Thái gia gia, ta chuẩn bị thoát li Thần Khí Phái.
- Cái gì?
Nghe thấy ý định này của Sở Nam, Tử Võ Hoàng lập tức nổi trận lội đình, cả giận nói:
- Không được, lão tử không cho phép.
- Thái gia gia, Tuyệt Sát lệnh chỉ nhằm vào một mình ta, không thể để cả Thần Khí Phái bị cuốn vào.
- Lâm tiểu tử, ý ngươi là gì? Ngươi cho rằng lão tử sợ chết sao?
- Thái gia gia, ta không có ý tứ này.
- Vậy ý ngươi là gì? Chẳng lẽ bây giờ đủ lông đủ cánh, thực lực cao rồi,
lão tử không đánh lại ngươi thì không xem ai ra gì, coi ta là vô dụng
chắc?
Tử Võ Hoàng rống lên.
Sở Nam lắc đầu đáp:
- Thần Khí Phái có đại ân với ta, ta không phải là người vong ân phụ nghĩa.
- Vậy ngươi muốn trốn tránh trách nhiệm? Nhìn thấy Thần Khí Phái bây giờ lụn bại liền muốn rút lui?
Cặp mắt như mắt hổ của Tử Võ Hoàng sáng lên, lấp lánh hữu thần.
- Ta không có.
- Không có là tốt, Lâm tiểu tử, nghe cho rõ đây, ngươi đừng nghĩ đến
chuyện thoát li khỏi Thần Khí Phái, ngươi vĩnh viễn là đệ tử Thần Khí
Phái ta, lão tử mặc dù không đánh lại ngươi, nhưng một thân công phu
cũng không yếu, cũng có thể giúp ngươi mấy tên tiểu mao tặc, cũng rất
hữu dụng, sau này đừng bao giờ nhắc lại lời này, rõ chưa?
- Thái gia gia…
Thanh âm của Sở Nam có phần nghẹn ngào.
Tử Võ Hoàng khoát tay, thanh âm có chút hòa hoãn lại:
- Ta già rồi, phục hưng Thần Khí Phái đành phải nhờ vào ngươi.
Không đợi Sở Nam đáp thì Tử Võ Hoàng lại nói:
- Hàn gia gia của ngươi cũng rơi vào trong tay những kẻ này.
- Cái gì?
Lực chú ý của Sở Nam quả nhiên dời đi, lại lần nữa chấn kinh, quay đầu nhìn hán tử mặt hồng…
Sở Nam đến trước mặt ba người hán tử mặt hồng, nhìn bộ dạng thấy quan tài
cũng không đổ lệ của bọn chúng, biết rằng chắc chắn cũng giống như
trước, có bức hỏi cũng không ra kết quả gì.
Quả nhiên, hán tử mặt hồng tranh lên tiếng trước:
- Lâm Vân, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng hòng từ chỗ lão phu moi được tin tức. Ngươi nếu muốn tiểu tình nhân của ngươi bình an, muốn Hàn lão
đầu bình an thì phải xem lão phu như tổ tông, dập đầu ba cái, nói không
chừng lão phu còn có thể cho ngươi gặp bọn chúng.
- Ngươi rất ngu ngốc.
Sở Nam không hề bức hỏi, hiển nhiên cũng không sẽ không thả bọn chúng, bắt bọn chúng thì còn có quyền chủ động, nhưng thả bọn hắn sẽ rơi xuống hạ
phong, vì vậy nên sau khi Sở Nam cười lạnh lại kích phát Diệt Nguyên
Minh Đằng.
Diệt Nguyên Minh Đằng này nhỏ như sợi tơ, quấn chằng
chịt lên cơ thể ba người, mỗi sợi tơ đều siết sâu vào trong thịt, cứa
đến tận xương, bởi vì ba người đều không thể điều động được nguyên lực,
không chống cự được Diệt Nguyên Minh Đằng xâm thực, cho nên chỉ có thể
chịu thống khổ.
Sau đó, Sở Nam không để ý tới bọn chúng nữa, mang bọn chúng trở về thành Đông Nhạc.
Mọi người ở thành Đông Nhạc căn bản không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn
Sở Nam đạp không mà đi, nhất thời cả đám liền trở nên náo loạn, ánh mắt
không ngừng di chuyển từ trên người tám ngàn võ giả đến Điệp Y Tiên Tử,
dường như đang mưu tính gì đó.
