Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 871: Công Tôn lão nhi, lăn ra đây




Thánh Hỏa Sơn sinh dị động, tự nhiên kinh động không ít người, thế nhưng, lúc bọn hắn đến Thánh Hỏa Sơn thì đã không còn nhìn thấy Thánh Hỏa Sơn nữa, chỉ còn lại một mảnh phế tích, Thánh Hỏa Sơn đã không còn tồn tại.

- Tác phẩm của ai đây? Không ngờ hủy luôn cả Thánh Hỏa Sơn.

- Thánh Hỏa Sơn xong rồi, ba đại môn phái của Đại Khánh Quốc từ nay về sau chỉ còn lại hai cái.

- Hai ngày trước Thánh Hỏa Môn còn tốt, bây giờ không ngờ đã thành như vậy!

….

Mọi người đều kinh thán, không ngừng suy đoán.

Mà người trong cuộc là Sở Nam đã về đến Thần Vũ hầu phủ, con đường yên tĩnh thường này hôm nay đầy ắp người, hộ vệ Sở gia cũng không đuổi đi, Hoàng Phủ Vân Phỉ gọi Sở Nam là “phò mã” cũng nằm trong số đó.

Cửa ra vào của Thần Vũ hầu phủ có một đám người đang quỳ, chính là đám người Vương Đạo Dương.

Hoàng Phủ Vân Phỉ cuối cùng cũng từ tiền tuyến trở về thành Kim Lăng, mà nàng tại Thanh thành cũng đã khẳng định Sở Nam chính là người chân chính đứng sau lưng Thiên Hạ Thương Hội.

Biết được chuyện này, Hoàng Phủ Vân Phỉ rất phẫn nộ, bởi vì nàng cảm giác mình giống như bị chơi xỏ, nhớ tới những chuyện giữa nàng và hắn, Hoàng Phủ Vân Phỉ càng lửa giận ngút trời, khiến cho Hoàng Phủ Vân Phỉ tức giận nhất chính là nàng cảm thấy kế hoạch và âm mưu của mình đều bị Sở Nam biết rõ.

Lúc nghĩ đến những chuyện này, Hoàng Phủ Vân Phỉ đứng tại chỗ gằn giọng:

- Mặc kệ ngươi mạnh thế nào, bổn công chúa tuyệt đối sẽ không để cho ngươi được tốt đẹp! Bởi vì ta họ Hoàng Phủ!

Thế nhưng, đến khi Hoàng Phủ Vân Phỉ trở lại thành Kim Lăng, nàng lại choáng váng. Nàng ở đâu cũng có thể nghe thấy hai chữ “Sở Nam”, sau khi cẩn thận nghe ngóng, nàng đã biết Sở Nam là người Sở gia, hơn nữa còn không phải là “người” bình thường, mà là thiếu chủ Sở gia. Cũng biết chuyện Sở Nam ở Vĩnh Sinh điện, vì mẫu thân hắn mà xin một thân phong đặc phẩm Cáo Mệnh phu nhân. Ngoài ra còn biết được Sở Nam đã san bằng Phong Vũ lâu, bài danh đệ tam Đại Khánh Quốc…

Càng biết được, tối hôm qua, tên cường giả cầm đầu Công Tôn gia đã đánh vào Thần Vũ hầu phủ, muốn giết Sở gia lão tổ, nào ngờ, Sở gia lão tổ vốn đã tự bạo đã sống lại một cách kỳ tích, không những thế còn hóa giải được Dương Hỏa chi độc.

Không lâu sau, nàng lại biết Sở Nam chính là tên phế vật tiên thiên kinh mạch đứt đoạt, tuổi của hắn cũng không lớn.

Sau khi biết rõ những chuyện này, Hoàng Phủ Vân Phỉ lập tức hiểu ra, Sở Nam không phải là đối tượng mà nàng có thể đối phó được, nàng cũng không có thực lực vượt qua hắn, cho dù nàng họ Hoàng Phủ.

Hoàng Phủ Vân Phỉ nhìn những người quỳ phía trước Thần Vũ hầu phủ, có người của Công Tôn gia, có người Chung gia, Vương gia, Nhiếp gia, Tây Môn gia…

Không đâu không phải là người của thế lực lớn.

Thậm chí còn có chưởng môn Vương Đạo Dương của Thánh Hỏa Môn.

