Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 562: Lôi điện, phản kích tuyệt mãnh




Lôi điện Sở Nam có thể khống chế không giống sinh mệnh lực được mầm móng Diệt Nguyên Minh Đằng cung cấp nguyên lực, hiển nhiên không có khả năng vô cùng vô tận, hắn thôn phệ được bao nhiêu, tồn trữ được nhiêu thì có thể phóng thích bấy nhiêu.

Tuy rằng Sở Nam phóng thích lôi điện một thời gian dài như vậy, nhưng hắn phóng thích so với lần trước thôn phệ vẫn còn ít, dù sao thì lôi điện ngày hôm đó cũng khá là thô to và dày đặc…

- Tiếp tục như vậy thì không ổn!

Cổ Cực Phong hạ quyết tâm, hắn không chạy nữa, quay đầu lại, xông thẳng về phía Sở Nam, hắn muốn trước khi bị lôi điện công kích sẽ phản sát, chỉ cần giết Lâm Vân thì lôi điện trên đỉnh đầu sẽ biến mất.

Lúc này, thân thể Cổ Cực Phong đã bị lôi điện bổ đến tê rần, nếu không phản công thì nhất định sẽ bị bổ đến chết.

Nháy mắt sau, bắt đầu phản công, Cổ Cực Phong quát lớn:

- Tam Trọng Cầm Cố!

- Phệ Huyết!

- Phược Niệm!

Lập tức, thân thể Sở Nam liền bị đè xuống, hắc vụ càng nồng đậm tràn vào cơ thể Sở Nam, tình huống bên ngoài của Sở Nam thoạt nhìn có vẻ thê thảm, Phạm Thiên Vân Lung Thương của Cổ Cực Phong cũng xạ xuất ra quang mang tam sắc, đầu thương sắc bén không ngừng run rẩy, đạo đạo thương mang xé nát hắc vụ ập về phía Sở Nam, sau đó Cổ Cực Phong thân thương hợp nhất, biến thành một đạo thương mang, bắn thẳng về phía Sở Nam, kim thương tam sắc bén ngọt nhằm thẳng thái dương Sở Nam.

Sở Nam đem lôi điện bổ ra càng gấp hơn, bộ dạng thập phần hoảng loạn, như muốn ngăn cản Cổ Cực Phong giết đến vậy.

Thần sắc Cổ Cực Phong ngưng trọng, không dám chủ quan, sợ Lâm Vân lại xuất ra sát chiêu gì đó, thương mang trảm lên người Sở Nam, từng đạo vết máu xuất hiện, Cổ Cực Phong nhìn thấy vết máu thì càng thêm đề phòng, thương mang hắn bổ ra, cho dù là Võ Hoàng cao cấp cũng sẽ bị trảm thành vô số khối, nhưng Lâm Vân trước mặt chỉ xuất hiện vài đạo vết máu mà thôi.

Sau khi thổ ra một ngụm máu, Phạm Thiên Vân Lung Thương trong tay Cổ Cực Phong chỉ còn cách huyệt thái dương của Sở Nam vài thước, mắt thấy sắp đâm trúng thì Long nha thiểm hiện trong tay Sở Nam, cản lấy Phạm Thiên Vân Lung Thương.

- Keng…

Âm thanh kim loại va chạm cực lớn, chấn động cả hắc vụ, Sở Nam cười lạnh nói:

- Ngươi có Sát Nhân thương, ta có Thần Long chi nha đây!

- Thần Long chi nha?

Bốn chữ này rơi vào tai Cổ Cực Phong hết sức rõ ràng, lại nổi lên một trận sóng lớn trong lòng hắn.

Lúc này, Phạm Thiên Vân Lung Thương bị Long nha ngăn cản, không thể tiến thêm chút nào.

Ngay trong sát na đó, quyền trái hung hăng nện ra.

Cổ Cực Phong không né trách, cũng nâng quyền chọi cứng với Sở Nam, nắm quyền bình thường, nhưng khi sắp va chạm với nắm quyền của Sở Nam lập tức bạo trướng đến gần một mét.

To lớn vô cùng, hơn nữa còn rực rỡ xích sắc quang mang.

- Phành…

Cổ Cực Phong cảm thấy có một luồng cự lực xông thẳng vào trong cơ thể, xích thổ dày đặc trên nắm quyền hắn cũng bị đánh tan, xương ngón tay cũng bị đánh vỡ vụn, còn đang cảm thán lực lượng của Sở Nam quả không phải bình thường, muốn xuất ra hậu chiêu tiếp theo thì đột nhiên mi mắt Cổ Cực Phong giật mạnh.

Bởi vì hắn thấy được một màn tuyệt không có khả năng xuất hiện.

Hắc vụ, không ngờ lại từ trong nắm quyền Sở Nam tràn ra, hơn nữa còn chui vào trong cơ thể hắn.

