Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 550: Đại ngốc




- Ngươi đúng là quá không cẩn thận, không chịu tiếp nhận bài học rồi, không chỉ đứng gần ta mà còn bình tĩnh như vậy, ngươi phải để lửa giận trong lòng mình bốc lên, nói không chừng ta sẽ…

Nói đến đây thì Sở Nam cũng không nói tiếp nữa, bởi vì hắn phát hiện thần sắc của Chúc Chi Vũ rất không phù hợp, theo lý mà nói thì Chúc Chi Vũ nếu nghe thấy lời này của hắn, nhất định sẽ tức tối mà mở miệng mắng chửi, hoặc là phản kích gì đó,…

Thế nhưng, tất cả đều không có.

Hai mắt Chúc Chi Vũ ngây dại, ngay cả khuôn mặt cũng ngơ ngác.

- Này, ngươi choáng váng sao?

Sở Nam hỏi, vươn tay ra trước mặt Chúc Chi Vũ mà huơ, đương nhiên Sở Nam cũng âm thầm giới bị, hắn sợ Chúc Chi Vũ đang giả vờ, lừa hắn vào cái bẫy này.

Sau đó, Chúc Chi Vũ quay đầu lại, Sở Nam súc thế sẵn sàng, chỉ cần Chúc Chi Vũ có dấu hiệu gì không đúng sẽ đánh hắn thành thịt tượng.

Thế nhưng, Chúc Chi Vũ lại há miệng nói một câu khiến Sở Nam sững sốt.

Chúc Chi Vũ nhìn chằm chằm Sở Nam, nói:

- Ta là ai?

- Ta là ai?

Chúc Chi Vũ bỗng nhiên hỏi một câu như vậy.

Sở Nam kinh ngạc đến vạn phần, cái miệng mở lớn, không khép lại được, hắn thà tin rằng Chúc Chi Vũ có thủ đoạn nào khác để kích bạo nguyên hạch, thà tin rằng Chúc Chi Vũ còn có một lá bài tẩy siêu cấp có thể đánh hắn trọng thương,… cũng tuyệt không tin rằng Chúc Chi Vũ lại nói một câu như thế.

Ngay lúc Sở Nam đang kinh ngạc thì Chúc Chi Vũ đột nhiên nhìn chằm chằm Sở Nam mà hỏi:

- Ta là ai?

- Ngươi thật sự ngốc rồi?

- Ngốc rồi?

Sở Nam vẫn không tin, hắn bỗng nghĩ đến sau trận chiến với Khương Lập, Khương Lập không thể kích bạo nguyên hạch, nhưng hắn cũng không biến thành ngu ngốc mà, còn cả Hắc Quân Võ Đế dùng thần niệm công kích hắn nữa, khiến thần niệm của hắn bị tổn tại nặng nề, khiến hắn chỉ cần cử động một chút thần niệm cũng đau đến không muốn sống, nhưng hắn vẫn còn suy nghĩ và ký ức của mình mà….

Lại nói, cách đây không lâu, Hách Liên Anh cũng dùng thần niệm công kích, sau đó bị lôi điện phản công, nhưng Hách Liên Anh vẫn liều mạng áp sát, lúc trước mình cũng dùng lôi điện công kích hắn, không phải vẫn ổn hay sao?

Tại sao đột nhiên thoáng cái lại biến thành một kẻ không nhận ra ai cả?

- Cho dù có hủy sạch thần niệm của hắn, cũng không nên trở thành như vậy mới đúng.

Đến bây giờ Sở Nam vẫn trăm mối không lời giải, không biết đến cùng là trùng hợp hay là âm mưu…

Mặc dù Sở Nam không rõ trong đầu Chúc Chi Vũ đang phát sinh chuyện gì, thế nhưng, Chúc Chi Vũ lại lần thứ ba hỏi Sở Nam “Ta là ai?”, Sở Nam không chút do dự trả lời:

- Đại ngốc!

- Đại Ngốc?

Chúc Chi Vũ nghi hoặc lẩm bẩm, ánh mắt có chút mơ hồ, sau nửa ngày mới thì thào:

- Thì ra ta ta gọi là Đại Ngốc.

Sở Nam nhìn chằm chằm Chúc Chi Vũ, vẫn không từ bỏ đề phòng, đồng thời cũng nảy sinh chủ ý, nhưng trước khi thực hiện chủ ý này thì phải xác minh Võ Hoàng cao cấp trước mặt này là Chúc Chi Vũ hay là Đại Ngốc.

- Đại Ngốc, ngươi biết Thiên Nhất Tông không?

- Thiên Nhất Tông?

