tất cả đều tránh ra, lão gia ra rồi, lão gia ra rồi…
Đổi lại là trước kia, nếu câu nói này vang lên, những người kia cho dù không lập tức quỳ xuống đất cũng vội vàng tránh đường, để Công Tôn Hiền đi trước. Nhưng vào thời khắc sinh tử tồn vong này, còn ai quan tâm nhiều như vậy nữa, cái mạng nhỏ của mình mới là trọng yếu.
Tên lão bộc không còn cách nào, chỉ có thể dựa vào thực lực của mình, mở ra một con đường.
Bên ngoài phủ Thừa Tướng, thần niệm của Sở Nam đã sớm mở rộng, đem tất cả tình cảnh thu vào trong mắt, đồng thời, Sở Nam còn khống chế lửa cháy hừng hực, nói cách khác, khiến những người kia nghĩ rằng nếu không chạy ra khỏi hỏa diễm bạch sắc này thì sẽ chịu vận mệnh bị thiêu sống.
Hoàng Phủ Vân Phỉ nhìn thấy tình cảnh do Sở Nam gây nên, trong lòng khiếp sợ, quả thực khó mà tưởng tượng nổi, thầm nghĩ:
- Ở nơi này ra oai phủ đầu, Sở Nam thật sự muốn bức người khác vào tử địa sao?
Đúng lúc này, một người trong phủ Thừa Tướng đã lao ra, Sở Nam vung tay lên, người này lập tức lăn xuống đất, sau đó Sở Nam lại lạnh lùng nói:
- Quên ta nói gì sao? Lời của ta là lăn ra đây, không phải là chạy đến, là lăn ra!
- Ngươi…
Có người phẫn nộ, cũng có người bắt đầu nghe lời…
- Được được được, thiếu chủ Sở gia, chúng ta lăn, chúng ta lăn…
Nói xong, những người nóng lòng thoát khỏi lửa thiêu chết liền ngoan ngoãn lăn ra. Người của Công Tôn gia lăn ra, liền nhìn thấy tràng cảnh trước mắt, không dám bỏ chạy loạn, chỉ có thể rụt rè đứng một góc. Còn những kẻ cố chấp không lăn ra, lập tức cảm thấy hỏa diễm thiêu đốt đau nhức, loại cảm giác đau tận xương này rất ít người có thể chịu được, chỉ đành khuất phục, vội nằm sấp xuống, lăn ra ngoài. Nhưng vẫn còn những người đặc biệt ngang ngạnh, ví dụ như Công Tôn Dược phụ thân của Công Tôn Uy, biết rõ Sở Nam là tử thù, hắn rống giận:
- Họ Sở kia, lão tử phải giết ngươi, còn phải…
- Ngươi có tư cách này sao?
Sở Nam ngắt lời Công Tôn Dược, lời vừa dứt, thân thể Công Tôn Dược liền toát ra khói xanh, trong lúc khói xanh lượn lờ, thân thể Công Tôn Dược đã biến thành hư vô, giống như hắn cho tới bây giờ chưa từng tồn tại trên thế gian này vậy.
Một màn này càng khiến những kẻ ôm cọng rơm cứu mạng từ bỏ hi vọng, lập tức, mỗi người đều nối đuôi nhau lăn ra. Chỉ trong chốc lát, Công Tôn gia đã có vài trăm người lăn ra, chỉ còn lại gia chủ Công Tôn Hiền của Công Tôn gia.
Lúc trước Sở Nam muốn Công Tôn Hiền đi ra, nhưng Công Tôn Hiền lại không chịu nghe theo, bây giờ bắt hắn ra, Công Tôn Hiền làm sao có thể đáp ứng? Nếu như hắn lăn ra, không phải đơn thuần chỉ mình Công Tôn Hiền lăn, mà là toàn bộ Công Tôn gia! Công Tôn Hiền bảo tên nô bộc buông hắn xuống, sửa sang lại ống tay áo, lạnh lùng nói:
- Sở gia tiểu nhi, hủy phủ Thừa Tướng ta, ngươi có biết phạm tội gì chưa?