Cỗ hắc vụ này là do Cổ Cực Phong tạo ra, dưới tình huống này, hiển nhiên sẽ không thương hại hắn, nhưng hắc vụ bên trong thân thể Sở Nam đã bị sinh mệnh lực khắc chế, không dám loạn động, bây giờ Sở Nam lại đẩy nó vào trong cơ thể Cổ Cực Phong, hắc vụ không có sinh mệnh lực tương khắc, bắt đầu rục rịch, cũng bắt đầu điên cuồng thôn phệ tinh huyết.

Hơn nữa, năng lực thôn phệ tinh huyết so với lúc bắt đầu thôn phệ tinh huyết trong thân thể Sở Nam thì tốc độ còn nhanh hơn gấp trăm ngàn lần.

Sở dĩ như vậy là bởi vì Sở Nam lúc đánh ra hắc vụ đã áp súc nó lại, mật độ so với lúc trước còn dày đặc hơn gấp trăm ngàn lần, hiển nhiên uy lực càng lớn.

Một màn này khiến Cổ Cực Phong bất luận thế nào cũng không nghĩ ra, thậm chí so với nhìn thấy lôi điện càng khiến hắn chấn kinh hơn.

Nắm quyền to lớn của Cổ Cực Phong trong nháy mắt khô lại, tinh huyết trong cơ thể tựa như thác nước rút đi, thế nhưng vậy vẫn chưa hết, lôi điện còn bổ lên người hắn, bổ đến mức khiến hắn tóc gáy dựng ngược, cháy đen khét lẹt, quang quyển phòng ngự tam sắc nhất thời cũng không kích phát ra được.

Gặp phải hiểm cảnh như vậy, Cổ Cực Phong liền muốn xách thương thối lui.

Thế nhưng, Sở Nam há có thể cho phép Cổ Cực Phong rút đi? Bây giờ Sở Nam còn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi Tam Trọng Cầm Cố, hai chân căn bản không thể tự do di chuyển, mà hắn lại muốn cận chiến, cho nên chỉ có thể giữ chân Cổ Cực Phong lại.

Lúc trước hắn bày ra bộ dạng thống khổ là để cho Cổ Cực Phong áp sát mình, bởi vậy mới có cục diện thượng phong bây giờ.

- Tử Tiêu Nguyệt Tuyền Thủy, nhanh!

Sở Nam vừa quát, Tử Tiêu Nguyệt Tuyền Thủy liền tràn đến Cổ Cực Phong, Tử Tiêu Nguyệt Tuyền Thủy vừa hiện, lập tức cùng hắc vụ giằng co.

- Hàn Ngọc Lam Viêm Vương, đóng băng!

Ngay lập tức, Sở Nam thả ra Hàn Ngọc Lam Viêm, khí tức băng hàn đem Tử Tiêu Nguyệt Tuyền Thủy và Cổ Cực Phong đóng băng một chỗ, Phạm Thiên Vân Lung Thương cũng bị đông cứng.

Nếu là lúc bình thường, Hàn Ngọc Lam Viêm quả thực không thể trói buộc Cổ Cực Phong, nhưng bây giờ Cổ Cực Phong đã trọng thương, cho nên nhất thời không thể phá giải lực đóng băng của Hàn Ngọc Lam Viêm, cũng không thể thối lui, bị đóng băng nên nằm trong phạm vi công kích của Sở Nam.

Cũng chính lúc đó, quyền trái của Sở Nam đã được áp súc mười lăm lớp lực lượng mãnh liệt nện ra.

Cùng lúc đó, lực đóng băng bị giải trừ, Lực Quyền nện thẳng lên ngực Cổ Cực Phong.

Cổ Cực Phong chịu phải cự lực, ngực bị nện lõm xuống dưới hơn phân nữa, xương sườn trên người cũng nứt đoạn, một ngụm máu từ cổ Cổ Cực Phong phun ra, bắn vào hắc vụ, vốn Cổ Cực Phong đã không còn nhiều máu, sau khi thổ ra một ngụm máu thì tình huống càng nguy ngập.

Hơn nữa, lúc ngực Cổ Cực Phong lõm xuống còn tràn ra thêm một đoàn hắc vụ.

Vốn Sở Nam muốn dùng chiêu cũ, đem Cổ Cực Phong đóng băng, lại nện cho hắn thêm một Lực Quyền, thế nhưng, lực lượng một quyền quá lớn, đánh Cổ Cực Phong thối lui sau, tuy nhiên Sở Nam vẫn không bỏ cuộc, lại phóng xuất Hàn Ngọc Lam Viêm, đem Cổ Cực Phong đóng băng lại.

Cùng lúc đó, Sở Nam lấy Long gân từ trong nhẫn trữ vật ra, quấn quanh Phạm Thiên Vân Lung Thương, cố gắng kéo về.