Chúc Chi Vũ nghĩ ngợi, nghĩ đến mồ hôi chảy ròng ròng mới lắc đầu, hỏi ngược lại:

- Thiên Nhất Tông là cái gì? Ăn được không?

Sở Nam nở nụ cười nói:

- Ăn được, đương nhiên là ăn được, còn vô cùng ngon nữa là đằng khác, ngươi muốn ăn không?

- Muốn!

- Ngoan, Đại Ngốc, theo ta, sau này ta sẽ đem Thiên Nhất Tông cho ngươi ăn, thế nào?

- Được!

Sở Nam nhìn chằm chằm ánh mắt Chúc Chi Vũ, trong ánh mắt của hắn ngoại trừ đơn thuần như tiểu hài tử ba tuổi ra thì không còn gì khác, Sở Nam tiếp tục cười hỏi:

- Vậy ngươi có nhớ Huyền Vô Kỳ không?

- Huyền Vô Kỳ?

Lại một trận nghĩ ngợi, Chúc Chi Vũ quả thật thuần khiết, ngữ khí có phần hưng phấn nói:

- Cũng ăn được sao?

- Ừm… không phải không phải.

- Vậy Huyền Vô Kỳ là cái gì?

Sở Nam cười tươi, thanh âm thập phần giống như một con sói đang lừa gạt con nít:

- Huyền Vô Kỳ là người xấu.

- Người xấu?

- Không sai, Huyền Vô Kỳ đem ngươi nhốt tại một nơi, nhốt mấy trăm năm, mỗi ngày đều bắt ngươi sống cùng với dã thú, muốn để dã thú ăn ngươi, còn may là có ta, bằng không thì bây giờ ngươi đã nằm trong bụng dã thú rồi, ngươi nói xem, Huyền Vô Kỳ có phải người xấu không?

- Đúng, chính là người xấu!

Chúc Chi Vũ, không, phải gọi là Đại Ngốc hung hăng nói, vẻ mặt đầy căm phẫn.

Sở Nam phụ họa nói:

- Ta sẽ dẫn ngươi đi đánh kẻ xấu, được không?

- Được, ta muốn đánh người xấu, ta còn muốn ăn Thiên Nhất Tông.

- Không sai, đánh người xấu, ăn Thiên Nhất Tông, thế nhưng tên Huyền Vô Kỳ xấu xa này có rất nhiều thủ hạ, chúng ta muốn đánh Huyền Vô Kỳ thì trước hết phải đánh toàn bộ thủ hạ của hắn thành đầu heo.

- Đánh thành đầu heo, vui lắm, ta thích lắm.

Chúc Chi Vũ nắm chặt tay, làm ra vài tư thế đánh quyền, tiếp đó hoa chân múa tay vui vẻ.

Trên mặt Sở Nam đầy vẻ tiếu ý, trong lòng thầm nghĩ:

- Đến bây giờ vẫn còn hai Phong chủ chưa đến, xem hai vị Phong chủ Thiên Huyền Phong và Thiên Vân phong đại chiến là một chuyện rất thú vị a…

Sau đó, Sở Nam lại cầm lấy Thần Âm Huân của Chúc Chi Vũ, hỏi:

- Ngươi biết cái này chơi thế nào không?

- Đây là cái gì?

Chúc Chi Vũ cầm lấy nó, bất giác đưa đến miệng thổi, lập tức Sở Nam nghe thấy âm thanh âm sát quen thuộc truyền đi, Chúc Chi Vũ thổi một hồi, lại đổi thành một khúc khác, chính là dẫn thú khúc.

- Đại Ngốc, thú vị không?

- Được, chơi rất vui.

Chúc Chi Vũ cầm lấy Thần Âm Huân, yêu thích không rời tay, thần sắc này giống y hệt một tiểu hài tử bắt được một mòn đồ chơi mới lạ, sau đó ngẩng đầu hỏi Sở Nam:

- Tại sao ta biết thổi nó?

- Bởi vì Đại Ngốc rất thông mình.

Sở Nam xoa đầu Chúc Chi Vũ, Chúc Chi Vũ cao hứng không thôi, Sở Nam lại nói:

- Sau này nhìn thấy Huyền Vô Kỳ, ngươi hãy thổi nó, cho bọn hắn phiền chết, được không?

- Ừm, được.

Tiếp đó, Sở Nam lại lấy lí do đau tay, bảo Chúc Chi Vũ vui vẻ đưa nhẫn trữ vật của bản thân ra.

Sở Nam dùng thần niệm kiểm tra, trong nhẫn trữ vật vô cùng phong phú, nguyên thạch không ít, đan dược cũng không thiếu, lực chú ý của Sở Nam đều tập trung vào “Âm Sát thuật”, “Dẫn thú khúc”, ngoài ra, sau khi kiểm tra một phen, liền bỏ nào vào một cái nhẫn trữ vật khác, để sau này chậm rãi nghiên cứu.

