Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 783: Cùng đường




Sau khi viên tướng kia mang theo ý tứ của Đại tướng quân quay trở lại, thì Sở Nam lúc này cũng không có lập tức đáp ứng ngay mà chỉ nhìn chằm chằm về phía Hổ Bí chư tướng. Hổ Bí chư tướng không khỏi lại nổi giận mà quát lên:

- Sở Nam, đại trượng phu nói được là làm được, chẳng lẽ ngươi còn muốn đổi ý gì nữa?

- Tài bảo đưa tới cửa, mà ta lại không phải kẻ ngốc, sao ta lại phải đổi ý chứ?

- Vậy tại sao ngươi không đáp ứng?

- Đáp ứng? Tại sao ta phải tuỳ tiện đáp ứng?

- Ngươi có ý gì?

- Ta dĩ nhiên muốn nhìn mấy khoả thập nhất giai nội đan, thất phẩm dan dược kia một chút thì mới có thể đáp ứng a! Bằng không...

- Sở Nam, chẳng lẽ ngươi cho rằng Hổ Bí quân ta còn có thể đổi ý?

- Nói không không cũng đơn giản thôi mà!

Sở nam nhàn nhạt nói.

- Ngươi~!

Hổ Bí chư tướng lần nữa bị động nộ không nhẹ. Sở Nam lại nói:

- Không lấy tiền đánh cược ra, ta sẽ không đáp ứng! Điểm yêu cầu này của ta không quá phận đó chứ? Hơn nữa, đấu sa bàn thôi diễn làm sao? Là mười vạn quân lực, hai mươi vạn quân lực hay là trên trăm vạn quân lực? Dù sao cũng phải có một quy định a!

Hổ Bí chư tướng vừa cân nhắc một chút liền đáp lại:

- Tốt! Sở Nam, ngươi chờ đó.

Nói xong, tất cả bọn hắn liền lui ra ngoài, phía sau lại truyền đến thanh âm khiến nộ hoả của bọn hắn lại bốc lên lần nữa:

- Các vị đi thong thả, không tiễn.

Đợi đến khi Hổ Bí chư tướng khuất bóng, Vu Mã quân sư mới vội vàng chạy tới trước mặt hắn, cười nói:

- Có tin tưởng không?

- Vậy thì phải xem ở quân sư rồi!

- Ân?

- Đến hiện tại, ta thôi diễn qua cũng chỉ có mười vạn đại quân. Nếu đến lúc đó bọn họ muốn dùng trăm vạn đại quân, kết quả như thế nào còn chưa biết trước được!

Sở Nam nhấp nháy mắt nói.

Vu Mã Dã vội vàng nói:

- Ta phải đi tìm một cái sa bàn trở về.

Tại nơi khác, Đại tướng quân nghe thủ hạ báo lại, hai cái lông mày không khỏi khẽ nhíu lại, nhưng trong đầu hắn lại chưa từng nghĩ qua Hổ Bí quân sẽ thất bại. Nếu đã như vậy, hắn dĩ nhiên không cần phải đi chuẩn bị gì cả. Vậy mà, hiện tại Sở Nam yêu cầu bọn hắn đem tiền đánh cuộc lấy ra trước thì mới đáp ứng.

Thế cục hôm nay như đã là ván đã đóng thuyền, Sở soái nói ba ngày nữa sẽ ở trước toàn quân tỷ thí. Nhưng trong vòng ba ngày, hắn đi đâu mà gom góp được số đan dược, nội đan kia đây? Về phần mười vạn thượng phẩm nguyên thạch, ngược lại là chuyện giải quyết dễ dàng nhất.

- Vì Hổ Bí quân, mọi người phải dốc hết toàn lực rồi!

Niếp Thanh Vân nói xong liền lấy ra trữ vật giới chỉ của mình kiểm tra một chút, chỉ thấy bên trong có bốn viên thập giai thượng phẩm nội đan, mười viên thất phẩm đan dược, còn có một viên bát phẩm đan dược, tất cả đều lấy ra.

