Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 692: Hồi mã thương




Nhưng, điều này cũng đặc biệt nguy hiểm lớn, nếu như Sở Nam, bị Nghiêm Thần phát hiện, thì chỗ nguy hiểm nhất kia hoàn toàn là sai lầm rồi.

Sở Nam lập tức sẽ rơi vào trong tay Nghiêm Thần.

Cũng may Sở Nam đem hơi thở thu liễm lại, nhưng lực chú ý Nghiêm Thần cũng bị những võ giả khác chạy như điên hấp dẫn, hắn vội vả muốn đem Lâm Vân bắt vào trong tay, không có phát hiện ra Sở Nam, Sở Nam lúc này đã xông qua cửa thứ nhất.

Nhưng Sở Nam không hề thỏa mãn, bên trong những người đó, Sở Nam không có ý định dễ dàng bỏ qua, bỏ qua cơ hội trước mắt này, sau này sẽ khó gặp được.

Nghiêm Thần đuổi theo, cũng không nghĩ tới cử động lần này của Sở Nam.

Quả thật, đổi lại người bình thường, dưới loại tình huống này, nhất là gấp gáp trốn khỏi Thiên Nhất Sơn, rời đi càng xa càng tốt, chỉ tiếc, Sở Nam không phải là người bình thường, lúc này Nghiêm Thần đã bắt được một tên sơ giai Vũ Đế.

Lần này, Nghiêm Thần cũng không phân biệt thiệt giả, có phải Lâm Vân hay không, mà bắt tên sơ giai Vũ Đế chộp tới.

Mục tiêu kế tiếp Nghiêm Thần, chính là Chu Chi Võ.

Cùng lúc đó, Tư Không Vân mất đi hai cánh tay, đang khoanh chân ngồi xuống khôi phục, lúc này trong lòng Tư Không Vân tràn đầy tức giận, không chỉ có bị thượng, còn có tinh thần, còn có tu vi của hắn.

- Mất đi tu vi, không biết muốn tiêu bao nhiêu năm mới có thể tu luyện trở lại, Lâm Vân chết tiệt, lão phu cùng ngươi thế không không chết không ngớt.

Tức giận, Tư Không Vân nghĩ lại công kích của Sở Nam, không khỏi nghi nói:

- Cái đằng mạn kia có lai lịch gì, lúc trước chưa từng gặp qua, nó có thể nuốt hút tu vi, quả thực là nghịch thiên, nếu như ta có loại đồ vật này, lo gì không thành tuyệt thế cường giả? Thật là lão Thiên không có mắt, đồ tốt như vậy, lại rơi vào trong tay Lâm Vân.

Đang nhớ tới, tức giận bất bình, Tư Không Vân chợt nghe một câu nói.

- Tư Không Vân, trong lòng ngươi đang suy nghĩ gì?

Thanh âm bình thản, vang vào trong tay Tư Không Vân, không thể nghi ngờ như tiếng nổ.

Tư Không Vân mở mắt ra, nhất thời, liền thấy Nghiêm Thần, theo bản năng, Tư Không Vân muốn kêu lên một tiếng "Sư huynh", nhưng lập tức tỉnh lại, hắn cảm thấy có thể là do Lâm Vân biến ảo.

Lúc này Tư Không Vân nghiến răng nghiến lợi nói:

- Lâm Vân, ngươi thật to gan, không nghĩ tới ngươi còn dám trở lại!

- Lá gan của ta, luôn luôn rất lớn.

Sở Nam cười nói.

- Ngươi còn chưa chết, ta làm sao không trở lại đây? Ngươi nói ta nói rất đúng sao?

Vừa nói, Sở Nam thi triển ra Bát Nhã nấu chảy viêm, đem thần niệm Tư Không Vân che đậy.

- Lâm Vân, ngươi không dám giết lão phu, Nghiêm sư huynh lập tức sẽ trở về, ngươi nếu chém giết ta, ngươi cũng trốn không thoát.

Lúc này Tư Không Vân phải bội phục một chiêu này của Sở Nam, trong miệng vừa nói, trong lòng đã so đo.

- Làm thế nào mới có thể đem Lâm Vân bắt lại? Nhìn bộ dáng Lâm Vân, chính hắn bị thương, trong canh giờ này, chỉ cần có hai ba Vũ Hoàng cường giả, là có thể đem Lâm Vân bắt lại, hoặc trì hoãn thời gian, để sư huynh trở lại.

Ý niệm trong đầu còn không có nghĩ xong, Long Nha Sở Nam trực tiếp đâm vào đan điền Tư Không Vân.

