Sở Nam nhớ tới, càng ngày càng nhiều người tới đây, Sở Nam để mắt nhìn, tu vi cao không có một người nào, không có một người nào ở Vũ vương cảnh giới trở xuống, thấp nhất đúng là sơ giai Vũ vương, Sở Nam nghĩ tới các tông phái phía ngoài, có một hai Vũ vương, nhưng đều là do Thần khí phái cung cấp, Thiên Nhất tông cũng bí mật nuôi dưỡng nhiều Vũ vương cảnh giới đệ tử như vậy, quả thực là Vũ vương nhiều như chó.
Đồng thời, Sở Nam cũng lại một lần nữa khẳng định, Huyền Vô Kỳ có dã tâm lớn
Thật ra thì lúc này, Sở Nam cách Huyền Vô Kỳ đã không xa rồi, nhưng Sở Nam không biết, Huyền Vô Kỳ cũng không biết, Huyền Vô Kỳ vẫn đắm chìm ở cái kia trong "Quy tắc", chỉ cần hắn hiểu được, cũng nắm giữ như vậy, hắn xuất quan một ngày, chính là Thiên Vũ đại lục gió nổi mây phun.
- Cái tổ chức thần bí kia không biết có nhiều võ vương như vậy hay không, sớm biết, cái ma xài chi vẫn dịch giọt kia, sẽ nên dùng ở trên người Tư Không Vân, nếu không, dùng ở chỗ này, là có thể cho Thiên Nhất tông đả kích lớn nhất.
Đang suy nghĩ, vừa có mấy người hướng Sở Nam chào hỏi đi xuống, muốn đem hắn đánh ngã, kéo hắn đi nơi sư phụ, nhưng bọn họ làm sao cũng đem Sở Nam không thể chinh phục, hơn nữa, bọn họ cũng cảm thấy có chút cái gì không đúng đó.
- Tiểu tử, ngươi ngó Lão Tử làm gì? Muốn ăn ta?
Trường Số một cấp, để cho Vũ vương ngạo mạn nói, căn bản không có đem Sở Nam để vào trong mắt, hơn nữa trong lòng còn thầm thoải mái không dứt, bởi vì, hắn có thể tùy tiện mẵng chửi Vũ vương, nhưng cơ hội ngàn năm một thuở, bàn tay của hắn, hướng trên mặt Sở Nam ném tới.
Ở nơi này, tên cao cấp Vũ vương vung tay xuống, đột nhiên cảm giác được phía trước tu vi huyết nhân thay đổi, từ cấp tột cùng Vũ vương trực tiếp đến sơ giai Vũ Hoàng cảnh giới, đang ở lúc hắn kinh ngạc, Sở Nam đã thể vận chuyển Thần hành bách biến, đem tu vi Đại viên mãn Vũ Hoàng cảnh giới, Sở Nam cười nói:
- Một Đại viên mãn Vũ Hoàng cảnh giới cường mà thôi, ngươi ăn đủ sao?
Người này hoàn toàn u mê, không biết nên trả lời như thế nào.
- Không đủ mà nói, ta liền bày ra một phần thực lực nữa.
Vừa nói, tu vi Sở Nam lập tức vừa chạy đến sơ giai Vũ Đế, sau đó là trung giai Vũ Đế, cao cấp Vũ Đế, thẳng đến cảnh giới Đại viên mãn Vũ Đế, mới ngưng biến hóa.
Tên cao cấp Vũ vương này ra tay, sớm dừng ở giữa không trung, cũng vung tay không đi xuống, cũng không dám vung xuống, trong đôi mắt tràn đầy hoảng sợ, mặc dù hắn hết sức khống chế mình, không nên run rẩy, nhưng thân thể ngăn không được, không chỉ là hắn, mấy trăm tên võ lại tại chỗ, cũng run sợ không dứt.
- Còn muốn đánh sao?
- Ta... Ta...
Sở Nam căn bản cũng không có chờ hắn nói cho hết lời, trực tiếp một chưởng vỗ xuống, thời điểm Sở Nam vỗ xuống, tên cao cấp Vũ vương này còn không có từ Sở Nam, trong lúc khiếp sợ chuyển đổi tới đây, vì vậy, căn bản cũng không có ngăn chặn, nhưng cho dù đi ngăn chặn, không ngăn được.