Thấy Đại tướng quân làm như vậy, những người còn lại tự nhiên không dám tư tàng, rốt rít đem tích luỹ của bản thân lấy ra ngoài, nhưng sau một phen tập hợp lại vẫn thiếu chút đỉnh. Thất phẩm đan dược còn thiếu năm viên, bát phẩm đan dược còn kém hai khoả, thập giai thượng phẩm nội đan còn thiếu ba viên, về phần hai khoả thập nhất giai nội đơn kia thì lại không có chút bóng dáng nào!

Chúng tướng không khỏi mặt như đưa đám, Đại tướng quân thấy vậy liền nói:

- Ta ra ngoài một chuyến vậy!

Tức thì, hắn liền động thân đi ra khỏi doanh trướng, những người khác cũng đi tìm những tướng lãnh khác trong quân mà tự dàn xếp lấy.

Chốc lát sau, Sở Nam đánh cược cùng Hổ Bí quân tiến hành sa bàn thôi diễn đã truyền ra ngoài, không ít người đối với can đảm khiêu chiến uy nghiêm Hổ Bí quân của Sở Nam đã cảm thấy bội phục, trong lòng cũng nhàn nhạt hy vọng Sở Nam có thể lần nữa sáng tạo kỳ tích, đánh bại Hổ Bí quân.

Không lâu sau, chuyện Hổ Bí chư tướng tự mình ra ngoài gom góp tiền đánh cuộc vậy cũng được truyền khắp trong quân. Đổi lại ngày thường, Hổ Bí chư tướng tự mình xuất động bọn hắn sao lại không bán cho chút ít mặt mũi, trên người không có đủ thì vẫn phải đáp ứng. Nhưng lúc này những thứ trong số tiền đánh cuộc cũng xuất hiện bảng giá, nội đan ngươi có thể có, đan dược cũng có thể có, nhưng ngươi phải giao ra một cái giá cũng phải lớn một chút mới được.

Suốt một ngày bận rộn, đến đêm khuya Hổ Bí chư tướng mới lần nữa tập trung lại một chỗ, mỗi một người trên mặt đều đầy vẻ sầu khổ, còn bên trong trữ vật giới chỉ của bọn hắn toàn bộ đều rỗng tuếch. Hơn nữa, còn phải làm ra không ít hứa hẹn...

Ngay cả Đại tướng quân Niếp Thanh Vân cũng không ngoại lệ, thậm chí cái giá hắn bỏ ra còn cao hơn tất cả mọi người, bởi vì hắn là vì mấy khoả thập nhất giai nội đan a!

Song, khiến bọn hắn thương tâm chính là, so với tiền đánh cuộc, vẫn còn thiếu một viên thập nhất gian nội đan!

Chúng tướng ủ ê mặt mày, nghĩ không ra nơi nào có thể xoay ra được khoả thập nhất giai nội đan còn lại. Đang lúc thúc thủ vô sách thì đột nhiên có một người chợt tiến vào bẩm báo:

- Đại tướng quân, Thái tử phái người đến.

Hổ Bí chư tướng đều không giải thích được, vào lúc này Thái tử phái người tới làm cái chi. Niếp Thanh Vân như nghĩ tới điều gì mà hai mắt chợt sáng lên, nói:

- Cho mời vào.

Lát sau, một người tay cầm một cái hộp làm bằng ngọc bích đi đến, nói:

- Đại tướng quân, đây là Thái tử sai ta mang đến, hy vọng tỷ thí ba ngày sau, Hổ Bí vẫn uy vũ!

- Tạ ơn Thái tử.

Chư tướng rối rít cảm tạ kêu lên.

Người đưa mang đồ đến không đợi Niếp Thanh Vân mở ra, không chờ bọn hắn làm ra cái hứa hẹn gì mà liền xoay người rời đi.

Hổ Bí chư tướng đưa mắt nhìn cái hộp, hỏi:

- Trong hộp này, chứa đựng là cái gì?

- Nếu như ta đoán không sai, bên trong chính là khoả thập nhất giai nội đan cuối cùng.

- A?

Chúng tướng kinh hô một tiếng, Niếp Thanh Vân mở hộp ra, bên trong quả nhiên là một viên thập nhất giai nội đan!

Rốt cuộc, tiền đánh cược bọn hắn đã gom đủ.