Tiếp đấy, Sở Nam lại nhìn Chúc Chi Vũ đang vuốt vuốt Thần Âm Huân, trong lòng thầm nghĩ:

- Đại Ngốc, thật đúng là đủ ngốc, có ý tứ, liệu hắn có thể mãi là Đại Ngốc không?

Sau khi quan sát một phen, Sở Nam đã khẳng định Chúc Chi Vũ thật sự hóa ngốc, không có ký ức, nhưng trong lòng Sở Nam vẫn có chút lo lắng, thầm nghĩ:

- Tên Đại Ngốc này, theo bản năng vẫn có thể thổi được Âm Sát thuật và Dẫn thú khúc, điều này nói rõ hắn không hoàn toàn ngốc, rất có thể sẽ nhớ ra chuyện trước kia, nếu như vậy, sau này hắn thức tỉnh sẽ trở thành một đại sát khí bên cạnh mình, nếu như sớm phát hiện hắn tỉnh lại thì đại sát khí này không thể tạo thành ảnh hưởng gì nghiêm trọng…

Nghĩ đến đây, Sở Nam đột nhiên vỗ trán mình, cười nói:

- Chúc Chi Vũ ngốc, tại sao mình cũng ngốc vậy kìa, không phải mình có Sinh Tử Quyết hay sao? Đợi hạ Sinh Tử Quyết với Chúc Chi Vũ, còn quản hắn là Đại Ngốc hay là Chúc Chi Vũ, hắn thức tỉnh khi nào thì ta cũng biết mà thôi.

Ngay lập tức, Sở Nam lại lừa Chúc Chi Vũ lấy ra một giọt máu, mặc dù Chúc Chi Vũ đã trở thành Đại Ngốc, nhưng hắn suy cho cùng vẫn là Võ Hoàng, Sở Nam phải mất một phút mới có thể hạ được Sinh Tử Quyết lên người hắn, sau đó lại an ủi Chúc Chi Vũ một phen.

- Có Sinh Tử Quyết này, cho dù Chúc Chi Vũ có tỉnh lại, biết bản thân trở thành Đại Ngốc thì chuyện muốn làm hơn phân nửa là tự bạo, xem ra phải tìm cách hoàn toàn khống chế hắn, không biết trên đại lục này có bí pháp gì có thể hoàn toàn khống chế tư tưởng người khác không?

Sở Nam vừa nghĩ vừa đi về, Chúc Chi Vũ bởi vì Sinh Tử Quyết nên có một tia liên hệ với Sở Nam, cũng theo sát phía sau hắn.

Tám ngàn võ giả đều trợn mắt há hốc mồm, giống như biến thành tượng đá.

Lúc trước nhìn thấy Sở Nam nhẹ nhàng giải quyết dòng xoáy huyết lãng có thể hủy diệt bọn hắn, tám ngàn võ giả đã đủ kinh ngạc rồi, càng thêm kính sợ Sở Nam sâu sắc.

Nhưng bây giờ, nhìn thấy Chúc Chi Vũ theo sau Sở Nam, lại nghe thấy lời nói của Sở Nam, sự kinh ngạc càng bành trướng, khiến bọn hắn hóa đá, kính sợ càng khắc sâu trong lòng, không dám có nửa phần phản kháng.

Trong lòng tám ngàn võ giả đều có một suy nghĩ:

- Ngay cả Võ Hoàng cũng bị Lâm tiền bối nhẹ nhàng thu phục, huống chi là đám tôm tép như chúng ta…

Đôi mắt đẹp của Điệp Y Tiên Tử cũng lóe lên, Sở Nam tạo nên kỳ tích càng ngày càng nhiều, càng lúc càng chấn kinh, càng lúc càng thú vị, nàng khẽ lẩm bẩm:

- Tiếp đến ngươi còn tạo nên kỳ tích gì?

Sở Nam thu hồi Ngọc Chi San Hô trùng, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, lúc này đám võ giả mới bình tĩnh lại, lập tức có ngươi tâng bốc, vỗ mông ngựa, cái gì mà anh minh thần võ, cái gì mà cái thế vô song, chỉ có điều, tất cả bọn hắn gộp lại vẫn không bằng Phú Sơn thi triển vũ kỹ “vỗ mông ngựa”.

Trước hết hãy nghỉ ngơi đi.

Sở Nam ra lệnh, không để ý tới bọn hắn, trực tiếp ngồi xếp bằng xuống đất, sau đó nói với Chúc Chi Vũ:

- Đại Ngốc, không để kẻ khác đến quấy nhiễu ta, cũng không cho bất kỳ kẻ nào rời khỏi đây, nếu có người không nghe, ngươi hãy thổi thứ trong tay ngươi.