Nhất thời, Tư Không Vân một hét thật to, hoàn toàn không tin Sở Nam dám giết hắn, hắn không tin cứ như vậy chết đi.

Thật ra thì trong lòng Tư Không Vân cũng nghĩ tới tự bạo, nhưng hắn thật không cam lòng, không cam lòng cứ như vậy chết đi, cho nên, hắn kỳ vọng kỳ tích xuất hiện, song, kỳ tích không có xuất hiện, xuất hiện cũng là tử vong.

- Cho dù ngươi có chết, ngươi cũng chết ở trước mặt của ta!

Sở Nam lạnh giọng nói, sau đó rút ra Long Nha, lấy nguyên hạch, thu chiếc nhẫn trữ vật, lại đem thân thể Tư Không Vân đốt cháy, sau đó xoay người, gọn gàng rời đi, tốc độ rất nhanh hướng trước mặt lao đi, Sở Nam muốn mở rộng chiến quả.

- Ngươi...

Tư Không Vân chỉ kịp phun ra một chữ, thân thể liền ngã xuống đất, ở bên trong Bát Nhã nấu chảy viêm, thân thể hắn, từ từ hóa thành tro tàn.

Mặc dù Sở Nam phi nhanh, nhưng cũng ra sức thu thập tử khí, hiện tại tử khí đối với hắn mà nói, là phi thường hữu dụng, có thể làm cho dị Ngũ Hành nước xoáy tăng lên uy lực.

Sở Nam rất nhanh chạy đến gần luyện võ trường, Sở Nam vừa thi triển thần hành bách biến, biến ảo thành bộ dáng Tư Không Vân, còn có tu vi cao cấp Vũ Đế, lúc này luyện võ trường, đám người Ma ốm, đã hoàn toàn bị khống chế.

Ma Ốm không hề ho khan nữa, bọn họ hành động lần này, không chỉ không thể đạt được mục dích, ngược lại còn thua toàn bộ, tất cả mong ước cũng theo tánh mạng biến mất, không còn thấy bóng dáng tăm hơi nữa.

Thiên Nhất tông đệ tử đang tra hỏi đám người Ma ốm, muốn bọn họ nói ra thân phận, mục đích của mình.

Đúng lúc này, Sở Nam đến.

Sở Nam đến, vài trăm Thiên Nhất tông đệ tử, cũng hướng về phía Sở Nam thi lễ, có người kêu là sư tôn, có người gọi là sư thúc, có còn người gọi là sư thúc tổ, Sở Nam gương mặt lạnh lùng, đi tới phía trước đám người Ma ốm, hỏi:

- Bọn họ còn không có mở miệng sao?

- Bẩm báo sư tôn, bọn họ còn chưa có nói, nhưng sư tôn yên tâm, hắn rơi vào trong tay của chúng ta, mặc hắn là tường đồng vách sắt, đồ nhi cũng có thể bắn bọn họ mở miệng.

Tên này là trung giai Vũ Hoàng, nói rất là tự tin, hắn cho là mình nhận được khích lệ sư tôn, nhưng hắn không ngờ, hắn nghe được giọng lạnh lùng chất vấn:

- Ngươi làm thế nào như vậy? Mất nhiều thời gian như vậy, còn không thu hoạch được gì, ngươi không nghĩ đây là một loại sỉ nhục sao? Ngươi là đệ tử Thiên Nhất tông tinh duệ trong tinh duệ sao.

Mặc dù không ít người cảm thấy Sở Nam nói có chút quá, nhưng bọn hắn còn không nghĩ tới, dù sao lấy thực lực của bọn họ, căn bản là phán đoán không ra Tư Không Vân là giả.

Nhưng trong nháy mắt, bọn họ ngây ngẩn cả người, chỉ thấy quả đấm Sở Nam trực tiếp đập phá ra ngoài, quả đấm bị một vòng kim sắc vờn quanh.

Quả đấm trực tiếp đập xuyên qua người tên trung giai Vũ Hoàng, máu tươi liền văng khắp nơi, Thiên Nhất tông đệ tử chung quanh, tất cả đều u mê, nhưng không có lên tiếng, hoàn toàn không biết vì sao đột nhiên phát sinh tình thế như vậy.

Mà giết chóc vẫn còn tiếp tục, Sở Nam trực tiếp lấy ra Long Nha, thi triển ra các loại vũ kỹ quần công.

