Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 572: Ta độc vãng, cứu viện




Cái gì? Thiên Nhất Tông phát hạ Tuyệt Sát lệnh? Tuyệt sát ai?

- Lâm Vân Thần Khí Phái, nghe nói, Lâm Vân Thần Khí Phái chính mà Ma Đạo Tử đã tác ác ba trăm năm trước, nhân thần công phẫn.

Ma Đạo Tử còn chưa chết?

- Cũng không rõ lắm, cũng có người nói Lâm Vân chính là đồ đệ Ma Đạo Tử.

- Chính bởi vì nguyên nhân này mà sử dụng Tuyệt Sát lệnh?

- Nghe nói Lâm Vân đã giết vài tên Võ Hoàng của Thiên Nhất Tông, khiến Thiên Nhất Tông nổi giận.

- Thì ra là vậy, Thiên Nhất Tông cũng không phải thứ gì tốt đẹp, lúc trước không phải có đệ tử Thiên Nhất Tông đi cướp đoạt những tiểu môn phái hay sao? Còn cải trang thành "Dạ Sát giả" để giết người nữa.

- Hừ, ngươi đừng nói lung tung, Thiên Nhất Tông mà nghe thấy thì cái mạng nhỏ ngươi không còn đâu.

- Vậy ngươi chuẩn bị đi đâu?

- Đến thành Đông Nhạc a.

- Ngươi cũng đến thành Đông Nhạc? Để khiêu chiến Lâm Vân sao?

- Ta không có thực lực đó, bất quá nếu vận khí tốt, đợi Lâm Vân bị bọn hắn đánh trọng thương, vừa vặn xuất hiện trước mặt ta thì ta phát tài rồi, lúc đó sẽ trở thành chân truyền đệ tử Thiên Nhất Tông, tu luyện võ quyết Thiên cấp, còn có cảm thượng phẩm nguyên thạch không thể đếm hết, đan dược cao cấp…

- Đừng nằm mơ nữa, chỉ dựa vào thực lực của ngươi, cho dù Lâm Vân trọng thương thì một ngón tay cũng đủ giải quyết ngươi.

- Vạn nhất, ta nói là vạn nhất! Nếu vạn nhất thành công thì ta phát tài rồi.

….

Những lời đối thoại như vậy không chỉ phát sinh giữa hai người này mà là tràn ngập mọi nơi, càng truyền bá càng phổ biến, có người bị Thiên Nhất Tông mê hoặc cho rằng Lâm Vân là kẻ đại ác, nhất định phải bị tuyệt sát, vì vậy mà khoác lên vai áo choàng "chính nghĩa", gia nhập đội ngũ tuyệt sát, cũng có người cho rằng Thiên Nhất Tông vu oan cho Lâm Vân mà phản đối Thiên Nhất Tông, ví dụ như dân chúng ở Ly Lan giang. Cũng có người ôm lòng "vạn nhất", muốn thừa nước đục thả câu.

Dù sao thì Bắc Tề Quốc cũng chấn động rồi, bởi vì một mình Sở Nam mà chấn động.

o0o

Tư Đồ Dật Tiêu nghe thấy Tuyệt Sát lệnh thì càng gấp gáp hơn, liều mạng lên đường, thầm nghĩ:

- Lần này ta tuyệt sẽ không bỏ trốn!

Lúc này, Tư Đồ Dật Tiêu cách thành Đông Nhạc chỉ còn một ngày đường.

o0o

Thu Tiểu Mạch cũng biết tin, sau khi trầm tư, liền cố chấp cùng Đa Tháp cấp tốc đến thành Đông Nhạc. Vũ Hạo lúc này cũng đến rất gần thành Đông Nhạc rồi.

o0o

Tử Mộng Nhân cách thành Đông Nhạc không xa liền biết được Tuyệt Sát lệnh, lập tức quay đầu nhìn về phía đám người La Đào và Vi Ly lúc trước còn sóng vai tác chiến, La Đào thì hiển nhiên sẽ không bày tỏ là hắn là nô bộc của Lâm Vân, chỉ có điều vẫn nhanh chóng đến thành Đông Nhạc, trưởng lão Thiên Kiếm Môn thì ngược lại, có vìa phần dị động, muốn bắt lấy Tử Mộng Nhân, nhưng nhìn thấy Vô Không lão tổ, Phù Chấn bên cạnh nàng thì đều e ngại, đặc biệt là loại "phù" khiến bọn hắn vô cùng nể nang, không dám manh động. Cứ như vậy trong đội ngũ liền xuất hiện một loại không khí kỳ quái, càng lúc càng tiếp cận thành Đông Nhạc.

o0o

Tân Nhất Chân nói với hai người xa lạ trước mặt:

- Các ngươi còn muốn cản lão phu đến bao giờ?

