- Dạ.
Hai tỷ muội đồng thời gật đầu, các nàng nhìn hình ảnh mới vừa rồi, trong lòng khiếp sợ, đến bây giờ còn không có tan đi.
Lúc này, trong lòng Lạc Tiêm nhi tràn đầy hối hận, nàng hối hận là gọi Lâm Vân tới Huyền Băng Sơn một chuyến, nếu không có thể né qua một kiếp nạn này, hiện tại Lạc Tiêm nhi cầu nguyện trong lòng, cầu nguyện Sở Nam không tới.
- Tiền bối, có chuyện gì, xin cứ việc phân phó, vãn bối còn có việc phải xử lý.
Lạc Tiêm nhi nói xong, đang muốn xoay người đi ra, Trang Bất Chu mở miệng nói:
- Lạc chưởng môn, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi.
- Tiền bối xin hỏi?
Lạc Tiêm nhi biết mình không có thực lực phản kháng, liền rất dứt khoát nói.
Trang Bất Chu nhìn Lạc Tiêm nhi một cái, nói.
- Lạc chưởng môn, tu vi của ngươi rất cổ quái, có thể nói cho lão phu là tại sao không?
Lúc này trong đôi mắt Lạc Tiêm nhi tinh quang hiện lên, cảm giác được Trang Bất Chu phát ra sát khí, suy nghĩ một chút, nói:
- Thái sư phụ trước khi chết, đem một phần năng lượng phong tỏa ở trong cơ thể vãn bối.
Nói xong câu đó, Lạc Tiêm nhi liền không hề nói nữa, lúc sau, sát khí trên người Trang Bất Chu, mới biến mất không còn thấy đâu nữa, lúc này trong lòng Lạc Tiêm nhi cũng thở phào nhẹ nhõm, biết Trang Bất Chu đón nhận lời nói của nàng rồi.
- Tiền bối, vãn bối có thể đi rồi chưa?
Trang Bất Chu nhàn nhạt nói:
- Lâm Vân nếu không đến, Huyền Băng Sơn cũng không càn tồn tại nữa.
Lạc Tiêm nhi ngơ ngẩn, sau đó, khống chế tức giận, như không có chuyện gì xảy ra đi ra ngoài, Diệu Âm theo sát ở phía sau, chờ đến nơi xa, Diệu Âm hỏi:
- Sư tỷ, làm sao bây giờ?
- Các đệ tử Huyền Băng Môn từ trên xuống dưới, ở chung một chỗ, cũng đấu không lại một đầu ngón tay hắn.
Lạc Tiêm nhi khổ sở nói một câu, Diệu Âm cũng hiểu, Lạc Tiêm nhi lại nói:
- Diệu Âm, ngươi trước nói bọn nàng ngàn vạn lần nhẫn nại, không nên hành động thiếu suy nghĩ, gọi Điệp Y tiên tử lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi Huyền Băng Sơn.
- Sư tỷ, ngươi muốn đi đâu?
Diệu Âm vội hỏi, Lạc Tiêm nhi suy nghĩ một chút, vẫn không trả lời, chẳng qua là trực tiếp hướng Huyền Băng Sơn đi tới, để lại cho Diệu Âm nghi vấn.
Hề hề cùng Nam Nam tỷ muội, lúc này nơm nớp lo sợ hầu hạ, Trang Bất Chu nói:
- Hai người các ngươi, làm đệ tử lão phu, thế nào?
Hai tỷ muội nghe được, không khỏi sững sờ trong chốc lát, sau đó liếc mắt nhìn nhau, nói:
- Chúng ta là Huyền Băng Môn đệ tử.
- Chỉ cần các ngươi nguyện ý, ai cũng không dám cản ngươi.
Trong giọng nói Trang Bất Chu, tràn đầy tự tin, mà tất cả tự tin liền là tu vi của hắn, hắn là sơ giai Võ Tôn.
- Nhưng là...
Hai tỷ muội căn bản là không muốn làm đệ tử dáng lùn lão đầu nhi, các nàng vừa không dám nói thẳng ra, sợ bị dáng lùn lão đầu nhi tức giận.
Trang Bất Chu sắc mặt hiện lên vẻ giận.
- Các ngươi không muốn?
- Chúng ta... Chúng ta...
- Hừ!