Lạc Đao đem người nghiêm trận đề
phòng, hắn đã biết tin về Tuyệt Sát lệnh, cũng rõ ràng trong đám người
này có không ít người đánh chủ ý với bọn hắn, bây giờ tôn chủ còn chưa
trở lại, hắn càng không thể sai sót chút nào.
Những kẻ đến sau đã có chút không kềm chế được nữa, bắt đầu phải người ra thăm dò, vừa tiến vào trong phạm vi hai ngàn mét liền bị âm sát thuật của Chúc Chi Vũ
tiêu diệt, thân thể nát bấy, tình cảnh tàn khốc máu tanh chí cực, nhất
thời khiến tâm những người kia như bị dội một chậu nước lạnh.
Nhưng một lát sau lại có một nhóm người bước ra, đám này là đệ tử tinh nhuệ
mà Kiếm Trảm Phái âm thầm huấn luyện,bởi vì tuyệt sát Sở Nam cho nên
Kiếm Trảm Phái đã xuất ra đại khí lực, hơn ngàn người đến phạm vi hai
ngàn mét thì dừng lại.
Mọi người đều nhìn chằm chằm hành động của Kiếm Trảm Phái, lão già cầm đầu nhìn chằm chằm Chúc Chi Vũ, biết hắn là Phong chủ của Thiên Huyền Phong, nhưng lão không biết tại sao Chúc Chi
Vũ lại trợ giúp đối tượng mà Thiên Nhất Tông truy sát.
Chỉ có điều, trong lòng lão giả lại thầm nghĩ:
- Mặc kệ ngươi là ai, chỉ cần cản dường lão phu thì sẽ bị diệt trừ!
Nghĩ xong, lão già liền trầm giọng nói:
- Không tiếc mọi thứ, bắt lấy nữ nhân kia.
Nữ nhân mà lão già kia nói chính là Điệp Y Tiên Tử, hắn không phải là anh
hùng mạo muội sính cường, mà đã nghe ngóng qua tình huống thực tế, biết
nữ tử che mặt kia rất quan trọng với Lâm Vân, quan hệ cũng không bình
thường, mặc dù hắn không biết Lâm Vân đi đâu và làm gì, nhưng hắn quyết
định phải nhân cơ hội này bắt lấy nữ tử kia, nắm thế chủ động.
Trong mắt lão giả chỉ có Chúc Chi Vũ là đáng ngại, về phần tám ngàn võ giả
Lạc Đao hắn trực tiếp ném sang một bên, không đáng quan tâm, lão già
nhìn chằm chằm Chúc Chi Vũ, Chúc Chi Vũ cũng nhìn chằm chằm lão già, đợi chờ hắn tiến vào phạm vi hai ngàn mét.
Một giây sau, lão già nâng chân lên, bước vào phạm vi hai ngàn mét.
Ngay lập tức, Thần Âm Huân liền phóng ra sóng âm, từng vòng từng vòng xâm
nhập về phía lão giả, lão giả ngược lại không sợ hãi, vẫn tiến về phía
trước, Chúc Chi Vũ nhất thời nổi giận, thi triển âm sát thuật đến tầng
thứ bảy.
Lão giả hừ lạnh một tiếng, quát lớn:
- Võ Hoàng kiếm, Trảm Thanh!
Đột nhiên, kiểm ảnh lăng lệ phát ra từng mảnh kim quang, khiến người khác
không dám nhìn thẳng, những người đang quan sát đều cảm thấy một loại
cảm giác tâm thần thất lạc.
Lão già này chính là Thái Thượng
trưởng lão của Kiếm Trảm Phái, cũng là tu vi Võ Hoàng cao cấp, vũ kỹ
"Trảm Thanh" vừa xuất ra liền cách li sóng âm của Chúc Chi Vũ ở bên
ngoài, không thể tiến vào, nhân cơ hội đó, tốc độ Thái Thượng trưởng lão càng nhanh hơn, xông đến trước mặt Chúc Chi Vũ, hắn muốn cận chiến, hắn tin rằng chỉ cần hắn áp sát được thì Chúc Chi Vũ dù có vạn thủ đoạn
cũng vô dụng.
Chúc Chi Vũ càng tức giận, hắn nghĩ đến việc không
hoàn thành mệnh lệnh của Sở Nam thì Sở Nam sẽ không cho hắn ăn thịt
nướng nữa, sẽ không dẫn hắn đi ăn Thiên Nhất Tông nữa,… Cho nên, âm sát
thuần liền trực tiếp thăng lên tầng thứ chín.