Có người rốt cục kịp phản ứng, quát:

- Lâm Vân, hắn không phải là Tư Không sư thúc, hắn là Thần khí phái Lâm Vân, mọi người cùng nhau tiến lên, bắt lấy hắn.

Tên này rống to một tiếng, lúc này tất cả mọi người đều hiểu, trong lòng đều khiếp sợ không thôi, đủ loại nghi vấn, thoáng cái đều thông suốt:

- Lâm Vân biến thành Tư Không sư thúc, thế thì Tư Không sư thúc đi nơi nào?

Nghĩ tới đây, mọi người cùng hướng về phía Sở Nam công tới, những pháp bảo đều hướng về phía Sở Nam đánh tới.

Sở Nam bằng vào ưu thế "Thiên nhai chỉ xích", nhanh chóng từ trong đám người xuyên qua, mà đem diệt nguyên minh đằng cùng Bát Nhã nấu chảy viêm cũng phóng thích ra, diệt nguyên minh đằng ở trên người bọn họ, nuốt hút lấy tu vi, Bát Nhã nấu chảy viêm tràn ngập ở cả luyện võ trường.

Tiếng kêu thảm thiết nhất thời nhuộm đỏ máu tươi.

Có Hỗn Nguyên ban chỉ phòng ngự, những pháp bảo kia đối với Sở Nam không tạo được thương tổn gì cả.

Không có người có thể ngăn trở Sở Nam giết chóc.

Lúc này giống như một con Mãnh Hổ thâm sơn, xông ào vào một đám bầy cừu vậy.

Vẫn dị kim sắc bén vô cùng, bắn ở trên người của bọn họ, giống như kim khí đâm vào một loại đậu hủ, dễ dàng đâm thủng thân thể bọn họ, cướp đi tánh mạng.

Trong nháy mắt, hơn một trăm tên Thiên Nhất tông tinh nhuệ đệ tử ngã xuống trong vũng máu.

- Phá vòng vây, phá vòng vây đi ra ngoài, nói cho Đại sư bá, Lâm Vân giết trở lại.

Có người lớn tiếng đề nghị, lúc này liền có một đám người ngăn cản Sở Nam, mà đổi thành một nhóm người, thì căm phẫn hướng về phía ngoài đột phá, nhưng Bát Nhã nấu chảy viêm, là bọn trở ngại lớn nhất.

Vì ngăn cản Sở Nam, có chút võ giả, ngang nhiên lựa chọn tự bạo.

Tự bạo tựa như có thể lây bệnh, một tên tiếp theo một tên võ giả, tự bạo, Sở Nam cảm thán vì bọn họ cương liệt, Long Nha trên tay, cũng không có chậm trễ, hắn cũng chém giết, tự bạo sinh ra uy năng, mang đến cho hắn không ít phiền toái, nếu không phải có thể mau sớm giải quyết bọn họ, chờ Nghiêm Thần trở lại, thì có thể chính mình lâm vào tuyệt cảnh.

Ma Ốm nhìn thấy tất cả, trên mặt tái nhợt, đột nhiên có thần thái, hắn cảm thấy có hi vọng, nói:

- Lâm Vân, cứu chúng ta, chúng ta nhất định sẽ có cảm tạ.

- Lâm Vân, chỉ cần ngươi cứu chúng ta, ngươi muốn cái gì chúng ta cũng đáp ứng ngươi.

...

Chừng mười người nói theo, biểu đạt tình cảm chân thành tha thiết, Sở Nam quay đầu hướng bọn họ cười một tiếng, những người khác nhìn thấy nụ cười, an định lại, Sở Nam có cứu bọn họ, chỉ có Ma Ốm cảm thấy có cái gì không đúng, trong lòng phát rét.

Chờ bọn hắn nói xong, Sở Nam mới lên tiếng:

- Các ngươi phái người giết qua ta không ít lần sao?

Ma Ốm căng thẳng trong lòng, trong lòng không khỏi nghĩ đến.

- Lúc này, thật sự xong rồi?

- Đối với người giết qua người của ta, ta tuyệt sẽ không nương tay, tất cả, trừ tánh mạng của các ngươi ra, ta cái gì cũng không muốn.

Nói xong, nhất thức "Tan ra kỹ" chém ra, hơn mười cái đầu rơi xuống.

Thiên Nhất tông là địch nhân Sở Nam, mà cổ thế lực thần bí kia, Sở Nam cũng rất không ưa.

Giết đến lúc này, Thiên Nhất tông đệ tử còn chưa chết, cánh chưa đầy một trăm, Sở Nam thể lực tinh lực, đại lượng tiêu hao, Nghiêm Thần cũng đã bắt được Chu Chi Võ, nhưng tiểu Hầu Tử, Nghiêm Thần không có thể bắt được.

