Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 853: Nói cho ngươi biết một sự thật




- Vương sư huynh, đừng khinh thường, tên thiếu chủ Sở gia này không phải tầm thường, ta cũng không phải đối thủ của hắn, thậm chí ta còn cảm thấy hắn chỉ cần một chiêu là đã có thể giết được ta!

Hứa Bạch Trung nhớ đến tình cảnh vừa rồi, trong lòng vẫn còn sợ hãi mà nói.

Vương Đạo Dương hít một hơi lãnh khí, nói:

- Lời của ngươi là thật?

- Mặc dù ta rất muốn không thừa nhận, nhưng ta cảm thấy ít nhất có chín thành là thực!

Trong lời nói của Hứa Bạch Trung, vốn là muốn để sư huynh đề phòng, chú ý hơn, đồng thời cũng hàm xúc một tia cảnh cáo.

Thế nhưng, trong mắt Vương Đạo Dương chợt hiện lên quang mang ngoan lệ, lạnh nhạt nói:

- Xem ra, nếu quả thật có một ngày như vậy, tên thiếu chủ Sở gia này chính là đối tượng nhổ cỏ tận gốc!

Hứa Bạch Trung nghe thấy lời này, trái tim đập mạnh, đang muốn nói gì đó thì Vương Đạo Dương đã đạp không rời đi.

Vừa đúng ba phút, Vương Đạo Dương đã xuất hiện trước mặt Sở Nam, mặc dù Vương Đạo Dương đã cố gắng che dấu suy nghĩ trong lòng, biểu hiện vô cùng cung kính, nhưng Sở Nam vẫn nhìn ra được trong khóe mắt của hắn một ít sát cơ.

Nếu đổi lại là người khác, quả thật không thể nhìn ra sát cơ của Vương Đạo Dương, đáng tiếc, Sở Nam đối với sát cơ lại phi thường mẫn cảm.

- Xem ra, Thánh Hỏa Môn các ngươi thật sự không muốn tồn tại trên thế gian này rồi.

Sở Nam thầm nhủ, không hề để tâm cái danh hào Thánh Hỏa Môn, một trong tam đại môn phái Đại Khánh Quốc vào mắt, hắn ngay cả Thiên Nhất Tông cũng dám giết lên, huống chi là Thánh Hỏa Môn.

- Thiếu chủ, lần này Thánh Hỏa Môn chúng ta không đúng, chúng ta nguyện ý trả giá, mong thiếu chủ tha thứ.

Vương Đạo Dương nói, Sở Nam nhìn chằm chằm Vương Đạo Dương, nhạt nhẽo nói:

- Tốt, ngươi muốn trả giá gì?

- Một trăm vạn thượng phẩm nguyên thạch.

- Ngươi đang đuổi ăn mày sao?

Âm thanh Sở Nam chợt trở nên lạnh lẽo, một trăm vạn thượng phẩm nguyên thạch quả thật không ít, thế nhưng trong mắt Sở Nam lại chẳng là gì, so với 1000 vạn thượng phẩm nguyên thạch mà lúc trước Sở Nam quyên góp thì quả thật quá ít.

- 300 vạn thượng phẩm nguyên thạch!

Vương Đạo Dương lại lần nữa cắn răng nói.

- Tính mạng của toàn bộ Sở gia, chẳng lẽ chỉ đáng giá 300 vạn thượng phẩm nguyên thạch?

- 500 vạn thượng phẩm nguyên thạch!

Vương Đạo Dương lại lần nữa báo ra một cái giá thổ huyết, Thánh Hỏa Môn mặc dù tích lũy thâm hậu, nhưng 500 vạn thượng phẩm nguyên thạch cũng không phải là củi mục, 500 vạn thượng phẩm nguyên thạch nếu dùng để bồi dưỡng đệ tử thì không biết sẽ tạo thành bao nhiều cường giả, mà nói không chừng, trong số những cường giả này sẽ có một người tấn chức Võ Tôn, khi đó thì Thánh Hỏa Môn cũng không cần sợ gì Sở gia nữa, thậm chí có thể vượt qua hai đại môn phái kia, chiếm cứ danh hiệu đệ nhất tông phái Đại Khánh Quốc.