Trang Bất Chu lại hừ lạnh một tiếng, làm cho hai tỷ muội sợ đến nhảy dựng lên, vội ngẩng đầu đi xem băng thất, sau đó phát hiện vẫn còn tốt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mà Trang Bất Chu nhắm mắt lại, không hề nói nữa, thật sự hắn coi trọng Thủy thể chất của hai tỷ muội Hề Hề, nếu có thể đem các nàng mang về Thiên Nhất tông, ngày sau Thiên Nhất tông chắc chắn có thêm hai đại cao thủ. Nhưng đường đường hắn là Võ Tôn, muốn một người đệ tử, nhưng lại bị người cự tuyệt.
Trang Bất Chu trong lòng đã có tính toán, nếu như cuối cùng hai tỷ muội Hề hề vẫn không đáp ứng, vậy hắn sẽ phải ra tay độc ác, Trảm thảo Trừ Căn.
- Lão phu không chiếm được, người khác cũng không có được, cũng không có thể cho Thiên Nhất tông lưu lại mầm tai hoạ ngầm.
Lúc này hai tỷ muội Hề hề thấy Trang Bất Chu không có ép hỏi nữa, trong lòng như có tảng đá rơi xuống.
- Cũng không biết sư huynh khi nào xuất quan, sư huynh nếu có thì khánh quốc cùng Man tử, hừ, đợi đến trả thù!
Trang Bất Chu thầm nhủ trong lòng, sau đó tu luyện.
Bên kia, quân đội khánh quốc lại chiếm ba thành, Man tử cũng công phá hai thành.
Giờ phút này Bắc Tề quốc, mềm yếu vô cùng, chỉ có thể để cho người khi dễ. Lúc này kế hoạch Tần gia lão tổ có thể thành công, cũng phải nhíu mày, trong lòng hắn cũng phiền não không dứt, một là khánh quốc cùng man tử tiến công quá nhanh, đã uy hiếp các thế lực địa bàn của hắn, nếu thế lực của hắn bị chiếm, hắn bố trí kế hoạch sẽ phải bị ảnh hưởng, hai người, Huyền Vô Kỳ còn không có xuất hiện, Thiên Nhất tông cũng không có ai xuống núi, năm đó nhất tông hai phái tam môn tứ gia tộc, lúc này có thể chống lại chính là Vân La Môn cùng Thiên Kiếm Môn, nhưng đối với hai nước mà nói, thực lực của hai môn phái này quả thực là cực kỳ bé nhỏ.
Người thứ ba, cũng là Tần gia lão tổ phiền lòng nhất, là người càng ngày càng nhiều người truyền tụng, đó là Thần khí phái Lâm Vân đi ra ngoài lãnh đạo bọn họ ngăn cản liên quân. Tần gia lão tổ rất rõ ràng mọi người tại sao lại nghĩ đến Lâm Vân, trừ Thiên Nhất tông ra, gần ba năm trăm dặm, võ giả Bắc Tề quốc cơ hồ chú ý đến Lâm Vân, cái gì Lâm Vân Trảm Vũ Vương rồi, Lâm Vân vào Vũ Hoàng bảng Vũ Đế bảng, Lâm Vân chém giết Vũ Đế...
Trạng thái như vậy, mọi người nghĩ đến Lâm Vân cường thế, cũng là một cách tự nhiên.
Tần gia lão tổ lo lắng chính là như vậy, vậy kế hoạch tiếp theo của hắn, cũng hoàn toàn thất bại rồi, hơn nữa, thay là vì người khác làm mai mối, đem hết thảy chắp tay tặng cho Lâm Vân.
Trong bí thất, Đế Tôn ngồi trên ghế rồng, hắn nhìn thần tử, cười nói:
- Nói cái nhìn của các ngươi đi, Đại Chu chúng ta khi nào lộ ra đao mang sắc bén!
- Đế Tôn, thần cho là, chờ khánh quốc cùng man tử giết đến lưỡng bại câu thương, chúng ta mới ra tay, ngồi thu ngư ông đắc lợi là được.
- Thần tán thành.
- Thần tán thành.
...
Trong lúc nhất thời, đám thần tử bò lổm ngổm kia quỳ ở dưới đất, rối rít tỏ vẻ đồng ý, nhưng trong lòng Đế Tôn có chút mất hứng, hắn nghĩ muốn đích thân thu thập Tam gia phản đồ kia, nhưng hắn vừa rõ ràng, Huyền Vô Kỳ cũng còn không có xuất thủ, những siêu cấp cường giả hai nước kia cũng không có xuất thủ, hết thảy cũng còn khó có thể dự liệu được.
- Chiến sao, trước để cho bọn họ chiến đủ, đến lúc đó, chúng ta lại ra tay, một lần là xong!