- Hắn thật sự dám giết sạch tất cả những người này sao?

Trong lòng Hoàng Phủ Vân Phỉ thầm nghĩ, Sở Nam vưa mới gấp rút trở về, không chút do dự hạ lệnh trảm sát. Chữ “giết” vừa xuất ra, Mã Lại Thận và đám hộ vệ Sở gia đã vung đao chém xuống, hơn mười vòi máu bắn lên không trung, hơn mười cái đầu lăn trên mặt đất.

Tràng diện huyết tinh này khiến không ít người sắc mặt tái nhợt, thậm chí còn hôn mê tại đương trường.

Quả nhiên là giết khỉ đánh chết gà…

Sau đó, Sở Nam lại cho người đem đầu đi thu thập, hắn muốn đích thân đi đòi nợ. Cùng lúc đó, Sở Nhất Hồng cũng đã đến Vĩnh Sinh điện, thỉnh cầu Hoàng Phủ Diệp trừng trị những người dám đánh đến Thần Vũ hầu phủ, ám sát Sở gia lão tổ.

Khóe miệng Hoàng Phủ Diệp khẽ giật một cách mất tự nhiên.

Bên ngoài Thần Vũ hầu phủ, gần như tất cả đầu đều đã được thu lại, chỉ có đầu của tên Võ Đế đại viên mãn xa lạ là không tìm ra thuộc cỗ thế lực nào, Sở Nam hạ lệnh, đem hắn treo bên ngoài cửa Sở gia.

Người tối hôm qua tấn công Thần Vũ hầu phủ, đầu của bọn hắn và thi thể không trọn vẹn đều được sửa sang tỉ mỉ, Sở Nam không thu nhẫn trữ vật của bọn hắn, mà là đem những cái đầu này xuyên trên trường kiếm, trường thương, sau đó cố định những thứ vũ khí này trên xe ngựa, từng cỗ xe ngựa dài như rồng rắn đi trong thành Kim Lăng, đứng hai bên xe ngựa chính là hộ vệ Sở gia, Chu Hải phục kích Sở Nam tại Ngũ Trảo sơn cũng ở trong đó.

Tràng cảnh này so với tràng cảnh chém đầu lúc trước càng máu tanh hơn, đồng thời khiến lòng người rét lạnh gấp mấy trăm lần.

Sở Nam đi ở đằng trước, lúc đi ngang qua bên Hoàng Phủ Vân Phỉ, Sở Nam cười nói với nàng:

- Vân Phỉ công chúa, không bằng đi theo ta xem kịch vui?

Ánh mắt Hoàng Phủ Vân Phỉ chợt mở lớn, nhớ tới đêm đó nàng làm càn, còn gọi là “phò mã”, hung ác nói:

- Được! Sở gia thiếu chủ!

Hoàng Phủ Vân Phỉ đem mấy chữ “Sở gia thiếu chủ” đặc biệt nhấn mạnh, không rõ hàm nghĩa gì.

Sở Nam cười nhạt một tiếng, hạ lệnh:

- Nhà đầu tiên, phủ Thừa Tướng!

Trong phủ Thừa Tướng, Công Tôn Hiền sắc mặt tái nhợt, chán chường vô cùng, xem bộ dạng giống như một đêm già hơn mười tuổi, miệng hắn lẩm bẩm oán hận:

- Sở lão quỷ vậy mà không chết, hắn sao có thể sống được? Vì sao? Chẳng lẽ đi nhầm một bước mà thua cả ván cờ sao?

Đang lúc lẩm bẩm, tên nô bộc của Công Tôn Hiền xông đến, hét lớn:

- Lão gia, không hay rồi, không hay rồi…

- Bốp~

Công Tôn Hiền đang tâm phiền ý loạn, một cỗ oán khí không có chỗ phát tiết, lại thấy kẻ khác rống lên như vậy, trực tiếp vung tay tát tới, sau đó lạnh lùng nói:

- Đã xảy ra chuyện gì? Trời sập sao?

Tên nô bộc bị đánh cho choáng váng, nghe câu hỏi, hắn mới phản ứng lại:

- Hắn đến rồi?

- Ai đến?

- Thiếu chủ Sở gia đã đến, còn mang theo đầu của Lan Võ Đế, và cả những kẻ chúng ta phái đến Sở gia…