- Đợi đến khi kết thúc mười ngày lôi đài.

- Cái gì?

Tân Nhất Chân nghe thấy lời này thì hai hàng lông mày nhíu chặt thành một đoàn, hắn mơ hồ ngửi thấy có mùi vị âm mưu trong đó.

o0o

Vài chục vạn võ giả tập trung tại thành Đông Nhạc nhận được Tuyệt Sát lệnh lập tức nhốn nháo, người nhát gan vội vàng thối lui, tránh xa khỏi thành Đông Nhạc, bởi vì bọn hắn đã tận mắt chứng kiến thủ đoạn của Sở Nam, sau đó lại nhìn thấy thần tích "Minh nguyệt", hiển nhiên không dám vung đao với Sở Nam.

Kẻ lớn mật thì vẫn lưu lại, chỉ có điều tâm tư của bọn hắn là bảo vệ hãy là mưu sát thì không ai biết được.

Tam trưởng lão Ỷ Cầm của Tinh Bảo Các cũng đến, đưa lên thông tin mới nhất, kể cả đội ngũ đầu tiên tới thành Đông Nhạc, thực lực ra làm sao,… Sau khi Sở Nam nghe xong thì nở nụ cười, không hề nói một câu, nhưng Ỷ Cầm lại cảm thấy bản thân bị sát khí bao bọc, có cảm giác như thân thể bị xé rời.

Đợi sau khi Sở Nam vẫy tay để Ỷ Cầm rời đi, hai chân Ỷ Cầm thiếu chút nữa không nhúc nhích nổi, sắc mặt trở nên tái nhợt vô cùng, nhưng trong lòng lại càng cao hứng, thầm nghĩ:

- Ngươi càng mạnh thì càng tốt cho chúng ta!

Điệp Y Tiên Tử đến bên cạnh Sở Nam, khuyên bảo:

- Lâm Vân, đến Đại Khánh Quốc đi, không ai có thể ngăn được ngươi! Ngươi có thể biến hình, sẽ không ai tìm thấy ngươi! Chờ ngươi đủ mạnh thì sau đó lại trở về báo thù.

Sở Nam lắc đầu nói:

- Ta không thể trốn, nếu trốn rồi thì tất cả những thống khổ mà ta làm lúc trước đều phí công, ta không thể làm một nhược phu, hổ thẹn sư phụ dưới cửu tuyền, ta cũng không muốn làm rùa đen, đủ mạnh ư? Cảnh giới nào mới gọi là đủ mạnh? Võ Hoàng? Võ Đế? Hay là Võ Tôn? Cần bao nhiêu năm? Ba trăm năm ư? Ta biến cường, có được thành tựu như ngày hôm nay đều là lăn lộn từ trong chiến đấu tạo thành! Mười ngày lôi đài, ta là một nam nhân, nói được làm được, cho dù đối địch với toàn bộ người trong thiên hạ cũng không có gì đáng tiếc.

Nghe thấy lời này, Điệp Y Tiên Tử nở nụ cười, trước khi khuyên nhủ thì nàng đã biết đáp án, cho nên nàng cười nói:

- Ta cũng rất hi vọng sẽ lại lần nữa nhìn thấy kỳ tích phát sinh.

Sở Nam nói tiếp:

- Kỳ thật ta đang đợi ngày này đến, năm kia bọn hắn giết sư phụ ta như thế nào, ta sẽ trả lại bọn chúng như thế, trả lại cho Thiên Nhất Tông như vậy! Ta không sợ bọn hắn, không sợ Thiên Nhất Tông, ngược lại, là khiến Thiên Nhất Tông sợ ta, vì vậy bọn chúng mới nhanh chóng muốn tiêu diệt ta! Chỉ có điều, kế hoạch của Thiên Nhất Tông đã tính sai, ta sẽ khiến bọn chúng càng sợ hơn, sợ đến mức chỉ cần nghe thấy hai chữ "Lâm Vân" thì sẽ run rẩy! Không phải là thây chất thành núi máu chảy thành sông sao? Ta nguyện hóa thân thành Tu La! Mặc cho ngàn vạn người, mình ta độc vãng.

Sau khi lạnh lùng nói xong, một trận hàn phong thổi qua.

Sở Nam quay đầu lại nói với Chúc Chi Vũ:

- Đại Ngốc, sắp có kịch hay rồi, ngươi hãy chờ mà xem!

- Hay quá, hay quá.