Một chưởng chụp được, không có bất kỳ cản trở, tên này cao cấp Vũ vương đầu, bị vỗ một nát bấy, huyết nhục vẩy ra!
- Ti ——
Chung quanh một mảnh lãnh khí, người đội trưởng kia phản ứng mau, mạnh mẽ áp chế tu vi Đại viên mãn Vũ Đế mang cho hắn khiếp sợ, lớn tiếng quát lên:
- Bày trận, chém giết người này, vì minh hữu báo thù!
- Vì minh hữu báo thù!
- Vì minh hữu báo thù!
...
Trong tiếng la lên, Thiên Nhất tông đệ tử chung quanh rít động, có ba người cùng nhau, có khi là bốn người, mà có khi lại càng hơn mười người, tất cả đều tạo thành trận hình hướng Sở Nam đánh tới.
Sở Nam cũng nghĩ thể nghiệm thì thể nghiệm những trận hình khác, nhìn có thể suy nghĩ ra một điểm gì đó hay không, nhưng mục đích hắn căn bản, là giết người, giết một người long trời lỡ đất, giết ra ngọn núi thứ sáu, giết ra một con đường sống.
Cho nên, Sở Nam không chờ bọn họ bố trí tốt, mà từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra Long Nha.
- Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai
Lúc này Sở Vân điên cuồng thi triển ra, nhất thời, chín trăm chín mươi chín Đạo bóng kiếm, thoáng hiện ra.
Mặc dù không có một kiếm đặt tại chỗ, Vũ vương cũng chém giết xong, nhưng, một kiếm xuống tới, mấy trăm võ giả còn dư lại, ngay cả đám cũng không dám tới.
Mà Sở Nam không có chút nào ngừng nghỉ, Vẫn dị kim bộc phát ra một tên uy lực dũng mãnh.
Chỉ trong chớp mắt, mấy trăm võ giả gục đầu đầy đất, máu chảy khắp nơi, Sở Nam thả ra diệt nguyên minh đằng, đưa bọn họ còn chưa tan hết, đồng thời, hai tay một dòng nước xoáy, đem mấy trăm Vũ vương sinh ra tử khí thu thập lại, Thần hành bách biến vừa chuyển, tu vi xuống đến cao cấp Vũ vương, bộ dáng cũng trở thành người đội trưởng lúc trước.
Sau đó, Sở Nam chạy phía trước.
Người mới cũng mang theo ba sư đệ, hướng Sở Nam nhích tới gần.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng chém giết, nhất thời vang lên.
Mặc dù thanh âm rất nhanh bình tĩnh trở lại, nhưng đã kinh động đến không ít người, bởi vì phiến thiên địa, rất là trống trải, bình thời, cũng có rất nhiều ngườ tỷ thí, gây ra rất lớn động tĩnh, nhưng tuyệt đối sẽ không có loại tiếng kêu thảm thiết này, còn có kịch liệt chém giết như thế, hơn nữa, coi như là tỷ thí, làm sao kết thúc nhanh như vậy?
Người mới nhận ra có cái gì không đúng, hắn nghe Tư Không Vân nói, trước tiên liền ý thức được vì Lâm Vân kia xảy ra vấn đề rồi, hắn lúc này đem cao cấp Vũ Hoàng tu vi, toàn bộ thích ra, bằng đại lực lượng đuổi theo.
Sau đó, người thấy được tràn đầy vẻ sợ hãi, trên người treo máu tươi, hắn hỏi vội:
- Lâm Vận, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Sở Nam dĩ nhiên không nhận ra trước mắt người kia là ai, có cái dạng thân phận gì, hắn chẳng qua là chỉ vào.
- Bên kia, bên kia...
- Tại sao?
- Chết... Rồi, toàn bộ đã chết...
Người mới kêu lên, sau đó tốc độ nhanh hơn, phía sau ba người, cũng là từ bên cạnh Sở Nam, xông lên.
Không có ai hoài nghi Sở Nam, bởi vì tình huống khẩn cấp, bọn họ cũng không có nghĩ nhiều như vậy, lúc này thấy hai người, tướng mạo, tu vi, tất cả đều giống nhau, dĩ nhiên là không có người nào hoài nghi.
Kết quả là bốn người từ bên cạnh Sở Nam lướt qua.