Nghĩ vậy, trong lòng Vương Đạo Dương càng thêm đau đớn, càng thêm hận thù Sở Nam, tâm niệm thay đổi, sát cơ càng trở nên dày đặc hơn.

Thần sắc Sở Nam lại càng lạnh hơn vài phần, lắc đầu thở dài:

- Mạng của Hổ Bí đại tướng quân của Đại Khánh Quốc, quả thật không đáng giá.

Vương Đạo Dương nghe nói vậy, thực sự muốn xông lên đánh Sở Nam một trận, nhưng hắn bây giờ vẫn cố kỵ, nên không dám. Vì vậy chuyển mục quang nhìn Sở Nam, trầm giọng nói:

- Thiếu chủ muốn thế nào mới thỏa mãn?

- 800 vạn thượng phẩm nguyên thạch, ngoài ra còn phải thêm một vài thứ.

Sở Nam ném ra một tờ giấy, bên trong ghi chép phần lớn là tài liệu luyện dược, luyện khí, hiển nhiên không thể thiếu nội đạn. Những thứ mà Sở Nam viết đều phi thường trân quý, trong số những linh dược kia còn xen lẫn một vài linh dược dùng để luyện chế "Trường Thọ Đan" và “Phong Ma Đan”. Về phần tài liệu luyện khí, Sở Nam cũng muốn vì trọng kiếm mà chuẩn bị không ít thứ tốt.

800 vạn thượng phẩm nguyên thạch đã khiến trong lòng Vương Đạo Dương đổ máu không thôi, nhưng khi nhìn thấy những vật viết trên tờ giấy, ngay cả công phu dưỡng khí mấy trăm năm của Vương Đạo Dương cũng bùng nổ:

- Thiếu chủ, ngươi khinh người quá đáng rồi!

- Khinh người quá đáng không phải ta, mà là ngươi!

Sở Nam lạnh nhạt liếc nhìn hắn, sau đó thu hồi ánh mắt, nói:

- Nói thật ra, tính mạng toàn tộc Sở gia, căn bản không thể dùng giá trị để đong đếm. Chuyện này vốn là do Thánh Hỏa Môn các ngươi không đúng, nếu như ngươi không muốn Thánh Hỏa Môn xảy ra chuyện gì thì tốt nhất các ngươi nên trả một cái giá đắt. Đương nhiên, các ngươi cũng có thể không cần trả cái giá này, chỉ cần đổ máu là được.

Lời của Sở Nam vừa dứt, cánh tay tên Võ Hoàng cao cấp sau lưng hắn không chút báo hiệu liền vỡ vụn, huyết nhục bay đầy đất.

Vương Đạo Dương thấy vậy, hơi nheo mắt lại, lạnh nhạt nói:

- Ngươi đang bức lão phu sao?

- Nói cho ngươi biết một sự thật!

Dứt lời, Sở Nam không để ý đến Vương Đạo Dương nổi giận, quay người rời đi, để lại một thanh âm:

- Muốn diệt toàn tộc ta thì phải chuẩn bị tư tưởng bị diệt môn. Nhanh chóng chuẩn bị cái giá đó đi, vài ngày sau chúng ta sẽ đến lấy.

Vương Đạo Dương vốn định ra tay, muốn cho Sở Nam biết thế nào là phân lượng, thế nhưng lại bị câu “bị diệt môn” của Sở Nam chấn trụ, trong lòng thầm nghĩ:

- Khẩu khí tên tiểu tử này thật đúng là cuồng, lão phu nếu… nếu…

“Nếu” cả buổi, Vương Đạo Dương vẫn không nói ra được câu gì có đáng nói, chỉ nhìn thấy Sở Nam đi đến trước mặt Thiên Niên Tử Kim Thiềm Thừ, Thiên Niên Tử Kim Thiềm Thừ cũng bày ra thần sắc nịnh hót vô cùng nhân tính với Sở Nam, Sở Nam nói:

- Theo ta, tử nay trở đi, ngươi gọi là tiểu Tử (tím).

