Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 744: Lưới của ngươi bao phủ cá sao?




Sở Nam đã nhìn ra, tất nhiên sẽ có phương pháp đối phó, nhất thời đem Loạn Phong Cương Trảm thức thứ nhất làm ý phòng thủ, dung nhập vào chiến trường, phòng ngừa sát chiêu của nam tử nho nhã, nam tử nho nhã thấy vậy khẽ ồ lên, thầm nghĩ:

- Còn có phương pháp hóa giải thế này sao?

Sau khi khẽ kinh hô, nam tử nho nhã lại lắc đầu, điều khiển đại quân Man Việt loạn sát.

Lúc này, Sở Nam cũng có chút khó khăn, mặc dù hắn nhìn ra sát cơ bên trong, cũng đã tìm ra biện pháp ứng đối, thế nhưng, đây là lần đầu tiên hắn cầm binh tác chiến, lần đầu tiếp xúc với núi non sông ngòi do sa bàn hóa ảo thành thật.

Cho nên, rất là bất tiện, giống như khi sử dụng một pháp bảo quen thuộc lại đột nhiên đổi thành một kiện khác, trước khi quen thuộc thì không thể sử dụng triệt để hoàn toàn. Bởi vậy, một ngàn binh lính Đại Khánh Quốc của Sở Nam bị giết đến liên tiếp thối lui, máu tươi bắn khắp nơi, hình ảnh vô cùng chân thật, thậm chí Sở Nam còn ngửi thấy mùi máu tươi.

Cũng chính vì thế, Sở Nam rốt cuộc cũng biết tại sao sắc mặt của Vân Phi lại tái nhợt như vậy.

- Cá đã lọt lưới, chỉ có thể chịu vận mệnh bị chém giết!

Nam tử nho nhã nhàn nhạt nói, trong lòng nói đầy mùi vị đáng tiếc.

Sở Nam đương nhiên sẽ không từ bỏ, để cho đại quân Man Việt tùy ý trảm sát, Loạn Phong Cương Trảm cũng không phải chỉ dùng để phòng thủ, mà còn có công, chỉ nghe Sở Nam nói:

- Nếu cá muốn phản kháng thì sao?

- Cá quá yếu, lưới lại quá mạnh, bất kể cá phản kháng như thế nào thì cũng không thể tạo thành cục diện cá chết lưới rách được.

Nam tử nho nhã bình thản nói, đồng thời đem “tấm lưới” thu hẹp lại, một ngàn quân lính Đại Khánh Quốc của Sở Nam chỉ còn lại vẻn vẹn sáu trăm người, mà đại quân Man Việt thương vong hầu như không đáng kể. Nam tử nho nhã còn nói thêm:

- Bây giờ, cá ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.

- Ngươi có chắc là lưới của ngươi bao phủ lấy cá không?

- Cái gì?

Lúc nam tử nho nhã đang kinh ngạc thì Sở Nam đã biến hóa trận hình, dung nhập ý công kích của Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai vào trong quân đội, hung mãnh đột phá vòng vây, mặc dù Sở Nam vẫn không thích ứng, chưa hoàn toàn quen thuộc, thế nhưng Sở Nam chỉ huy quân nhân Đại Khánh Quốc mỗi lần công kích đều nhằm vào điểm yếu của đại quân Man Việt.

Nếu như dựa theo ý công kích của Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai, trước công phá điểm, nhưng điểm đó lại hợp thành một tuyến, sau đó từ một tuyến hóa thành một mặt, đem toàn bộ Liệt Phong chém vụn.

Đáng tiếc, Sở Nam vẫn chưa hoàn toàn quen thuộc, những điểm này cũng không thể hợp thành tuyến, tất nhiên càng không thể tạo thành mặt, vì vậy không thể tạo thành cục diện giết tận ngàn quân Man Việt.

Dù vậy thì tiết tấu công sát của nam tử nho nhã cũng bị đánh vỡ, trận hình không còn “hình loạn mà thần bất loạn, sát cơ bất loạn” như trước nữa, bây giờ tất cả đều rối loạn, đại quân Man Việt cũng chỉ còn lại khoảng 700, mà Đại Khánh Quốc lại còn 500. Nói cách khác, trận chiến vừa rồi, một binh lính Đại Khánh Quốc đã giết ba quân lính Man Việt.