Chúc Chi Vũ nói xong liền vỗ tay, sau đó lại nói:

- Chỉ có điều sau khi xem xong ta còn muốn ăn thịt nướng.

- Được!

Sở Nam bật cười đáp ứng.

Tám ngàn võ giả im lặng ngồi xếp bằng trên mặt đất, nghe thấy Tuyệt Sát lệnh, lại nghe thấy lời muốn đối đầu tất cả võ giả Bắc Tề Quốc, trong lòng bọn chúng xuất hiện ngàn vạn suy nghĩ, nhưng bất luận trong lòng bọn chúng nghĩ gì, trước mắt bọn hắn chỉ có một con đường, đó là cùng tôn chủ đi tiếp, không thể quay đầu, bởi vì quay đầu chính là vực sâu vạn trượng, là con đường tử vong.

Trong đám người, Nam Cung Linh Vân lúc trước bởi vì sự xuất hiện của Điệp Y Tiên Tử mà trong lòng rối loạn, lúc này đã bình tĩnh trở lại, chỉ còn lo lắng cho Sở Nam. Liệt Phong ở bên cạnh nàng tất nhiên trong lòng vui như hoa nở, thầm nghĩ:

- Xem ra kế hoạch kia không cần phải thực hiện cũng có thể khiến Lâm Vân tan thành mây khói.

Vẻ mặt lão phụ xấu xí thì lại trở nên âm trầm, trong mắt xuất hiện vẻ áy náy.

Ánh mặt trời càng lúc càng nóng, người đến thành Đông Nhạc càng lúc càng nhiều, những người đến sau nhìn Sở Nam đầy vẻ cuồng nhiệt, nóng bỏng, tựa như Sở Nam là một món tuyệt thế bảo bối vậy.

Ngay lúc mặt trời đang nóng rực, Tam trưởng lão Ỷ Cầm của Tinh Bảo Các lại trở về, đến trước mặt Sở Nam, vội vàng nói:

- Lâm tiền bối, Ỷ Cầm vừa nhận được tin tức, ngoài tám trăm dặm, Tử tiền bối đang bị ba tên võ giả tu vi Võ Hoàng vây sát.

- Cái gì? Tử tiền bối?

- Chính là Thái Thượng trưởng lão của Thần Khí Phái!

Nghe thấy lời này, giữa hai hàng lông mày của Sở Nam lập tức nhíu chặt, liền quay đầu nói với Chúc Chi Vũ:

- Đại Ngốc, lấy hai ngàn mét trước mắt làm giới hạn, kẻ nào bước vào thì giết không tha!

- Vâng!

Lời vừa dứt, Sở Nam đạp không phi thân đi, lao thẳng đến ví trí ngoài tám trăm dặm, Sở Nam dốc tất cả năng lượng, lướt đi như một dải cầu vồng.

Trong lòng Sở Nam vạn phần lo lắng, không chỉ bởi vì Tử Võ Hoàng chính là Thái gia gia của Tử Mộng Nhân, mà còn là chủ nhân Thần Khí Phái, ngoài ra Tử Võ Hoàng còn có đại ân với Sở Nam, đường kinh mạch đầu tiên đả thông được chính là nhờ mượn nguyên lực của Tử Võ Hoàng, khối lệnh bài tự do xuất nhập của Thần Khí Phái đến giờ vẫn còn nằm trong nhẫn trữ vật của Sở Nam.

o0o

Ngoài tám trăm dặm, Tử Võ Hoàng cuối cùng cũng bị ba tên Võ Hoàng vây vào giữa, một thân quần áo lúc này đã bị nghiền nát, toàn thân đầy máu, nhưng không hề có chút suy sụp, vẫn ngập tràn chiến ý, Tử Kim Cửu Cương Kích vũ đắc sinh phong, chỉ nghe lão quát:

- Muốn giết lão tử cũng không phải dễ!

- Tử lão đầu nhi, chúng ta cũng không muốn giết ngươi, chỉ muốn mời ngươi đi gặp một vị bằng hữu cũ.

- Bớt làm bộ cho lão tử, mục đích của các ngươi là gì lão tử còn không rõ sao?

- Chúng ta nói thật, không biết ngươi còn nhớ một tên họ Hàn hay không? Là Võ Hoàng một thân bạch y.

- Hàn lão đầu?

Tử Võ Hoàng kinh hô, Tử Kim Cửu Cương Kích không khỏi chậm lại, đột nhiên có một chùy nện lên người Tử Võ Hoàng, khiến Tử Võ Hoàng bắn đi hơn ngàn mét, ba người lại vây đến, Tử Võ Hoàng thổ ra một ngụm máu tươi, quát:

- Tuyệt không có khả năng, Hàn lão đầu làm sao có thể rơi vào tay các ngươi?

