Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 510: Dạ Sát giả, nhất bức họa




Trưởng lão đoàn của Thiên Nhất Tông sau khi nhận được tin tức từ sáu Võ Vương truyền về, đã nhận định là có một cỗ thế lực thần bí, bọn hắn cũng phái ra nhân thủ, đồng thời phái đệ tử Thiên Nhất Tông đi truy bắt những kẻ bị thương, sáu Võ Vương kia vẫn chờ phân phó.

Liệt Phong nhận được mệnh lệnh, lập tức đi về phía Nam,Nam Cung Linh Vân tất nhiên đi theo cạnh hắn, Liệt Phong bây giờ cảm thấy rất khó hiểu, nữ tử bên cạnh rõ ràng không thích hắn, thế nhưng hết lần này đến lần khác vẫn đi chùng hắn, Liệt Phong trăm mối không thể giải, trong lòng thầm hạ quyết tâm:

- Cảm tình đều là từ từ bồi dưỡng, đợi khi xong việc, ta sẽ đến Nam Cung gia, kết hôn Nam Cung Linh Vân.

Điệp Y Tiên Tử đã đến Đông Nhạc Thành, cũng tiến vào Lăng gia, Lăng Tiêu theo đuổi Điệp Y Tiên Tử không bỏ, mà thông qua Lăng Tiêu, Điệp Y Tiên Tử cũng biết đại khái sự tình Lăng gia phản bội Thần Khí Phái, biết được có một cỗ thế lực cường đại thần bí đang âm thầm viện trợ bọn hắn, không biết tại sao, Điệp Y Tiên Tử đối với cỗ thế lực thần bí này rất hứng thú, một bên đợi Sở Nam đến, một bên thông qua Lăng Tiêu thu được càng nhiều tin tức, mà Lăng Tiêu lúc này dưới sự trợ giúp của cỗ thế lực đó, tu vi tiến bộ thần tốc như ma quỷ, đã đến cảnh giới Võ Quân trung cấp.

o0o

Ở ngoài biển khơi xa xôi, Tử Mộng Nhân cũng nhận được tin tức Ma Đạo Tử, nàng lại nghĩ đến Sở Nam đã từng dò hỏi tin tức về Ma Đạo Tử từ Mạc lão, lập tức hạ lệnh, theo dõi chặt chẽ Ma Đạo Tử, Hải Lang đoàn dưới sự trợ giúp của San Hô Huyền Lam Kình và vô số Ngọc Chi San Hô trùng trợ giúp, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nghiễm nhiên trở thành một lực lượng khổng lồ.

o0o

Trong chỗ tối, Tần gia lão tổ càng hành động nhanh hơn, phái người đến bên cảnh Đại Khánh Quốc và Bắc Tề Quốc.

o0o

Việc này, Sở Nam tạm thời đều không biết, hắn chỉ mới từ phường thị nghe được một thông tin là phía Đông Bắc Tề Quốc, bất kể thôn xóm hay thành trấn đều bị một Dạ Sát giả tàn sát, giết hơn trăm người, mỗi người trước khi ngộ hại đều nhận được một tờ giấy, bên trên đều viết ba ngày sau sẽ đến lấy đầu kẻ đó.

Dạ Sát giả giết người bất kể bần phú, không phân quý tiện, lại càng không phân tốt xấu, hoàn toàn dựa vào bản tính, muốn giết ai thì giết.

Mà mỗi người khi nhận được tờ giấy đó, giàu có thì mời bảo tiêu lợi hại, càng nhiều càng tốt, bần cùng thì lập tức thu thập hành lý chuẩn bị cao chạy xa bay, nhưng cuối cùng, bất kể ngươi mời bảo tiêu lợi hại bao nhiêu, hoặc chạy bao xa, trốn ở nơi bí mật nào đều không thoát khỏi cái chết.

Người chết càng ngày càng nhiều, khủng hoảng càng lúc càng lớn, rất nhiều người đều giống như cung giương hết cỡ, tin tức cũng lan truyền nhanh, cho đến khi truyền đến tai Sở Nam, lúc này hắn đang ở ngoài mấy chục dắm, kim quang lóe lên, đầu người rơi xuống đất.

- Dạ Sát giả này có ý tứ…

Sở Nam sau khi lẩm bẩm liền hướng về phía Đông, Sở Nam tất nhiên đã nghĩ đến đây là cái bẫy của Thiên Nhất Tông, so với cái bẫy của Vạn Độc Môn còn lớn hơn, nhưng Sở Nam vẫn đến đó, thậm chí hắn còn hi vọng ở đó thực sự là người của Thiên Nhất Tông, bởi vì hắn làm chuyện này không chỉ muốn hung hăng đả kích Thiên Nhất Tông mà còn chọc thủng âm mưu của bọn chúng, khiến bọn chúng oán hận.

