Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 609: Chung toái nhân vong, Thiên Hành Cửu Bộ




Ầm ầm ầm…

Liên tiếp ba tiếng nổ vang, trong đó hai tiếng là do hai chân Sở Nam chấn rung đại địa, đại địa truyền đến chấn động kịch liệt, giống như đang phát nộ, chấn động trong nháy mắt truyền đến ngoài ngàn mét, không chỉ vậy, nước trong Ly Lan giang như bị triệu hoán, từ dưới lòng sông trùng thiên, tạo thành một ngọn sóng dữ ập xuống.

Đệ tử Ngũ Hành Môn dưới sự dẫn dắt của Thừa Ngũ Hành, mắt thấy sắp bắt được đám “bùa hộ mạng” thì chấn động kịch liệt truyền đến, khiến thân thể bọn hắn nảy lên không trung, thậm chí có kẻ còn hộc ra máu tươi, những phàm nhân kia cũng bị chấn động, nhưng thương hại so với đệ tử Ngũ Hành Môn thì nhỏ hơn rất nhiều. Đệ tử Ngũ Hành Môn bị chấn văng lên không trung, cực kỳ đau đớn, làm sao còn quan tâm đến những phàm nhân kia nữa, chỉ có Thừa Ngũ Hành là vẫn liều mạng thổ ra ba ngụm máu, bắt lấy một kẻ kề đao lên cổ muốn tự sát.

Nhưng bọn chúng còn chưa từ không trung rơi xuống thì lại bị nước sông Ly Lan giang ập đến, nước sông càng lúc càng phóng đại trong mắt mỗi người, ập về phía đám đệ tử Ngũ Hành Môn, đặc biệt là Thừa Ngũ Hành, cố gắng nhịn đau do bị áp lực nước ép đến, vẫn muốn ngăn cản con tin trong tay tự sát, nếu không thì mọi cố gắng của hắn đều phí công.

Cùng lúc đó, Cự Chung cũng đánh đến trước mặt Sở Nam, Sở Nam dùng quyền ngạnh kháng, miệng hét lớn một tiếng:

- Nát cho ta!

Kim phát lão giả lúc này đã tiến vào phạm vi sáu trăm mét.

- Nát cho ta!

Sở Nam rống lớn một tiếng, nắm quyền nện lên Cự Chung, nhất thời tràn ra từng lớp sóng lực lượng mắt thường không thể nhìn thấy, từ Cự Chung tán phát ra, từng cỗ lực lượng lan truyền khắp Cự Chung.

Tiếp đó, Cự Chung vẫn bình yên vô sự, một chút hư hại cũng không có.

Hạt phát lão giả nhìn thấy một màn này, chợt phát ra tiếng cuồng tiếu, quát:

- Lâm Vân tiểu nhi, lão phu cũng là một cuồng nhân, tự nhận điên cuồng không thua kẻ nào, nhưng hôm nay gặp ngươi lão phu mới cái gì gọi là điên cuồng chân chính, không ngờ lại dùng nắm quyền nện vào Mộ Cổ Chiến Chung, mặc dù lực lượng của ngươi rất lớn, thế nhưng muốn phá được Mộ Cổ Chiến Chung thì đúng là si tâm vọng tưởng, tuyệt đối không có khả năng.

-DG-: Bố thằng điên, tâm thần mà cũng tự hào

Sau khi cuồng tiếu, Hắc phát lão giả lại quát:

- Lâm Vân tiểu nhi, Mộ Cổ Chiến Chung này ngươi càng gõ lại càng vang! Mộ Cổ Chiến Chung chụp hắn lại, biến hắn thành ba ba trong rọ.

Thế nhưng, sau khi Hạt phát lão giả hét xong, ánh mắt Sở Nam đột nhiên lóe lên hàn quang, Mộ Cổ Chiến Chung bỗng nhiên “rắc” một tiếng, một vệt rạn thoáng hiện, trong nháy mắt liền biến thành ngàn vạn vết rạn, sau đó vỡ thành ngàn vạn khối.

Mảnh vỡ bắn trong không trung, phát ra tiếng xé gió chói tai, Hạt phát lão giả nhìn thấy một màn này liền sững người, nhìn những mảnh vỡ bay tứ tán mà không thể tin nổi. Không thể tin nổi Sở Nam dùng một quyền đánh nát Mộ Cổ Chiến Chung đã theo hắn sáu trăm năm, lập nhiều chiến công hiển hách.