- Ha ha ha…

Là chính hắn tự chui đầu vào lưới thôi.

Người phát ra tiếng cuồng tiếu này chính là hán tử mặt hồng, hắn vừa cuồng tiếu vừa phát động công kích ác liệt với Tử Võ Hoàng.

Tử Võ Hoàng lúc này mới biết được Hàn lão đầu tại sao biệt tích lâu nay không có hồi âm, không ngờ lại rơi vào tay bọn hắn, không khỏi quát lạnh:

- Lão tử dù chết cũng không để các ngươi thực hiện được âm mưu!

- Tử lão đầu, cho dù ngươi không muốn gặp lại bằng hữu cũ thì cũng phải đến gặp cháu gái mình chứ?

- Các ngươi nói cái gì?

- Tử Mộng Nhân ấy, chẳng lẽ ngươi không nhận ra sao?

- Chỉ dựa vào các ngươi cũng muốn bắt được Tử Mộng Nhân? Tuyệt không có khả năng!

- Thật sao? Chúng ta đã phái một tên Võ Hoàng sơ cấp đi rồi, ngươi cho rằng một Võ Hoàng sơ cấp không bắt được một tiểu nữ tử tu vi Võ Tướng sao?

Hán tử mặt hồng đắc ý nói, đặc biệt là trong lúc truy đuổi Tử Võ Hoàng hắn cũng nhận được tin tức Thiên Nhất Tông ban Tuyệt Sát lệnh.

- Các ngươi dám hại đến một cọng tóc của Mộng Nhân, lão tử sẽ xé xác các ngươi.

Tử Võ Hoàng giận dữ, giận đến mức không thể kềm chế được, tuy nhiên trong lòng cũng hiểu rằng Tử Mộng Nhân lành ít dữ nhiều.

- Tử lão đầu, ngay cả ngươi cũng đã là bồ tát đất qua sông, còn ăn to nói lớn! Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn đi theo ta thôi, bằng không đến lúc đó sẽ phải chịu đau khổ xác thịt đấy.

- Grào…

Tử Võ Hoàng rống lớn một tiếng, ôm lòng liều mạng, xông lên, quyết một trận tử chiến. Đọc Truyện Online Tại

- Tử lão đầu, ngươi quả là không biết thức thời, đã như vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí với ngươi!

Lão tử mặt hồng cũng nổi giận.

Thế nhưng âm thanh hán tử mặt hồng vừa dứt thì từ trên không trung vang lên một âm thanh:

- Các ngươi muốn không khách khí với ai?

Thanh âm lạnh như băng giống như vạn niên hàn băng.

Âm thanh dứt, thân ảnh hiện.

- Các ngươi muốn không khách khí với ai?

Thanh âm vừa vang lên liền truyền đến tai bốn người, Tử Võ Hoàng sững sờ sau đó kinh hỉ, thanh âm này đối với hắn mà nói quả thật quá quen thuộc.

Nhưng hán tử mặt hồng thì lại mặt đầy khẩn trương, theo phản xạ hét lớn một tiếng:

- Người nào? Đứng ra cho ta!

Đột nhiên dùng thần niệm quét qua, sau khi thần niệm lướt qua liền nhìn thấy thân ảnh của Sở Nam đã xuất hiện trong tâm mắt hắn.

- Lâm Vân!

Hán tử mặt hồng kinh hô.

- Thái gia gia, ta đến rồi.

Sở Nam căn bản không ngó ngàng gì đến hắn, chỉ hướng về phía Tử Võ Hoàng khom người, cung kính hô một tiếng.

Tử Võ Hoàng mặc dù lúc này bộ dạng có chút chật vật, nhưng eo lưng vẫn thẳng tắp, nhìn thấy động tác của Sở Nam, trong lòng vô cùng cao hứng, nghĩ thầm bản thân cuối cùng cũng không nhìn nhầm người, dù sao thì thực lực hiện nay của Sở Nam đã có thể trảm sát được Võ Hoàng đại viên mãn, đủ khiến hắn tự hào, mặc dù thân phận cao như vậy mà vẫn cúi người trước hắn.

Ngay lúc Tử Võ Hoàng đang mỉm cười gật đầu thì hán tử mặt hồng tức giận hét lên:

- Lâm Vân, ngươi đến đây làm gì? Ngươi muốn làm gì?

Trong ngữ khí của hán tử mặt hồng có chút quở trách, giống như trách Sở Nam không thành thật mà đứng ở thành Đông Nhạc, lại chạy đến đây nháo sự.