- Đánh Thần Vũ hầu phủ, Công Tôn lão nhi, ngươi có biết mình phạm tội gì không?
- Lão phu đánh Thần Vũ hầu phủ lúc nào? Ngươi có chứng cớ không…
Công Tôn Hiền liền quyết định có chết cũng không nhận tội, dù sao thì những người kia đều đã chết, mà người chết thì không thể mở miệng nói chuyện được.
- Ngươi muốn chứng cớ sao?
Sở Nam đẩy Chu Hải ra, Công Tôn Hiền nhìn Chu Hải, trong mắt liền hiện lên một tia lãnh quang, thể nhưng Chu Hải lại như không nhìn thấy, một năm một mười đem sự tình chặn giết Sở Nam nói ra, tiếp đó còn nói chuyện Công Tôn Hiền phái người đánh Thần Vũ hầu phủ. Đương nhiên, một phen phía sau chính là do Chu Hải dựa theo ý tứ Sở Nam mà nói. Công Tôn Hiền hừ lạnh nói:
- Vu oan giá họa, đây gọi là chứng cứ sao?
Hắn vừa nói xong, trong hư không liền xuất hiện một thủ ấn nguyên lực, đánh lên mặt Công Tôn Hiền, Sở Nam không muốn cùng loại người này phí sức miệng lưỡi nữa.
Một chưởng này thật ác độc, trực tiếp đem đầu hắn đánh lệch qua một bên…
- Sở gia tiểu nhi…
- Bốp~
- Lão phu nhất định phải đến Vĩnh Sinh điện, thỉnh cầu bệ hạ phán tử tội ngươi!
Lại thêm một tát, Công Tôn Hiền liền lấy chiêu bài Hoàng Phủ Diệp ra, Công Tôn Hiền tưởng rằng Sở Nam sẽ cố kỵ một chút, nào ngờ câu trả lời của Sở Nam lại ra một chầu quyền cước đánh lên người Công Tôn Hiền, cho đến khi đánh ngã Công Tôn Hiền, Sở Nam vẫn tiếp tục đánh, đồng thời nói:
- Công Tôn lão nhi, đừng cho rằng ta không dám giết ngươi, ngươi chẳng là cái thứ gì cả!
Nói đến đây, Sở Nam quay đầu nhìn Hoàng Phủ Vân Phỉ, tiếp tục nói:
- Đừng có dùng âm mưu quỷ kế nữa, ngươi muốn sống thì lăn ra đây, lăn ra ta sẽ cho Công Tôn Hiền các ngươi một con đường sống!
Công Tôn Hiền cảm thấy sát cơ của Sở Nam, hắn không ngờ mang cả hoàng đế ra cũng không ép được tên thiếu chủ Sở gia, hắn càng không hiểu Hoàng Phủ Diệp hiện đang bị Sở Nhất Hồng quấn lấy, hơn nữa, vị Hoàng Phủ gia kia cũng đã lên tiếng.
Nghe thấy Sở Nam nói sẽ cho Công Tôn gia bọn hắn một con đường sống, Công Tôn Hiền liền trầm mặc.
Mà trái tim Hoàng Phủ Vân Phỉ lại nhảy lên, trong lòng thầm nghĩ:
- Hắn có ý gì? Tại sao hắn lại nhìn ta mà nói câu đó? Hắn đang cảnh cáo ta, hay là…
- Thời gian chỉ có ba giây, ba giây sau không lăn ra thì sẽ chết!
Chỉ vài chữ ngắn gọn, tiếp đó bắt đầu đếm, lúc Sở Nam đếm đến ba, đang muốn ra tay thì Công Tôn Hiền cuối cùng cũng khuất phục, quát:
- Ta lăn!
- Vậy thì lăn ra nhanh đi!
