Sở Nam mang theo Sở Thiên Phong hướng doanh trướng hạ xuống, còn Phúc bá theo sát phái sau. Sở Thiên Phong lệ rơi đầy mặt, chưa kịp đi vào doanh trướng thì hắn đã không áp chế được nữa mà thấp giọng kêu lên hai chữ:
- Nam nhi!
- Phụ thân!
Nhưng không ngờ, Sở Nam trong lúc này cũng thấp giọng nói ra.
Hai người sửng sốt rồi đối nhãn với nhau một cái, nụ cười trên mặt Sở Thiên Phong càng thêm rực rỡ, thấp giọng nói:
- Không hổ là nhi tử của ta!
- Phụ thân, mẫu thân có khoẻ không?
- Hoàn hảo, ngày nào cũng nhớ đến ngươi, ngày nào cũng thắp hương khấn cầu, cầu ngươi gặp được bình an.
- Cũng là hài nhi bất hiếu, không thể phụng dưỡng hai người được.
Sở Thiên Phong lắc lắc đầu, lúc vừa rơi xuống doanh trướng thì hắn liền nói với Phúc bá ở phía sau:
- Phúc bá, không được cho bất luận kẻ nào nhích lại gần doanh trướng.
- Vâng, đại công tử.
Phúc bá trong lòng cũng kích động vạn phần.
Đợi đến khi chỉ còn có hai người một chỗ, Sở Nam không hề thi triển Thần Hành Bách Biến nữa mà khôi phục lại chân diện mạo, sau khấu đầu một cái liền nói ra:
- Phụ thân, hài nhi đã trở lại.
- Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi...
Sở Thiên Phong cũng kích động nói không thành lời mà tiến nâng Sở Nam dậy, hỏi:
- Nhi tử, ba năm nay ngươi sống như thế nào?
Sở Nam đem tao ngộ ba năm qua, từ lúc bị Huyền Hoả Huyết Mãng nuốt vào bụng cho tới cùng Trang Bất Chu trên Huyền Băng sơn đánh một trận, nguy hiểm gặp phải trong đó, Sở Nam chỉ sơ lược lướt qua.
Cho dù là vậy, Sở Thiên Phong cũng được một phen tâm kinh nhục khiêu (sợ hết hồn hết vía), theo Sở Nam hỉ mà hỉ, lo mà lo (vui cùng vui, buồn cùng buồn), đợi đến khi Sở Nam nói xong, Sở Thiên Phong liền nắm lấy tay hắn, tinh tế cảm thụ một phen.
Một hồi lâu sau, hắn không ngừng than thở:
- Kỳ tích, kỳ tích, thật sự là kỳ tích...
Than thở xong hắn lại cảm thán thân thể cưỡng hãn của Sở Nam một trận, sau một loạt hỏi han các kiểu, Sở Thiên Phong liền nói:
- Nhi tử, ngươi biết phụ thân ngươi cả đời này tự hào nhất là cái gì không?
- Hài nhi không biết.
- Tự hào nhất, chính là sinh ra ngươi! Bắc Tề Lâm Vân, là cái tên khiến người người kinh tâm a!
- Phụ thân...
- Còn nhớ Bạch Trạch Vũ không?
- Còn nhớ!
Trong đầu Sở Nam chợt hiện lên hình ảnh ngày đó tại cửa thôn bị Bạch Trạch Vũ dùng một quyền đánh ngã, rồi hình ảnh hắn liền mạng đứng dậy lần nữa.
- Còn nhớ rõ lời phụ thân năm đó nói không?
- Tính mạng của hắn, để hài nhi tới kết thúc!
- Năm đó, sau khi ngươi mất tích tại Long Giác sơn, Bạch Trạch Vũ cho rằng ngươi đã chết, tâm ma năm đó ngươi gieo xuống hắn liền vượt qua, tại Thánh Hoả môn, trong ba năm hắn liền đạt đến trung giai Võ Quân, cũng coi như là một thiên tài...
Nói đến đây Sở Thiên Phong liền dừng lại một chút, cười nói:
- Dĩ nhiên, cùng với nhi tử của ta, hắn nửa điểm cũng không so được với ngươi.