- Ục… ục…. ục…

Thiên Niên Tử Kim Thiềm Thừ biểu lộ vẻ mừng rỡ, nhưng trong lòng nó nghĩ gì thì chỉ có nó mới biết. Sở Nam lấy ra một viên nội đan, ném đến trước mặt tiểu Tử, Thiên Niên Tử Kim Thiềm Thừ sững sờ, sau đó lập tức cuốn viên nội đan vào miệng, tiếng “ục ục” càng trở nên thân thiết hơn.

Nhìn thấy tràng cảnh này, Hứa Bạch Trung liền biết mình đã mất đi con hung thú Thiên Niên Tử Kim Thiềm Thừ này rồi.

Thiên Niên Tử Kim Thiềm Thừ quy phục, trong lòng Sở Nam thầm nghĩ:

- Bây giờ có Bổn Hùng, tiểu Lam, tiểu hầu tử, lại thêm tiểu Tử, không biết tiếp theo là gì? Chỉ là, hắc đản kia thật sự khiến người khác chờ mong, thế nhưng, hắc đản này quả thật là biết tra tấn người khác, đã ba năm rồi mà vẫn không có chút phản ứng gì…

Lúc đi qua trước mặt Sở Trạch Vũ, Sở Nam nhìn Sở Trạch Vũ vẫn bảo vệ cha mình ở sau lưng, khóe mắt hiện lên vẻ tán thưởng, hỏi:

- Thần Vũ hầu phủ còn thiếu một tạp vụ, ngươi muốn đi không?

Sở Trạch Vũ sững sờ, lập tức phản ứng, vội nói:

- Thiếu chủ, ta nguyện ý, ta nguyện ý, chỉ là phụ thân ta…

- Cùng đi theo đi!

Sở Nam làm vậy cũng là vì bảo vệ Sở Trạch Vũ, Sở Nam đã đẩy hắn lên đầu sóng ngọn gió, tất nhiên sẽ không qua cầu rút ván, mặc kệ hắn, mà Sở gia không thể nghi ngờ gì, chính là bảo đảm tốt nhất.

Cứ như vậy, Sở Nam mang theo hai cha con Sở Trạch Vũ rời đi, đến giữa đường, Sở Nam để hai người xuống, sau đó đi trước một bước, phụ tử Sở Trạch Vũ trên đường đến Thần Vũ hầu phủ, không ai dám có chủ ý gì với Sở Trạch Vũ, có một con Thiên Niên Tử Kim Thiềm Thừ hộ tống, còn ai dám ra tay? Lại nói, chủ nhân của Thiên Niên Tử Kim Thiềm Thừ cũng vô cùng cường hãn, nếu kẻ nào chọc vào thì không thể nghi ngờ chính là tự tìm đường chết.

Một lát sau, Sở Nam đến nơi ước hẹn với Mộc Thiếu Thu.

Mộc Thiếu Thu đã đợi ở đây từ sớm, Sở Nam cũng không khách khí, liền hỏi Mộc Thiếu Thu một đống sự tình về Thánh Hỏa Môn, Mộc Thiếu Thu vì bảo vệ tính mạng, tất nhiên tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn (*), mà Mộc Thiếu Thu chính là đệ tử tinh anh của Thánh Hỏa Môn, hiển nhiên biết được không ít.

(*) Không biết thì không nói, đã biết thì sẽ nói hết.

- Bên trong ba chữ Thánh Hỏa Môn, có hai chữ là Thánh Hỏa, trong lòng Thánh Hỏa Sơn có phải có hỏa mạch hay không?

- Ừm, nội môn đệ tử của Thánh Hỏa Môn đều tiến vào trong hỏa mạch dưới trong lòng núi tu hành, tu vi càng cao thì càng xuống sâu, nguy hiểm cũng càng cao gấp bội!

Mộc Thiếu Thu đem toàn bộ những điều hắn biết, nhất nhất nói ra.