Thì ra, uy lực cực đại của Cung Lực Quyền mà Sở Nam đánh ra đã hoàn toàn phá hủy kết cấu của Mộ Cổ Chiến Chung, cho nên nó không lập tức vỡ nát, ngược lại vẫn bị lực lượng của công kích Sở Nam duy trì hình thái.

Sở Nam hiển nhiên sẽ không để ý đến tâm tình của Hạt phát lão giả, hắn nhìn thấy Kim phát lão giả xông vào phạm vi sáu trăm mét, âm thầm chuẩn bị thần niệm công kích lăng lệ, Kim phát lão giả xông thẳng về phía Sở Nam với quyết tâm liều chết, trong hai mắt bắn ra tia sáng mừng rỡ.

Thế nhưng, tia sáng vui mừng còn chưa kịp tràn ra thì trong đầu đã truyền đến một cỗ đau đớn tột độ, trong lòng Kim phát lão giả liền nổi lên nghi vấn:

- Thần niệm công kích, lại còn có lôi điện chi lực? Như thế nào…

Còn chưa kịp nghĩ xong, trực giác Kim phát lão giả liền phát hiện không ổn, cũng đành giữ một đoạn khoảng cách với Sở Nam, muốn dùng thần niệm để kích nổ nguyên hạch Võ Hoàng đại viên mãn.

Thế nhưng, đã chậm rồi.

Sở Nam đã làm đến mức này, sao có thể để Kim phát lão giả tự bạo thành công đây?

Lúc nghi vấn xẹt qua trong lòng Kim phát lão giả, Mộ Cổ Chiến Chung bị Sở Nam đánh nát thành ngàn vạn mảnh bắn tứ tung giống như bị cường lực mãnh hấp, không ngờ chỉ trong chớp mắt đâm thẳng về phái Kim phát lão giả.

Tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức Kim phát lão giả vừa cảm thấy không ổn thì đã bị mấy chục mảnh vỡ xuyên qua cơ thể, vốn trên người Kim phát lão giả đã có một lỗ máu, bây giờ lại xuất hiện thêm hơn mười cái lỗ máu nhỏ.

Mặc dù những lỗ máu này không bằng của Long nha tạo ra, nhưng lại có thể khuếch đại, hủ thực cơ thể Kim phát lão giả, khiến hắn vốn đã trọng thương lại càng rơi vào vực sâu tử vong.

Ngay lập tức, mảnh vỡ còn dư lại cũng bắn đến, Kim phát lão giả trực tiếp bị đâm thành tổ vong, đầu cũng nát thành vài mảnh, thân thể càng tàn tạ không chịu nổi, thịt vụn bay đầy trời, nguyên hạch cũng bay ra ngoài.

Nguyên lực Sở Nam lập tức bao vây nguyên hạch, vừa vẫy tay một cái liền thu nguyên hạch vào trong nhẫn trữ vật, sau đó lại xông về phía Ngân phát lão giả.

Ngân phát lão giả vốn định dùng máu tươi cho pháp bảo hình nguyệt nhận hấp thu, thế nhưng Tiểu Lam thả ra ngay lập tức vọt đến thân thể Ngân phát lão giả, cùng pháp bảo hung hãn kia tranh đoạt tinh huyết.

- Ngươi…

Ngân phát lão giả cũng hét lên kinh hãi, hắn không ngờ đến tốc độ hấp thu tinh huyết của Tiểu Lam lại vượt qua cả đại hung khí nguyệt nhận, Ngân phát lão giả muốn ngăn cản Tiểu Lam hấp huyết, nhưng căn bản không thể ngăn được, hắn chỉ có thể trợn mắt nhìn một lượng lớn tinh huyết bị đoạt đi, thân thể của hắn cũng giống như một gốc cây bị Sở Nam hấp thu sinh mệnh lực, kịch liệt héo rũ.

- Ta muốn các ngươi hiểu, kẻ muốn giết ta, muốn lấy đầu ta, đều phải chết trước mặt ta.