Sở Nam rất không có phong phạm cao thủ mà gật đầu loạn xạ, ngây ngốc cười.
- Trước đây, Bạch Trạch Vũ cũng ở trong quân đội tiền tiêu nhưng ta vẫn không cất nhắc hắn chút nào. Tới một tháng trước, cấp trên của hắn bị ám sát, hắn có chút liên luỵ bên trong nên đã trở lại Thánh Hoả môn. Ba năm, cũng đã tới lúc rồi...
Sở Thiên Phong luôn ghi tạc chuyện năm đó, dù sao năm đó Bạch Trạch Vũ cũng muốn giết nhi tử của hắn a!
- Hài nhi sẽ không phụ kỳ vọng của phụ thân!
Sở Nam ong ong nói.
Với tu vi của hắn hiện tại, nếu muốn lấy tính mạng của Bạch Trạch Vũ chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, nhưng dù sao Bạch Trạch Vũ cũng là môn hạ đệ tử của Thánh Hoả môn, lại là phiền toái lớn. Bất quá, đối với Sở Nam mà nói, bất kể có bao nhiêu phiền toái hắn cũng không sợ.
Sau chuyện này, Sở Thiên Phong liền đột nhiên cười, nói:
- Ngươi không muốn biết tại sao ta trở thành Sở soái sao?
- Bất kể là phụ thân ở Bạch gia thôn làm thợ rèn, hay là Sở soái đều là phụ thân của ta.
Sở Thiên Phong gật gật đầu, bỗng nhiên thần sắc có chút phiền muộn, nói:
- Bạch gia thôn, hiện giờ đã không còn rồi.
- Không còn? Phụ thân, Bạch gia thôn rốt cuộc phát sinh chuyện gì?
Sở Nam thoáng cái nhớ lại Nhược Tuyết.
- Ta và mẫu thân ngươi rời đi không lâu, Bạch gia thôn liền bị một nhóm cường đạo tàn sát, già trẻ lớn bé trong thôn đều bị giết sạch, trừ Bạch Trạch Vũ rời Bạch gia thôn từ trước ra, đã không còn người nào may mắn thoát được.
- Phụ thân, nhưng ta đã từng gặp qua Nhược Tuyết.
- Nhược Tuyết còn sống?
Sở Thiên Phong kinh hỉ nói.
- Ân, nàng hiện tại đi theo một đỉnh giai Võ Đế cường giả.
- Trong hoạ có phúc a!
- Phụ thân, người tra được đám cường đạo kia sao?
Sát cơ trong lòng Sở Nam lại sống dậy, đối với hắn mà nói, Bạch gia thôn chính là nhà của hắn, Nhược Tuyết chính là muội muội của hắn, vì vậy hắn muốn vì muội muội mà báo thù.
- Nhắc tới cũng kỳ quái, đám cường đạo tàn sát Bạch Gia Thôn này cư nhiên biến mất không thấy bóng dáng, thật giống như bọn hắn chưa từng xuất hiện trên đời này vậy. Ta đã giao cho quan địa phương tra xét, nhưng không có một cái đầu mối nào.
Sở Nam siết chặt quyền đầu.
Đối với giai đoạn sau này, Sở Thiên Phong chỉ chậm rãi nói:
- Ta là Kim Lăng Sở gia đại công tử, năm đó cưới mẹ ngươi là trái với tâm nguyện của gia gia ngươi, không có đi lấy hoàng gia chi nữ. Sau đó, mẹ ngươi sinh ra ngươi, kinh mạch toàn thân ngươi sau đó bị đứt đoạn, lại cố ý khiến ngươi đã chết đuối ta liền giận dữ mà bỏ nhà rời đi, mang theo mẹ của ngươi đến Bạch gia thôn. Sau khi ngươi mất tích ở Long Giác thôn, gia gia ngươi liền phái người đến mang ta về nhà, ta nguyên bản không muốn về, nhưng lại muốn mượn thế lực của Sở gia mà truy tìm tung tích của ngươi nên ta liền trở về Sở gia. Kế tiếp, liền đến đầu quân, sau khi chiến sự phát sinh, ta phụng mệnh bệ hạ trở thành Nguyên soái.