Đương nhiên, Sở Nam càng rõ ràng hơn, nếu Dạ Sát giả này không phải người của Thiên Nhất Tông thì cũng thôi, nhưng nếu là người của Thiên Nhất Tông, vậy thực lực khẳng định không phải chuyện đùa, rất có thể là Võ Hoàng, lý do không cần cao siêu gì, chỉ ba chữ “Ma Đạo Tử” là đủ rồi.

Bởi vậy Sở Nam cũng chuẩn bị đầy đủ, đề phòng vạn nhất, trên đường từ phía Tây đến phía Đông, qua mỗi tòa núi thì cây cối ở nơi đó đều héo rũ, ngay cả mấy chục dòng suối cũng khô cạn…

Những sinh mệnh lực và thủy lưu kia đều ở bên trong đan châu nằm trong đan điền.

Mặt khác, Sở Nam một đường cướp đoạt nguyên thạch, Thú hạch, đánh giết kiếm nguyên hạch,… hấp thu nguyên lực, ngưng tụ trong đan châu, Ngũ Hành tương sinh mặc dù có thể bảo đảm nguyên lực tuần hoàn trong thời gian dài, nhưng không có nghĩa là khiến uy lực ngày càng lớn, mà hành động này của Sở Nam chính là để tôi luyện thân thể và tôi luyện đan châu, gia tăng hàm lượng ẩn chứa năng lượng trong đan châu.

Lại nói, sau một phen tôi luyện này, Sở Nam thực sự phát hiện đan châu có chút biến hóa, trở nên càng sáng bóng hơn.

Đồng thời, Sở Nam bố trí Tụ Hỏa trận bên trong thân thể, bên ngoài thì thông qua Hỏa Vân Hồ Lô, dùng Phần Thiên chi hỏa tôi luyện thân thể, võ quyết Nghịch Càn Khôn cũng không dừng lại, còn cả thanh Hạo Thiên Nhận mà Sở Nam không thể sử dụng, sau khi trải qua máu tươi tế luyện, mặc dù không còn vùng vẫy nữa, nhưng sử dụng vẫn rất bất tiện, trong lòng Sở Nam thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ Hạo Thiên Nhận này cũng giống như nhẫn trữ vật, có ấn tích của Hắc Quân Võ Đế? Phải tiêu trừ ấn tích hoặc là giết Hắc Quân Võ Đế thì mới có thể sử dụng?

Cứ như vậy, Sở Nam mất một tháng đến được phía Đông, lúc này, cái tên Dạ Sát giả kia đã truyền khắp Bắc Tề Quốc, mà những thành thị ở phía Đông, dưới uy danh của Dạ Sát giả đều lạnh run.

Thành Tùng Sơn, lưng dựa vào dãy núi, mà dãy núi lại nằm bên cạnh Thập Vạn Đại Sơn.

Hôm nay, thành Tùng Sơn rất náo nhiệt, đang có người cử hành luận võ chiêu mộ bảo tiêu, người chiêu mộ bảo tiêu là một tài chủ, họ Chu, Chu tài chủ ngồi trên cao, sắc mặt tái nhợt, bởi vì ba ngày trước hắn đã nhận được tấm bùa đòi mạng, bên trên ghi rằng ba ngày sau sẽ đến lấy đầu hắn.

Kể từ khi nhận được tấm bùa đòi mạng này, Chu tài chủ tâm như tro tàn, không ngừng nói xong rồi, nhưng là người thì có ai muốn chết, đặc biệt là Chu tài chủ gia sản cực lớn, mặc dù lúc trước cũng có người mời bảo tiêu và bỏ trốn, nhưng vẫn không chạy khỏi cái chết, hắn chỉ có thể liều một phen, biết đâu vạn nhất?

Cho nên, Chu tài chủ, nghĩ ra một chủ ý đó là luận võ chiêu mộ bảo tiêu.

Ba ngày sau, Chu tài chủ đã chiêu mộ được ba mươi sáu tên bảo tiêu, tu vi của những tên bảo tiêu này đều không tệ, thấp nhất cũng là tu vi Võ Quân, ngoài ra còn có ba Võ Vương, một Võ Vương, cho dù là Võ Vương sơ cấp cũng có thể lập thành một môn phái nhị lưu, hoặc chống lưng cho gia tộc nho nhỏ, mà Chu tài chủ bởi vì để mời làm hắn bảo tiêu, mà đem cả thương hội ra thế chấp, bỏ toàn bộ gia tài, Chu tài chủ cho rằng chỉ cần người còn thì mọi thứ đều chỉ là vật ngoài thân, mất rồi còn có thể lấy lại.