Lập tức, thân hình
Thái Thượng trưởng lão Kiếm Trảm Phái liền ngưng trệ, giống như bị cự
thạch đè lên người, trong đầu phát ra tiếng ong ong, khóe miệng hộc ra
máu tươi, hai chân khó tiến nửa bước, nhưng Thái Thượng trưởng lão Kiếm
Trảm Phái vẫn không có ý thối lui, quát lạnh một tiếng:
- Trảm Lục Dục!
Kiếm mang vô tận lập tức xuất ra, tấn công về phía Chúc Chi Vũ, Chúc Chi Vũ
đã biến thành Đại Ngốc nên có chút luống cuống, rõ ràng kinh nghiệm
chiến đấu không đủ, Thái Thượng trưởng lão Kiếm Trảm Phái nhìn thấy tình huống như vậy liền cho rằng mục đích lần này sẽ thành công, bắt được nữ nhân kia là chuyện chắc như đinh đóng cột. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lúc Thái Thượng trưởng lão Kiếm Trảm Phái đang cùng Chúc Chi Vũ giao phong, một ngàn tên đệ tử tinh nhuệ đã giết đến đám người Lạc Đao, một ngàn
tên đệ tử Kiếm Trảm Phái lập tức chia thành mười tổ, tất cả đều dàn
thành trận hình kỳ quái, yểm trợ mà giết lên.
Lạc Đao nhìn thấy
trận hình này thì sắc mặt liền trầm xuống, hắn biết trận này khó mà đối
phó được, nhưng trong mắt hắn vẫn không có chút sợ hãi, hắn hét lớn:
- Chúng huynh đệ, mọi người hẳn đều biết rằng chúng ta đã không còn đường lui,chúng ta chỉ có thể giết, giết sạch những địch nhân muốn lấy mạng
chúng ta, như thế thì chúng ta mới có thể sống!
- Giết!
-
Hiệp lộ tương phùng, dũng giả thắng, xuất toàn bộ dũng khí của các
ngươi ra, xuất tinh thần bất khuất không sợ chết của các ngươi ra, giết!
Giữa đường gặp nhau, kẻ dũng là kẻ thắng.
- Giết!
Tám ngàn người đồng thanh hét lên, âm thanh rung trời, mạnh mẽ lao về phía mười đại trận kia.
Đám người Lạc Đao cũng rất dũng mãnh, nhưng một ngàn đệ tử của Kiếm Trảm
Phái vốn đều là tinh nhuệ âm thầm huấn luyện, hơn nữa có trận hình giúp
đỡ càng giống như mười chuôi đao nhọn, đâm vào dòng nước lũ, nước lũ ngã xuống nhưng đao ngọn vẫn sắc bén, tiếp tục trảm đoạn dòng lũ.
Trong nháy mắt, tất cả quang mang lóe lên, hỏa thiêu, thủy nhấn chìm, thế
nhưng, hấp dẫn ánh mắt mọi người nhất chính là "Trảm" kỹ huyễn lệ đến
cực trí, dễ dàng khiến thủy không tiến lên được, hỏa cũng không thiêu
đốt được…
Chỉ mười phút, tám ngàn võ giả đã tử thương quá nửa, mà đệ tử Kiếm Trảm Phái thì chỉ tử thương không quá trăm người, quả thật
sắc bén đến cực điểm, không thể ngăn cản. Mắt Lạc Đao đỏ lên, đao bổ củi liên tung vung lên, nhìn thế cục bại lui, trong lòng không khỏi đau
buồn, nhưng hắn không cam lòng, không cam lòng chịu chết, ngửa mặt lên
trời rống lớn:
- Chúng huynh đệ, vì tôn chủ, chúng ta không thể
bại, chúng ta càng không thể chết đi, chúng ta phải giết sạch đám cẩu
này, giết!
Hai chữ "Tôn chủ" dấy lên nhiệt huyết trong lòng mọi
người, nhiệt huyết bắt đầu sôi sục, không chút úy kỵ đao quang kiếm ảnh, dùng thân huyết nhục xông phá sát trận không gì không phá nổi.
Thái Thượng trưởng lão Kiếm Trảm Phái dùng thần niệm quan sát trận huyết chiến phía sau, trên mặt lộ vẻ vui mừng, thầm nghĩ:
- Chỉ tám ngàn con kiến chẳng đủ xỉa răng, đừng nói là tám ngàn, cho dù
là tám vạn cũng không phải là địch thủ của Kiếm Trảm quân.