Sở Nam hét lớn một tiếng, mặt dính đầy máu tươi, đảo người một cái, thân hình thoáng động, Thiên Nhai Chỉ Xích liền được thi triển ra, sau đó, chộp lấy Long nha bay trở về, giết đến Ngân phát lão giả.

Ngân phát lão giả nhìn thấy Sở Nam giết đến, lập tức dùng hết chút khí lực cuối cùng đem pháp bảo hình nguyệt nhận từ trong ngực rút ra, ném về phía Sở Nam. Còn hắn cũng liều mạng xông về phía Sở Nam, chỉ có điều hắn đã bị Tiểu Lam giữ chặt, ngay cả nửa mét cũng không di chuyển được.

Pháp bảo hình nguyệt nhận giống như vạn niên hung thú, phát tán hung uy nồng đậm, phảng phất như phát ra tiếng gào thét giận dữ, oán hận vô tận, hận vì Tiểu Lam đoạt tinh huyết của hắn.

Mà, pháp bảo tuyệt thế hung khí này lại đem cỗ oán nộ cừu hận đó trút lên người Sở Nam. Nó phát ra một tiếng “ô…ô…ô…n…g” thanh thúy, huyết quang quỷ dị kinh diễm tràn ra, giống như có ý thức, tung hoành hư không, huyết mang tràn ra, đạo đạo sát khí ập thẳng về phía Sở Nam.

Sở Nam tay cầm Long nha, vận chuyển dị Ngũ Hành nguyên lực, cũng chém ra vài đạo kiếm mang, trong nháy mắt cắt tan huyết mang thành từng mảnh, ngay cả dòng xoáy dị Ngũ Hành cũng được Sở Nam thi triển ra, đem những sát khí kia hấp tận, nghênh đón pháp bảo nguyệt nhận đang bay tới.

- Keng…

Giống như một tiếng thú rống, pháp bảo nguyệt nhận tràn ra tử khí dày đặc, hóa thành một đạo huyết sắc, mang theo tử khí vô tận khiến người khác hít thở không thông, bất thình từ trên không ập thẳng xuống đầu Sở Nam.

Trong mắt Sở Nam bắn ra tinh quang, để dòng xoáy dị Ngũ Hành ngăn cản, tuyệt thế hung khí dường như biết dòng xoáy dị Ngũ Hành khó dây dưa, vì vậy đột nhiên lách qua một bên, tránh khỏi dòng xoáy dị Ngũ Hành, trên không trung xoáy tròn, nhưng tuyệt thế hung khí này không phải bay loạn, mà là tỏa định cổ Sở Nam.

Tốc độ của tuyệt thế hung khí cực nhanh, mặc dù Sở Nam thi triển Thiên Nhai Chỉ Xích thì vẫn có thể tránh thoát, nhưng lúc này Sở Nam lại không tránh, ngược lại dùng Long nha trảm ra một thức “Dung” kỹ, cản lại tuyệt thế hung khí.

Rầm rầm rầm…

Long nha và tuyệt thế hung khí va vào nhau, một trận bạo tạc vang lên liên tiếp, cỗ lực lượng bạo xạ ra đẩy Sở Nam về sau một bước, không chỉ vậy, tử khí hung hãn còn thông qua Long nha truyền đến thân thể Sở Nam.

Sở Nam cũng thôn phệ tử khí rồi hóa thành dịch tích giống như lúc ở thành Đông Nhạc, mà nhanh chóng xuất ra sinh mệnh lực mênh mông kháng cự cỗ tử khí này. Bởi vì Sở Nam cảm thấy cỗ tử khí này so với tử khí ở thành Đông Nhạc thì mạnh hơn không biết gấp bao nhiêu lần, tử khí ở thành Đông Nhạc bị hắn áp súc thành tích dịch, nhưng tử khí mà tuyệt thế hung khí đem đến khiến Sở Nam cảm thấy tim đập mạnh, hơn nữa trạng thái thân thể và tình thế của hắn hiện này lại không thích hợp để hắn áp súc.

Sinh mệnh lực chính là khắc tinh của tử khí, mặc dù tử khí lợi hại, nhưng sinh mệnh lực sau khi hấp thu tinh hoa của Xanh Thiên Kiếm cũng lợi hại không kém, cản tử khí ở bên ngoài, sau đó khiến nó tiêu tán, tuyệt thế hung khí dường như cảm nhận được nguy hiểm cho nên càng cuồng lệ hơn.

