Phanh!
Không có cảnh Sở Nam một đao trảm đôi, đồng dạng cũng không có xuất hiện cảnh bị trảm thành mấy mảnh, hoặc là tràng cảnh kinh thiên động địa như suy nghĩ của Chung Bách Đạo.
Chỉ là, tên Hổ Bí quân đứng ngay vị trí đầu mũi tên kia giống như bị một bức tường vô hình chặn lại, trong mắt người khác, mũi tên do sáu trăm Hổ Bí quân dường như bị ngăn lại, ngưng trệ.
Một màn này tự nhiên ngoài dự liệu của Chung Bách Đạo, khiến cho cõi lòng hắn lạnh buốt, huyết dịch trong cơ thể dường như cũng đình chỉ vận chuyển luôn.
Mà sau một tiếng "phanh" kia lại tiếp tục truyền đến từng tiếng nổ "rầm rầm rầm" không ngừng, trong chớp mắt, Sở Nam liền xuyên thẳng qua mũi tên do sáu trăm Hổ Bí quân tạo thành. Đến lúc này, sáu trăm Hổ Bí quân này ngoại trừ bị cản lại ra, căn bản là không có chút phản ứng dị thường nào khác.
Nhưng mà, ngay sau đó là Thanh thành tân binh xông tới, thẳng đến lúc xuất thủ thì bọn hắn mới sinh long hoạt hổ trở lại, cho dù bọn hắn không tận lực xuất thủ nhưng cái khí thế kia quả thật khiến cho đám Thanh thành tân binh hô hấp có chút khó khăn.
Ngay lúc Hổ Bí đao lóng lánh giơ lên không trung, chuẩn bị cùng với pháp bảo trong tay đám Thanh thành tân binh va chạm thì bất chợt bọn hắn cảm thấy nguyên lực trong cơ thể chợt hư thoát, trong mắt mỗi người không khỏi ánh lên vẻ chần chờ.
Thanh thành tân binh chợt nhận ra uy danh hiển hách của Hổ Bí quân trong truyền thuyết, thực lực không hơn gì bọn hắn liền đại hỉ!
Đương nhiên, bọn hắn sẽ không bỏ qua cái cơ hội này, vũ kỹ liên tiếp sử ra, pháp bảo mấy lần chém xuống, sáu trăm Hổ Bí quân tựa như con mèo bệnh mà đánh cho thất linh bát lạc, miệng không ngừng thổ huyết, hướng bốn phương tám hướng bay đi mà va vào vách hạp cốc, lần nữa truyền đến từng tiếng "rầm rầm", thương thế thật là có chút thảm trọng, nhưng tất cả đều tuân theo lệnh của Sở Nam, không có tử vong xuất hiện.
Cứ như vậy, Thanh thành tân binh như chẻ tre, đem mũi tên do sáu trăm Hổ Bí quân phá tan tành, sau lưng Sở Nam, một cỗ quân uy khó nói lên lời, chấn động xuất hiện.
Một màn này, không chỉ khiến cho Chung Bách Đạo kinh ngạc ngây người mà hết thảy mọi người trong Âm Phong hạp cốc cũng đều sợ tới ngây người, mà bọn Đặng Giang cùng Chu Tử Trạch lại là những người chứng kiến đầu tiên.
Đường đường là đệ nhất quân đoàn, cứ như vậy mà bị một đám tân binh đánh bại. Hơn nữa, sáu trăm Hổ Bí quân này lại không có lực hoàn thủ!
Kết quả như vậy đương nhiên là Sở Nam tạo thành, Sở Nam cùng bọn hắn va chạm qua trông vậy nhưn lại không phải chỉ đơn giản như thế. Thực lực Hổ Bí quân so với Thanh thành tân binh tự nhiên mạnh hơn không ít, chỉ là lúc va chạm với bọn hắn, Sở Nam liền âm thầm xuất ra một cỗ lực lượng, cỗ lực lượng này vừa vặn đẩy Hổ Bí quân giới hạn mà bọn hắn có thể thừa nhận được.
Mà Thanh thành tân binh đánh ra tự nhiên không thể nào mạnh mẽ như vậy được, tuy nhiên lại rất vừa vặn trở thành "một cọng cỏ đè chết lừa khoẻ", đem Hổ Bí quân ép xuống, đạo lý trong đó người ngoài không phải ai cũng có thể nhận ra.