Đế Tôn cũng không muốn nhìn, hắn bố trí lâu như vậy, ba đời người chờ đợi cùng khát vọng, hắn không muốn bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, như vậy, hắn cũng không có lòng tin quá nhiều, trừ lần đó ra, trong lòng Đế Tôn rất là khó chịu, chính là tới hôm nay, vẫn không có tin tức của Đế Ít, Đế Ít giống như là biến mất ở trên khối đại lục rồi vậy.
- Đế Tôn thánh minh!
- Đế Tôn nhất thống thiên hạ!
...
Trong lúc mọi người khen tặng Đế Tôn, dưới chân núi Huyền Băng Sơn, cũng xuất hiện một thân ảnh, nhìn kỹ lại, chính là Lạc Tiêm nhi, Lạc Tiêm nhi tự nhiên là tới nơi này ngăn cản Sở Nam, không để cho hắn trực tiếp xông lên núi, gặp phải dáng lùn lão giả để chịu chết.
Sở Nam một đường chạy như điên, vốn là một ngày hành trình là tới Huyền Băng Sơn.
- Lạc chưởng môn, tại sao ngươi đứng ở chỗ này?
Sở Nam nhìn thấy Lạc Tiêm nhi, trực tiếp nói:
- Người Thiên Nhất tông đang ở Huyền Băng sơn.
- Họ Trang?
- Không biết, nhưng tên này thực lực rất kinh khủng, hắn gọi Huyền Vô Kỳ là chưởng môn sư huynh.
- Thế thì đúng là hắn.
Sở Nam không khỏi cảm thấy khổ sở, hắn không nghĩ tới Trang sư thúc của Tư Không Vân, đang ở Huyền Băng Sơn chờ hắn, lúc này, ngay cả Đại viên mãn Vũ Đế cường giả hắn cũng đánh không lại, chớ nói chi là một Vũ tôn.
- Thiên Nhất tông thật đúng là để mắt đến ta, vì lấy tính mạng của ta, ngay cả Vũ tôn cũng xuống núi.
Nghĩ tới, Sở Nam khóe miệng nở nụ cười, Lạc Tiêm nhi thấy vậy, nàng không ngờ tình cảnh này Sở Nam vẫn còn cười được, không khỏi hỏi:
- Lâm Vân, ngươi đang ở đây cười cái gì?
- Thiên Nhất tông giấu diếm lực lượng không kém, bị ta một hồi mã thương, giết không sai biệt lắm, còn có một cao cấp Vũ Đế, cũng chết ở trong tay ta.
Sở Nam nói.
- A!
Lạc Tiêm nhi sau khi nghe được tin tức kia, nàng vô cùng thất kinh, nhưng nàng không có hỏi Lâm Vân là thật hay giả, nàng tất nhiên tin tưởng Sở Nam nói, trong miệng còn bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Không trách được Thiên Nhất tông lúc này còn không phái đệ tử xuống núi, nguyên lai là như vậy, không còn người nào có thể phái.
- Nhưng, thực lực chân chánh bọn họ, cũng không thể coi thường, giống như họ Trang là Võ Tôn cường giả, một cường giả như vậy, quét ngang mấy vạn đại quân cũn không cần tốn nhiều sức.
Sở Nam vừa nói, nhưng không có nghĩ qua lúc đó hắn rời đi, hắn rõ ràng Trang Bất Chu nếu đi tới Huyền Băng Môn, hắn muốn rời đi, Huyền Băng Môn nhất định sẽ gặp nạn.
Lạc Tiêm nhi nói:
- Lâm Vân, thời gian không nhiều lắm rồi, ngươi đi theo ta.
- Đi nơi nào?
- Đến ngươi sẽ biết.
Sở Nam đầy bụng nghi ngờ đi theo Lạc Tiêm nhi đi về phía trước, mà thân thể Lạc Tiêm nhi hoàn toàn sáp nhập vào trong băng sơn, Sở Nam vừa thấy, hơi có chút thất thần, cảm giác được Lạc Tiêm nhi cùng Huyền Băng Sơn tựa hồ có liên lạc nào đó.
Đang thất thần, Lạc Tiêm nhi vừa hiện ra ở trước mặt hắn, bắt được tay của hắn, liền hướng băng sơn chạy đi.
Sở Nam thất thần, biến thành phát mông.
Sau một canh giờ, Lạc Tiêm nhi đem Sở Nam dẫn tới một nơi giống như quảng trường, Sở Nam còn không có cẩn thận đánh giá qua, sau đó mở miệng hỏi:
- Đây là cách ở chân núi Huyền Băng? Bao nhiêu thước?