Một lúc sau, tuyệt thế hung khí muốn tách ra, lại đổi phương hướng chém, nhưng trong khoảnh khắc đó, Sở Nam liền lấy ra Long gân, Long gân lập tức quấn quanh tuyệt thế hung khí, sinh mệnh lực cũng thưa cơ đó bao vây lấy tuyệt thế hung khí.

Tuyệt thế hung khí càng vùng vẫy mạnh, nhưng bị sinh mệnh lực, Long nha và Long gân liên hợp vây công, vùng vẫy thế nào cũng không thoát được.

Lúc này, Tiểu Lam đã hút Lam phát lão giả thành thây khô, sau đó mới đâm xuyên bụng hắn, tàn phá một phen, lấy ra nguyên hạch của Võ Hoàng, ba tên Võ Hoàng còn lại nhìn thấy một màn này, thấy thế cục trong nháy mắt nghịch chuyển, mặc dù chấn kinh và khủng hoảng, nhưng không có ai bỏ trốn, ngược lại thừa dịp Sở Nam đang bị tuyệt kế hung khí vây trụ thì đều tự mình giết đến Sở Nam.

Âm Sát thuật tầng thứ chín của Chúc Chi Vũ lại thi triển về phía Hạt phát lão giả, Mộ Cổ Chiến Chung của Hạt phát lão giả đã bị Sở Nam đánh nát, cho dù dốc toàn thân nguyên lực cũng không thể chặn được công kích của Chúc Chi Vũ, thất khiếu hắn đều tràn ra máu tươi, thân thể như cành liễu bị sóng âm thổi bay.

Nếu như không có gì ngoài ý muốn, cuối cùng Hạt phát lão giả sẽ chết dưới Thần Âm Huân của Chúc Chi Vũ.

Thế nhưng, Hạt phát lão giả cũng đủ ngoan độc với bản thân, song thủ hợp thành chưởng, chưởng tán phát ra bích quang rực rỡ, hai bàn tay nhằm về phía lỗ tai mình vỗ mạnh, “Ba ba” hai tiếng, Hạt phát lão giả đã hủy màng nhĩ của mình, máu tươi nhuộm đầy hai bàn tay hắn.

Màng nhĩ bị hủy, Âm Sát thuật vẫn tạo thành sát thương với Hạt phát lão giả, thế nhưng không còn nghiêm trọng như trước, không thể ngăn cản Hạt phát lão giả giết đến Sở Nam. Về phần hai tên Võ Hoàng khác, bởi vì Chúc Chi Vũ không nhận được mệnh lệnh công kích của Sở Nam cho nên hai tên đó không cần phải hủy màng nhĩ của mình.

Toàn thân Hắc phát lão giả bị Thần Dương Lộ Hỏa nhấn chìm, thân hình biến thành hỏa đao. Lam phát lão giả thì thi triển Dịch Âm Huyền Thủy, hóa thành băng kiếm. Thanah hình Hạt phát lão giả thì bành trướng ra, mang theo hai bàn tay đầy máu đập đến Sở Nam, khí thế như muốn song phong quán nhĩ (*).

(*) Hai tay vỗ mạnh vào tai đối phương.

- Thật không ngờ rằng Thiên Nhất Tông lại còn có lực lượng cường hãn như các ngươi.

Đến thời khắc nguy cấp, Sở Nam vẫn bày tỏ suy nghĩ của mình, dường như hắn không để công kích của ba người này vào mắt.

- Thiên Nhất Tông cường đại thế nào, ngươi khó mà tưởng tượng nổi, Thần Khí Phái xếp thứ hai chỉ là trò cười mà thôi.

- Lâm Vân tiểu nhi, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi!

- Lão phu sẽ đồng quy vu tận với ngươi!

Ba tiếng hét lớn, ba đạo thân ảnh như lưu tinh lạc địa, với khí thế hủy diệt thề giết Sở Nam.

Sở Nam lẩm bẩm:

- Ba trăm năm trước các ngươi truy sát sư phụ ta, hôm nay, ta sẽ dùng vũ kỹ của sư phụ để trảm sát các ngươi!

Dứt lời, thân ảnh chợt động, không trung bạo phát tiếng vang:

- Thiên Hành Cửu Bộ…