Sau khi có được tin tức, Sở Nam lấy ra một cổ bản (*) trong nhẫn trữ vật, nói:

- Đây là phần thưởng của ngươi, làm cho tốt, sau này ngươi sẽ nhận được càng nhiều chỗ tốt hơn…

(*) bản ghi chép cổ xưa

Mộc Thiếu Thu nhận lấy cổ bản, vốn còn lơ đễnh, nhưng sau khi nhìn lướt qua một phen, trong lòng liền mừng rỡ, những ghi chép trên cổ bản quả thật rất hữu dụng với hắn, Mộc Thiếu Thu lần đầu tiên cảm thấy làm thủ hạ Sở Nam cũng không tệ. Sở Nam đạp không, nhẹ nhàng lướt đi, trong lòng thầm nghĩ:

- Thánh Hỏa Môn quả nhiên tài lực phong phú, 800 vạn thượng phẩm nguyên thạch? Hi vọng các ngươi không làm chuyện gì ngu xuẩn, bằng không ta sẽ lấy đi hỏa mạch của Thánh Hỏa Sơn, xem các ngươi làm sao có thể gọi là Thánh Hỏa Môn được nữa?

Sau đó, Sở Nam nghĩ đến thu hoạch của chuyến đi lần này, không khỏi nở nụ cười, 1000 thượng phẩm nguyên thạch mà hắn quyên góp cho Hoàng Phủ Diệp, lúc này đã lấy lại được từ Thánh Hỏa Môn, nói không chừng sẽ càng đáng giá hơn, về phần đáng giá bao nhiêu thì phải xem linh dược mà đám người Vương Đạo Dương đưa đến như thế nào.

- Quả nhiên đây vẫn là phương pháp thu được nguyên thạch tốt nhất, nếu như Thái Nguyên Môn và Vũ Hóa Môn cũng chọc vào ta thì càng diệu hơn, đúng rồi, ba ngày sau là đến kỳ hạn của Phong Vũ lâu, đệ tam thế lực Đại Khánh Quốc, đệ tam a… hẳn tích lũy được không ít bảo vật. Còn cả Công Tôn gia nữa, ha ha ha… còn cả Mộc nguyên bổn tinh…

Nghĩ đến những thứ này, nụ cười trên mặt Sở Nam càng tươi rói hơn, bởi vì Sở Nam chợt nhớ đến những ngày tranh đoạt bảo tàng của đám cường đạo ở Bắc Tề Quốc với Tử Mộng Nhân….

o0o

Đại Khánh Quốc, thành Thiên Dương, trong một gian phòng đường Thạch Tử, một đám người nộ hỏa ngút trời.

- Quá càn rỡ, ba ngày sau muốn diệt Phong Vũ lâu ta! Quả đúng là không biết tự lượng sức.

- Sở gia không có Võ Tôn tọa trấn thì chỉ là con dê béo mặc người chém giết mà thôi!

- Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương!

(*) Ra tay trước thì lợi, ra tay sau gặp xui xẻo.

o0o

Thành Thiên Dương, trong một gian phòng ở đường Thạch Tử, tổng bộ Phong Vũ lâu.

Sau khi tên ám sát trở về, đem lời Sở Nam truyền lại cho tổ chức của hắn, hắn lập tức bỏ mạng…

Ngay lập tức, trong thời gian nhanh nhất, tổng bộ Phong Vũ lâu liền nghe được những lời cuồng vọng của Sở Nam: Ba ngày sau, đưa đầu kẻ ủy thác đến trước mặt hắn, bằng không sẽ san bằng tổng bộ Phong Vũ lâu.

Đám người đứng đầu Phong Vũ lâu hiển nhiên phi thường phẫn nộ.

Bởi vì chưa từng có người nào dám nói những lời như vậy với Phong Vũ lâu, Phong Vũ lâu là đệ tam, nhưng thực lực lại không tầm thường, thực lực đỉnh cao của Phong Vũ lâu, gồm năm Võ Hoàng tu vi đại viên mãn, ba Võ Đế sơ cấp, hai Võ Đế trung cấp, một Võ Đế cao cấp.

Dùng Võ Đế cao cấp đi làm sát thủ, chỉ cần không phải cường giả bước vào cảnh giới Võ Tôn thì cho dù là cường giả Võ Đế đại viên mãn cũng e sẽ gặp vài phần nguy hiểm.

Thực lực như vậy có thể nói là cực kỳ hùng hậu, cho nên bọn hắn tuyệt đối sẽ không làm theo lời của Sở Nam, không những không giết người ủy thác mà bọn hắn còn muốn đem Sở Nam trảm sát.

Mà muốn trảm sát Sở Nam, vậy thì phải loại bỏ một chướng ngại, đó là diệt trừ Sở gia lão tổ.