Sở Nam xuất thủ, quán chú Vẫn dị kim vào Long Nha, chém ra nhất thức "Tan ra kỹ", đánh thẳng vào người mới chạy như điên kia, lập tức làm cho người này có một loại dự cảm xấu, phản xạ xoay người lại.
Trong lúc xoay người lại, "Tan ra kỹ" đã chém đến.
Người mới muốn đưa tay đỡ lấy, nhưng hết thảy đều mất công, tên người mới này trực tiếp bị chém thành hai nửa, chém bay về phía sau, ánh mắt của tên này có cảm giác không giải thích được, không rõ Sở Vân tại sao lại hạ sát thủ, hơn nữa Sở Vân tạo sao trở nên vô cùng cường đại như vậy.
Tới lúc này, còn lại hai gã Vũ Hoàng, một gã cấp Vũ vương, hoàn toàn chưa lấy lại tinh thần, bọn họ nhìn người mới đột nhiên bị chém chết, không giải thích được, nhưng bọn họ lại thấy sư huynh của mình xoay người lại.
Vì vậy, bọn họ hoàn toàn không có tự hỏi, sau đó cũng xoay người đi qua.
Ngay sau đó, bọn họ thấy ba ánh sáng, bắn về phía bọn họ.
Trực giác của bọn họ muốn ngăn chặn.
Nhưng dù sao cũng là trực giác, chờ trực giác chuyển hóa thành động tác thân thể, ánh sáng đã đâm rách đan điền của bọn họ.
Thân thể ba người, từ trên trời rơi xuống, cùng lịch nhân giống nhau, ba người đến chết cũng không biết, rốt cuộc tại sao.
Lần này Sở Nam không có lập tức rút lui, mà cầm Long Nha, chà chà mấy kiếm, liền đưa nguyên hạch bọn họ lấy vào trong tay, đương nhiên còn có chiếc nhẫn trữ vật, mặc dù Sở Nam liều mạng lấy được, nhưng từ trước đến nay chưa có phá vỡ Chân Vũ Bát quái trận, nhưng thân thể hắn mỏi mệt tới cực điểm, nguyên lực tiêu hao sắp khô kiệt rồi.
Thời điểm bị mười tên cao cấp Vũ vương khống chế, Sở Nam cũng không thể không ẩn nhẫn, hắn chờ khôi phục nguyên lực rồi hãy nói, nhưng hắn rõ ràng hơn, lúc trước động tĩnh lớn như vậy, kinh động đến mười tên cao cấp Vũ vương, thì Tư Không Vân khẳng định cũng bị kinh động rồi, nói như vậy, hắn ẩn nhẫn, chính là tự tìm đường chết.
Cho nên, Sở Nam không dám ẩn nhẫn nữa, cũng không dám ngừng, mà ngay lập tức xuất thủ.
Cho nên, Sở Nam muốn lấy chiến nuôi chiến, đem những thứ nguyên hạch kia thu vào trong tay, dù sao đây là vật phẩm nguyên lực, tất cả đều luyện hóa.
Trừ nguyên hạch cùng chiếc nhẫn trữ vật ra, Sở Nam cũng không có bỏ qua tử khí của bốn người chết, mặc dù chỉ có bốn người, mặc dù chỉ mới chết, nhưng tử khí vẫn có, chỉ cần có, cho dù là một ít, Sở Nam cũng không bỏ qua.
Một màn Sở Nam sau lưng giết người này, lúc này có một tên võ giả chạy đến, tận mắt nhìn thấy Sở Nam chém giết bốn người, lúc này, hắn sửng sốt, kêu lên.
- Đồng Hổ tại sao có thể giết Lịch nhân? Tại sao?
Lúc này, Sở Nam vừa quay đầu lại, nhìn thẳng người nọ, lộ ra hàm răng tuyết trắng, cười.
Người nọ nhất thời như rơi vào băng động, toàn thân run lên.
Tiếp theo, trong đầu hắn như chém một đạo thiểm điện, hắn thấy được Đồng Hổ giết người, bất kể là bởi vì sao, Đồng Hổ cũng muốn giết hắn diệt khẩu, nghĩ đến đây, hắn xoay người chạy trốn.
Hắn cũng có lòng tin có thể chạy trốn, mặc dù hắn chẳng qua là Vũ vương, nhưng tốc độ của hắn, chính là trung giai Vũ Hoàng cường giả cũng không đuổi kịp hắn, đối với hắn mà nói, tốc độ chính là tánh mạng của hắn.