Tiểu Hầu Tử vốn đã bị thương, giống như đột nhiên bộc phát ra tiểu vũ trụ, thân thể nhỏ gầy ở trên không trung họa xuất bóng xám, chạy trốn rất nhanh, lúc này Nghiêm Thần cảm giác được đầu tiểu Hầu Tử bất phàm, tự nhiên muốn chộp trong tay.

Nhưng vào lúc này, Nghiêm Thần đột nhiên rùng mình, quay đầu nhìn về phía chỗ bí thất.

Nghiêm Thần tựa hồ nghe đến thanh âm Thiên Nhất tông đệ tử tự bạo, nhìn Chu Chi Võ cùng tên sơ giai Vũ Đế kia, hắn đã kết luận hai người kia, không phải là người hắn muốn tìm, thứ nhất Lâm Vân sẽ không để cho hắn dễ dàng bắt được như thế, thứ hai, hai người kia không có cho cảm thấy cảm giác kinh hãi, thứ ba, hắn có thể tùy thời đem cái mạng nhỏ của hai tên kia lấy xuống.

- Ngươi đại biểu cỗ thế lực nào?

Nghiêm Thần hỏi tên sơ giai Vũ Đế kia, tên sơ giai Vũ Đế này đã hấp hối, trong lỗ mũi còn hừ lạnh một tiếng, trong đôi mắt lộ ra một cổ tử ngoan, Nghiêm Thần rất quen loại ngoan lăng này, đó là ý nghĩ tự bạo, không để ý sinh tử.

Loại ánh mắt này, Nghiêm Thần ở trong đôi mắt đệ tử Thiên Nhất tông, thường xuyên nhìn thấy, Nghiêm Thần đột nhiên không để cho tên sơ giai Vũ Đế thành công tự bạo, năm ngón tay căng lên, tên sơ giai Vũ Đế này liền biến thành một vũng máu, hắn giết chết tên sơ giai Vũ Đế này trong nháy mắt, Nghiêm Thần đột nhiên lại nghĩ tới Đế Thiếu, chân mày hơn nhăn, trong đầu có cái gì ở bắt đầu khởi động, nhưng hết lần này tới lần khác hắn nắm bắt không được.

Sau khi giết chết tên sơ giai Vũ Đế, Nghiêm Thần ngó chừng Chu Chi Võ, trong đôi mắt lạnh như băng, đang muốn đem Chu Chi Võ hủy diệt, Nghiêm Thần thấy được Chu Chi Võ cầm trong tay thần âm huân, vẻ kinh ngạc hiện lên, hỏi:

- Ngươi tên là gì?

Chu Chi Võ đi theo Sở Nam một đường chém giết, tuy nói u mê, trí nhớ không có, nhưng tu vi của hắn cũng tăng lên, chừng một năm, cũng đã từ cao cấp Vũ Hoàng tấn cấp đến Đại viên mãn Vũ Hoàng.

Nhưng mặc dù như vậy, nhưng ở trước mặt Nghiêm Thần, từ trong nội tâm Chu Chi Võ có một loại cảm giác sợ hãi.

Vì vậy, đối với vấn đề Nghiêm Thần hỏi, Chu Chi Võ thân thể run rẩy, hồi đáp:

- Ta tên là Đại ngu?

- Đại ngu?

Nghiêm Thần nghe hai chữ, sắc mặt động dung, Nghiêm Thần trong lòng buồn bực không dứt.

- Có thần âm huân, làm sao có thể gọi đại ngu?

- Ngươi đến nơi đây làm cái gì?

Nghiêm Thần hỏi vấn đề thứ hai, Chu Chi Võ ngơ ngác trả lời:

- Ăn Thiên Nhất Sơn!

- Ăn Thiên Nhất Sơn?

Nghiêm Thần cau mày, lúc này trăm mối vẫn không có cách giải, Chu Chi Võ vừa nói một câu để cho nghiêm Thần sắc mặt đại biến, chỉ nghe Chu Chi Võ nói:

- Còn có, giết Huyền Vô Kỳ!

- Cái gì?

Nghiêm Thần gầm lên, sát khí cuồng phóng ra, gần như muốn trực tiếp đem Chu Chi Võ hủy diệt, nhưng khi hắn nhìn thấy thần âm huân, thì hắn vừa cố gắng đem sát khí khống chế lại, hỏi:

- Ai dạy ngươi vậy?