- Ừm…

Sở Nam nói xong, ngượng ngùng nhìn Điệp Y Tiên Tử một chút, rồi nói:

- Nàng thì ngươi không cần quan tâm, cứ để nàng tùy tiện.

- Tỷ tỷ thật xinh đẹp.

Chúc Chi Vũ nhìn Điệp Y Tiên Tử, bất giác nói một câu như vậy, Điệp Y Tiên Tử sững sờ, lập tức cười lớn:

- Không ngờ rằng một cường giả Võ Hoàng lại gọi một Võ Vương như ta là tỷ tỷ, đúng là điên rồi.

- Đại Ngốc, có nghe lời ta nói không?

- Ừm, nghe rồi.

Lúc này Sở Nam mới nhắm mắt lại, tĩnh tâm, nghiệm lại được mất từ trận đại chiến vừa rồi, tổng kết bài học kinh nghiệm, Điệp Y Tiên Tử cũng không quấy nhiễu Sở Nam, nàng không biết rằng Sở Nam cố ý dùng phương thức này để lảng tránh nàng, những “chuyện kia” qua thật có chút đau đầu.

Tám ngàn võ giả lại càng kinh ngạc, bọn hắn đương nhiên không dám mảy may loạn động, ánh mắt lạnh lùng của Chúc Chi Vũ nhìn chằm chằm bọn hắn, ai dám loạn động thì hắn sẽ theo lời Sở Nam, thổi cho kẻ đó nghe âm sát.

Cũng chỉ lúc này mới có thể lờ mờ nhìn ra phong thái của Chúc Chi Vũ ngày xưa.

o0o

Mà lúc này, Man Lam và Phong chủ Thiên Cực Phong cách thành Đông Nhạc đã không còn xa.

Các lộ nhận mà cũng càng lúc càng đến gần.

Trên đỉnh Thiên Nhất Sơn, Hắc Quân và Tân Nhất Chân nhìn mệnh bài của Hách Liên Anh vỡ nát, sắc mặt trở nên âm trầm, Tân Nhất Chân nói:

- Ba ngày sau, ta hạ sơn!

- Đúng là nên hạ sơn rồi, bằng không lúc sư bá xuất quan, chúng ta không biết phải ăn nói thế nào…

Dựng lôi đài mười ngày, đã qua được ba ngày.

Đông Nhạc Thành tuy chỉ còn là một đống đổ nát, tuy trong cuộc chiến giữa Sở Nam và Chúc Chi Vũ, Chúc Chi Vũ đã giết hơn ba vạn người, cuối cùng chỉ còn lại tám ngàn võ giả, nhưng vẫn không ngừng có người từ bốn phương tám hướng đi tới, vào ngày thứ ba khi mặt trời lặn, Đông Nhạc Thành lại có tới năm vạn người.

Năm vạn người này, không phải ai cũng mang theo đầy đủ thức ăn, hoặc là đan dược, bởi vậy những kẻ có đầu óc kinh doanh liền tiến hành buôn bán ngay tại chỗ, đương nhiên là giá cả nâng cao chóng mặt, một viên Tinh Lực Đan vô cùng phổ thông cũng tăng giá tới chục lần, lên tới năm mươi khối hạ phẩm nguyên thạch, hơn nữa chưa chắc đã có thể mua được. Ngoài đan dược ra thì thịt ma thú, liệt tửu cũng tăng giá hàng mấy lần.

Nhưng tất cả những cuộc mua bán này đều cách Sở Nam ít nhất hai ngàn mét, ai cũng không dám tiến lại gần, cũng không có ai dám khiêu chiến nhìn đống đầu lâu chất đống cao ngất, tất cả đều thầm kinh hãi.

Nhưng qua cửa ải này, tiến tới phía trước, nhưng chỉ cần tiến vào khu vực Sở Nam đã giới hạn trước, Chúc Chi Vũ liền thổi Thần Âm Tiêu, người đó liền lập tức như rơi vào đầm lầy, không thể tiến lên được thêm nửa bước, chỉ mấy giây sau, thân thể người đó liền phát nổ, huyết nhục vung vãi đầy trời.

Lại thêm tám ngàn võ giả đằng đằng sát khí nên không còn ai dám tiến vào trong phạm vi hai ngàn mét.

Trong nỗi sợ hãi, phấp phỏng lo lắng, chờ đợi, kích động của mọi người, mặt trời lên rồi mặt trời lại lặn, mặt trời lặn rồi lại lên, ngày thứ tư đã tới.