Sở Nam nhìn chằm chằm vào Chung Bách Đạo với ánh mắt không thể tin nổi, chỉ nhàn nhạt nói:
- Ta nói rồi, sáu trăm người, còn chưa đủ!
Chung Bách Đạo vạn phần phẫn nộ nhưng một lời phản bác cũng thốt không ra nổi, hắn chỉ cắn răng nói:
- Rất tốt, Sở tướng quân cùng Thanh thành tân binh rất mạnh, bổn tướng quân cũng không cần phải hạ thủ lưu tình nữa!
- Mặc sức ngựa mà phóng!
- Cuồng...
Chung Bách Đạo như phản xạ mà định rống ra hai chữ "cuồng vọng", nhưng chữ "cuồng" vừa mới ra khỏi liền nhớ tới cảnh Sở Nam nói ra câu "càng cuồng vọng hơn" kia, ngược lại quát lên:
- Uy vũ Hổ Bí, Phong Thỉ trận, theo bổn tướng quân liều chết xung phong!
Vấp ngã nơi nào thì phải đứng lên tại nơi đó, cho nên Chung Bách Đạo lại một lần nữa lựa chọn Phong Thỉ trận, hắn muốn đè bẹp Thanh thành tân binh, đem uy danh bọn hắn thu hồi lại!
Số Hổ Bí quân còn lại lập tức tụ tập lại mà tạo thành mũi tên lần nữa, như nước lũ gầm thét hướng đám người Sở Nam xông tới, từng tên Hổ Bí quân trong nội tâm đều nghẹn khuất vài cỗ khí, oán khí, nộ khí, hận khí hỗn loạn một chỗ, chỉ khi nào đem đám Thanh thành tân binh khiêu khích bọn hắn hung hăng đạp xuống thì bọn hắn mới có thể thổ ra cỗ khẩu khí này.
Phẫn nộ là một thứ rất kỳ diệu, nó có thể kích phát ra tiền năng của con người, sinh ra lực lượng khổng lồ. Ngay lúc lực lượng của ba ngàn Hổ Bí quân tăng mạnh thì Sở Nam lại ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng:
- Chiến!
Một tiếng "chién" này trải qua âm phong trong hạp cốc liền truyền vào trong tai đám Hổ Bí quân, dù là hai ngàn tư người mới tham gia vào hay trung giai Võ Vương Chung Bách Đạo, tất cả trong tai chợt ong lên một cái, toàn thân lập tức run lên!
Trái lại, Thanh thành tân binh nghe được câu này nhiệt huyết liền sôi trào, cảm thấy lực lượng toàn thân dùng kiểu nào cũng không hết.
Hai mắt Vân Phi tinh quang chợt hiện, thầm nghĩ:
"Cái này so với Thanh Sát vũ kỹ trong Hoàng thất, có chút tương tự..."
Trong nội tâm nghi hoặc như vậy nhưng tốc độ của nàng lại không chậm hơn chút nào, cũng theo Sở Nam liều chết xông tới.
Phong Thỉ chống Phong Thỉ, chả khác gì cây kim chống lại sợi râu, lần này, Sở Nam cũng tự mình xuất thủ, số lần hắn xuất thủ không nhiều nhưng mỗi một đao hắn chém ra nhất định là tới chỗ mạnh nhất của Hổ Bí quân, đem bọn hắn đánh cho tan tành, khiến trận hình bọn hắn bắt đầu trở nên hỗn loạn không chịu nổi.
Trừ việc này ra, trong miệng hắn còn liên tiếp hét ra từng chữ "chiến" một, mỗi một chữ "chiến" ra khỏi miệng liền đem khí thế đám tân binh đẩy cao lên, còn khí thế Hổ Bí quân càng lúc càng giảm xuống, mũi tên do Hổ Bí quân tạo thành vì thế càng lúc càng ảm đạm đi.
Uy năng cùng khí thế đều bị áp bách, mười thành lực lượng của Hổ Bí quân lúc này một thành cũng khó phát huy nổi, dưới tình hình như vậy mà đi so kè với đám Thanh thành tân binh đang bộc phát ra mười hai thành lực lượng tự nhiên địch không nổi.