Lạc Tiêm Nhi nắm tay Sở Nam kéo đến chân núi Huyền Băng sơn, cũng không biết bởi vì sao, Sở Nam cũng không có cảm giác được áp lực, cả người thư thái vô cùng.
Cho nên, mới hỏi có câu như thế.
Lạc Tiêm Nhi gật đầu nói:
- Cách chân núi Huyền Băng sơn Ba nghìn trượng!
- Ba nghìn trượng?
Sở Nam kinh ngạc lên tiếng, hắn ở trên đỉnh Thiên Cực sơn, cũng mới chỉ mới ba nghìn sáu trăm thước mà thôi, Sở Nam lúc này mới đánh giá đến bốn phía quảng trường, bốn phía quảng trường có Băng Tinh trong suốt, có cây lá xanh um tươi tốt, có bông tuyết ở trên cao vờn quanh, tựa như vệ sĩ gác, thủ vệ cái quảng trường này vậy.
Trừ băng tinh ra, thứ ở trên quảng trường khiến người chú ýc nhất, chính là rất nhiều tượng đá.
Những tượng đá này, hình dáng có bộ dáng thú dử, trông rất sống động, tựa như đang sống vây, trong đó phần lớn thú dử, Sở Nam cũng chưa từng thấy qua, nhưng bên trong đó có thú dữ mà Sở Nam rất rõ ràng biết qua.
Thiết Thương hùng!
Nhưng đầu Thiết thương hùng đứng thẳng ở chính giữa quảng trường, so với đầu Bổn Hùng đi theo Tử Mộng Nhi ra biển còn muốn lớn hơn gấp trăm lần, nhìn qua nó giống như một đầu Cự Nhân đỉnh thiên lập địa.
- Thiết thương hùng khẳng định cũng không đơn giản, không biết đầu này là bao nhiêu cấp.
Sở Nam thầm nghĩ, không khỏi hỏi:
- Lạc chưởng môn, đây là địa phương nào, tại sao có thể có nhiều tượng đá thú dử như vậy?
- Băng Mộ Lăng Viên!
Lạc Tiêm Nhi nói ra bốn chữ, để cho Sở Nam cảm giác được hàn khí, nhìn lại, nói:
- Lạc chưởng Môn, ý tứ nói là, đám thú dử tượng đá này, thật sự, không phải là sông băng ngưng tụ thành?
- Đúng.
Lạc Tiêm Nhi gật đầu, vẻ mặt có chút ưu thương.
- Băng Mộ Lăng Viên? Băng Mộ Lăng Viên?
Sở Nam nhớ tới, trong đầu hắn như nắm bắt được cái gì đó, mà Lạc Tiêm Nhi cũng không giải thích, sau đó dời bước, chạy đi phía trước, trong miệng nói:
- Lâm Vân, đuổi theo.
Sở Nam đang suy nghĩ, lúc này bị cắt đứt rồi, sau đó Sở Nam đuổi theo sát Lạc Tiêm Nhi, xông vào một tầng băng, trong miệng còn hỏi:
- Lạc chưởng môn, ngươi muốn ta làm cái gì?
- Đến nơi ngươi tự nhiên sẽ biết.
Sở Nam không hề nói nữa, đánh giá đến tinh băng, dọc theo đường băng rộng rãi, thỉnh thoảng nhìn thấy một con thú dử bị đóng băng, mà cách 1000m, cũng có lan can, Lạc Tiêm Nhi muốn đụng vào lan can, lan can liền tự động dâng lên, chờ hai người thông qua, nó lại rơi xuống.
Tình thế quái dị như thế, Sở Nam cảm thấy nghi ngờ, càng lúc càng lớn, càng ngày càng đậm.
Thẳng xuyên qua có trăm đạo lan can, trong ánh mắt Sở Nam, chợt bùng lên tinh quang, sau đó hắn bật thốt lên:
- Có người.
Ở bên trong phạm vi tầm mắt của Sở Nam, có mấy trăm ngôi tượng đá, chẳng qua bên trong tượng đá, không phải tất cả đều là thú dử, mà có cả con người, có nữ có nam có trẻ có già, vẻ mặt mỗi người, hoặc khoa trương, hoặc hưng phấn, hoặc sợ hãi, hoặc tức giận, cũng đều chân thật như vậy, làm cho người ta như gặp phải kỳ cảnh, thậm chí có cả giai nhân.