Sở Nam nhàn nhạt nói, Công Tôn Hiền mang theo tâm tình vô cùng phức tạm, chịu đựng đau đớn nội tâm và thể xác lăn ra, Sở Nam cũng không chú ý đến Công Tôn Hiền, hắn chỉ xoay người nói với Hoàng Phủ Vân Phỉ:
- Hắn vừa rồi nếu chậm thêm một giây, ta thật sự sẽ giết hắn, ngươi tin không?
Hoàng Phủ Vân Phỉ nhướng mày lên, hỏi:
- Ngươi giết hắn thì liên quan gì ta?
- Điều này cũng đúng.
Sở Nam cười, lại nói tiếp:
- Đúng rồi, Vân Phỉ công chúa, ngươi khẳng định biết Tử Linh thảo ở đâu phải không?
Nghe thấy Sở Nam nói vậy, Hoàng Phủ Vân Phỉ lập tức cảm thấy mục đích Sở Nam kêu nàng đến đây cũng không chỉ đơn giản là xem kịch hay, hắn Túy Ông chi ý không phải ở Công Tôn gia, mà là ở nàng, ở Tử Linh thảo.
Hoàng Phủ Vân Phỉ nhìn chằm chằm Sở Nam, không trực tiếp trả lời Sở Nam mà hỏi ngược lại:
- Sở Nam, Công Tôn Hiền là Thừa Tướng Đại Khánh Quốc, ngươi dám giết hắn, ngươi không sợ phụ hoàng ta sao?
- Thánh hoàng anh mình, chắc chắn sẽ hiểu tất cả, Công Tôn gia nghiệt chướng nặng nề, chết chưa hết tội, thánh hoàng nếu như phạt long tội, ta sẽ nhận!
Sở Nam biểu hiện ra bộ dáng vô cùng cung kính, nhưng trong lòng lại không để tâm đến Hoàng Phủ Diệp, lúc trước, tất cả các thế lực lớn nhằm vào Thần Vũ hầu phủ, Hoàng Phủ Diệp không ra tay can thiệp, cũng không nói một câu gì, điều này hiển nhiên rất không bình thường.
Mà cuối cùng, Sở gia lão tổ lại không chết, Sở gia có lý trong tay, làm như người bị hại, gặp phải nhiều tổn thất, Hoàng Phủ Diệp nhất định sẽ tinh tường, biết lựa chọn thế nào mới là có lợi cho hắn nhất.
Huống hồ, 1000 vạn thượng phẩm nguyên thạch kia cũng không phải là bùn đất.
Đủ loại nhân tố cộng lại, cho dù Sở Nam có diệt cả Công Tôn gia thì Hoàng Phủ Diệp cũng sẽ không trách tội.
Thế nhưng, Sở Nam không muốn diệt Công Tôn gia, Công Tôn gia chính là đối thủ không tệ của Sở gia, nếu lúc này Sở Nam muốn diệt Công Tôn gia thì hết sức dễ dàng, nhưng nếu Sở Nam diệt Công Tôn gia thì Hoàng Phủ Diệp sẽ mang một cái gia tộc khác ra để cân bằng sự cường thế của Sở gia.
Bất luận nói thế nào đi nữa, bây giờ Công Tôn gia cũng không phải là đối thủ của Sở gia, nếu đối đầu với một gia tộc mới còn không bằng lưu lại Công Tôn gia, nói không chừng, gia tộc mới lên đài, có khi còn khó đối phó hơn Công Tôn gia.
Hoàng Phủ Vân Phỉ tạm thời không biết tâm tư Sở Nam, lại hỏi:
- Nếu như ta không biết Tử Linh thảo ở đâu thì sao?
- Không sao, dù sao thì Công Tôn gia cũng chỉ là màn kịch đầu tiên mà thôi, phía sau còn rất nhiều màn kịch, tin rằng, sau khi nhìn những màn kịch đó, nhất định có thể giúp Vân Phỉ công chúa nhớ ra chuyện gì đó.
Âm thanh Sở Nam nhàn nhạt, nhưng lại tràn ngập uy hiếp.