Nhưng ý nghĩ của hắn vừa dứt, ngẩng đầu lên, liền thấy hư không hiện ra một thân ảnh.
Hắn nhìn thấy Đồng Hổ nhếch miệng cười, hắn thấy nụ cười kia, một chút cảm giác ấm áp cũng không có, có chăng đó là sợ hãi.
- Hắn tốc độ nhanh hơn của ta, tột cùng là tại sao?
Sở Nam tuy trạng thái không tốt, "Thiên nhai chỉ xích" không thể thôi phát đến mức tận cùng, nhưng đuổi theo tên này hoàn toàn không có vấn đề, Sở Nam không đợi hắn nghĩ xong, Sở Nam đã chém ra.
Ánh sáng hiện lên, chém nát đan điền, sau đó lấy nguyên hạch, hút tử khí, thu nhẫn trữ vật, vận chuyển thần hành bách biến, hình dạng của hắn, tu vi của hắn...
Một loạt động tác, Sở Nam liền làm một mạch.
Sau đó Sở Nam hủy diệt thi thể của tên này, xác định phương hướng, chạy đi, trên đường có võ giả hỏi:
- Thương Trữ, phía trước đã xảy ra chuyện gì, làm sao ngươi chạy về?
- Có người muốn giết các ngươi.
- Thương Trữ, ngươi đang nói cái gì? Ngươi cũng biết nơi này là địa phương nào, người nào có lá gan đó, dám giết Thiên Nhất tông đệ tử chúng ta. Hơn nữa, ai có thể tấn công đến nơi đây?
Một thanh âm, nhất thời vang lên, người còn lại, tất cả đều phụ họa.
- Đúng vậy, Thương Trữ, ngươi có phải hồ đồ hay không.
Sở Nam cười một tiếng.
- Ta không có hồ đồ, hồ đồ chính là các ngươi.
- Sao?
Sở Nam vẫn cười, nhưng hắn đã đi vào chính giữa gần một trăm tên võ giả, có người hỏi:
- Thương Trữ, ngươi đang ở đây cười cái gì? Tại sao nói chúng ta hồ đồ? Người nào muốn giết chúng ta?
- Là các ngươi, không bao gồm ta, bởi vì người muốn giết các ngươi, chính là ta.
Câu nói của Sở Nam vừa nói xong, Vẫn dị kim từ Long Nha nổ bắn ra, hóa thành một cây ánh sáng, trong lúc nhất thời, có người đỉnh đầu bị cắt, có võ giả bị chặt đứt, trái tim bể tan tành.
Qua chốc lát công phu, những võ giả này, liền toàn quân bị diệt.
Sở Nam nhìn vẫn dị kim quang uy phong, trong lòng cũng rung động, nhớ tới lúc trước bị đuổi giết lúc, không khỏi thầm thấy may mắn.
- May là ta có Long Lân, may là hắn nghĩ dựa dẫm vào bảo tàng, bằng không...
- Ngày hôm đó vẫn dị kim chém giết Vũ vương Vũ Hoàng, quả thực là dễ như trở bàn tay, muốn nhân cơ hội này, tiêu diệt nhiều một chút. Đợi đến lúc có Vũ Đế cường giả, khi đó mình sẽ phải chạy...
Sở Nam nghe được bốn phía truyền đến động tĩnh, không hề đi nữa, mà đứng tại chỗ, một bộ bị dọa đến bộ dạng si ngốc, nhưng trong tay vẫn thu thập tử khí.
Trong khoảng thời gian ngắn, người từ bốn phía cũng tới đây, Sở Nam thần niệm đảo qua, võ giả lần này, có gần ba trăm người, phần lớn là Vũ vương, có mười mấy Vũ Hoàng, Sở Nam thầm nhủ trong lòng:
- Ở dưới nền đất nơi này, còn có bao nhiêu võ giả?
- Thương Trữ, xảy ra chuyện gì?
Có người biết Thương Trữ, lớn tiếng hỏi, nhưng trên mặt bọn hắn cùng võ giả phía trước không giống, có vẻ đề phòng, còn có sát khí, bởi vì nhiều người như vậy đều chết hết, mình hắn một người sống, người nào không hoài nghi đây.