Đồng
thời, Thái Thượng trưởng lão càng lúc càng áp sát Chúc Chi Vũ, lực công
kích ngày càng lớn, Chúc Chi Vũ đã rơi xuống hạ phong, điều này cũng
không thể trách Chúc Chi Vũ, trước hết tu vi của hai người đều là kẻ tám lạng người nửa cân, không chênh lệch quá nhiều, tiếp theo là "Trảm" kỹ
của Kiếm Trảm Phái vừa vặn khắc chế âm sát của Chúc Chi Vũ, cuối cùng,
"Dẫn Thú thuật" của Chúc Chi Vũ lại không tác dụng, ma thú xung quanh
mấy ngàn dặm đều đã bị dẫn dụ ra, lúc trước đã bạo thành huyết hải.
Mặc dù rơi vào hạ phong, nhưng Thái Thượng trưởng lão Kiếm Trảm Phái cũng
không thể lập tức công phá, hơn nữa hắn xuất thủ vung kiếm vẫn còn chút
cố kỵ, mặc kệ tình huống dị thường của Chúc Chi Vũ thế nào, nhưng hắn dù sao cũng là người của Thiên Nhất Tông, là Phong chủ Thiên Huyền Phong,
nếu chết trong tay lão thì Thiên Nhất Tông nhất định sẽ tức giận, lúc đó thì khó mà ăn nói.
Cho nên, càng lúc càng gần Chúc Chi Vũ, Thái Thượng trưởng lão Kiếm Trảm Phái càng cẩn thận.
Trận huyết sát quy mô lớn bên kia vẫn tiếp diễn, Lạc Đao vài lần rơi vào
tình thế nguy cấp đều được đồng bạn cứu, bằng không thì hắn đã sớm hi
sinh rồi, chỉ trong chốc lát lại có gần ngàn người ngã xuống, Lạc Đao
không biết có thể chống đỡ đến khi tôn chủ trở về hay không, nhưng hắn
biết rõ hắn nhất định phải liều mạng đến cùng.
Đao bổ củi chém
xuống, rơi vào hư không, nhất thời hãm nhập vào trận hình, nguy tại sớm
tối, mắt thấy sắp bị chém giết thì một trận tiếng sáo vang lên, chiến
trận vây sát Lạc Đao nhất thời ngưng trệ, lộ ra một khoảng trống.
Nhân cơ hội đó, Lạc Đao giết ra, sau đó lại dẫn người giết ngược lại.
Người thổi sáo tất nhiên là Điệp Y Tiên Tử.
Có tiếng sáo của Điệp Y Tiên Tử tương trợ, khí thế của Kiếm Trảm Phái liền chậm lại, đám người Lạc Đao càng đánh càng hăng, đẩy ngược đệ tử Kiếm
Trảm Phái về phía sau.
Thái Thượng trưởng lão thấy tình cảnh này, Võ Hoàng kiếm liền chém ra vài đạo kiếm mang công kích Điệp Y Tiên Tử,
đồng thời quát lớn:
- Biến trận, xuất Trảm kỹ!
Mệnh lệnh vừa phát ra, trận hình vài trăm người lập tức biến đổi, uy lực càng mạnh hơn.
Mà Điệp Y Tiên Tử lại không thể tiếp tục giúp đỡ, toàn bộ tinh lực của
nàng đều tập trung đối phó với mấy đạo kiếm mang của cường giả Võ Hoàng
cao cấp phát ra.
Chỉ trong bảy nhịp hô hấp, Điệp Y Tiên Tử đã bị
một đạo kiếm mang chém trúng, sắc mặt thoáng cái tái nhợt, thổ ra một
ngụm máu, thân thể nhanh chóng thối lui.
Chúc Chi Vũ cũng bị kiếm thế bao vây, bởi vì hoảng loạn cho nên thi triển Âm Sát thuật càng lúc càng sơ hở.
Đoàn người Lạc Đao chỉ còn lại hai ngàn người, nhưng số lượng vẫn không ngừng giảm đi.
Phảng phất như hắc ám vô tận đang phủ xuống đầu bọn họ.
Nam Cung Linh Vân trong đám người gấp đến độ không nhịn được, đặc biệt gấp
vì Điệp Y Tiên Tử, nhưng tình thế của nàng nhất thời không thể nghĩ ra
biện pháp gì.
Lão phụ xấu xí đối với đám người Lạc Đao làm như không thấy, ngược lại có phần chú ý Điệp Y Tiên Tử.