-DG-: lần đầu là Sở Nam chết 400, thằng kia không chết, lượt sau thì Sở Nam chết thêm 100, còn đối phương chết 300

Trong ánh mắt nam tử nho nhã không khỏi bắn ra tia sáng khiếp sợ, miệng vừa cười vừa nói:

- Được, được, một đao chém rất dứt khoát, nếu như mạnh hơn vài phần, mỗi một công kích đều đạt mục đích thì một ngàn quân Man Việt có khi đã bị ngươi giết sạch rồi, chỉ tiếc ngươi không thể công phá tiết điểm (điểm nối) của lưới, lưới cũng không hoàn toàn bị phá.

- Sẽ có lúc lưới chắc chắn bị phá!

Sở Nam tự tin, hắn càng lúc càng quen thuộc trận chiến sa trường này, nam tử nho nhã cười nói:

- Cá không phải là cá thật sự, mà lưới nào phải chỉ là lưới mà thôi?

Âm thanh vừa dứt, bảy trăm quân Man Việt hỗn loạn lại thay đổi trận hình, biến thành một hàng dài, muốn đem ý công kích của Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai mà Sở Nam dung nhập vào quân đổi Đại Khánh Quốc, ra một đòn trí mạng.

Trong mắt Sở Nam bắn ra tinh quang, chiến ý dày đặc trùng thiên, lúc này đại quân Man Việt trong mắt hắn quả thật đã trở thành một con “mãng xà”, nếu như Sở Nam muốn thắng đối phương thì nhất định phải chém rụng con “mãng xà” này.

Trảm xà thì phải trảm vào vị trí bảy thốn, mãng xà bị chém trúng chỗ bảy thốn thì chắc chắn phải chết.

Sở Nam có rất nhiều phương pháp trảm xà bảy tấc, ví dụ như Khai Thiên Liệt Địa, Toàn lực bạo,…

Nhưng Sở Nam đều không dùng.

Bởi vì Sở Nam chỉ huy 500 quân sĩ Đại Khánh Quốc, đối với “mãng xà” 700 người mà nói, giống như một võ giả thân thụ trọng thương, chiến lực của bản thân lại hơi yếu hơn “mãng xà”. Nếu quân Đại Khánh Quốc một kích không trúng, hoặc không chém rụng “mãng xà”, vậy thì quân Đại Khánh Quốc nhất định sẽ bị nuốt gọn, ngay cả xương cốt cũng không còn.

Sở Nam muốn dùng ý công sát của “Cốt Nhục Phân Ly”

Nhìn “mãng xà” do 700 quân Man Việt tạo thành, trở thành từng khối thịt, từng khúc xương trong mắt Sở Nam, Sở Nam muốn đem 500 quân lính mà hắn chỉ huy biến thành một thanh “đao”, đem xương cốt và thịt của “mãng xà” tách ra.

Trảm trúng bảy thốn thì “mãng xà” sẽ chết, mà tách xương thịt của “mãng xà” thì “mãng xà” cũng chết.

Suy nghĩ này lóe lên chỉ trong chớp mắt.

Trong chốc lát, “Đao” xuất vỏ, chém về phía “xương” và “thịt”.

Sở Nam xuất chiêu ngoan độc, là kỳ chiêu.

Nam tử nho nhã không ngừng kinh sợ, thông qua lần tiếp xúc vừa rồi, hắn tự nhận nắm rõ Sở Nam không ít, biết đối phương sẽ không đơn giản nhận thua, bởi vậy nam tử nho nhã đã dự liệu Sở Nam hơn phân nửa sẽ không áp dụng phòng thủ, mà muốn lấy công làm thủ.

Vì thế, nam tử nho nhã thiết kế nhiều loại phương thức công kích, ví dụ như muốn cùng Sở Nam lấy cứng chọi cứng, hoặc công kích từ một phía…

Thế nhưng nam tử nho nhã tuyệt đối không ngờ phương thức công kích của Sở Nam lại lăng lệ ác liệt, tàn độc như vậy. Nhìn thấy thế công đó, trong nhất thời, nam tử nho nhã cũng không có biện pháp ứng phó, không thể tiếp tục biến hóa trận hình khác, bằng không sẽ xuất hiện kẽ hở, để Sở Nam thừa cơ xâm nhập. Vì vậy, nam tử nho nhã đành phải duy trì trận hình, bất quá, vẻ lo lắng trên mặt hắn cũng không quá nhiều, trong lòng thầm nghĩ:

- Trảm rắn không chết sẽ bị rắn nuốt!