- Công tử, mời ngài ngồi!
- Công tử, mời uống trà!
- Công tử, để ta bóp vai cho ngài!
- Công tử, để ta đấm chân cho ngài!
- Công tử, ta quạt cho ngài!
-...
Các tiếng nịnh hót ríu rít vang bên tai Sở Nam. Lăng Yên Lan đứng cạnh nhắm mắt rèn luyện bản thân, Phú Sơn hai mắt sáng rực, nhìn những ngực, những đùi lồ lộ ra. Điệp Y Tiên Tử lặng lặng ngồi ở xa, trên người tỏa ra một cỗ uy nghiêm khiến không ai dám lại gần trêu chọc nàng, còn thần niệm của nàng lúc nào cũng tập trung lên người Sở Nam để phòng ngừa hắn thừa cơ chạy trốn.
- Tất cả các cô nương ở Túy Hoa lâu đã tới đủ chưa?
Sở Nam tỏ vẻ đại gia nói.
- Đã tới, tất cả mọi người đều đã tới. Ngài chọn ta đi, Thu Hương Nhất định sẽ làm công tử tận hứng, hài lòng.
Nói xong, Thu Hương uốn éo bờ eo thon thả, đem áo ngực kéo xuống không thể thấp hơn. Nhưng không đợi nàng kịp nàng các động tác kế tiếp thì đã bị đẩy sang bên cạnh:
- Công tử, chọn Thúy Hoa đi! Thúy Hoa tất cả các kỹ năng đều tình thông, từ thổi tiêu...
Chưa kịp nói xong thì Thúy Hoa lại bị gạt sang một bên, một nữ tử tên Phù Dung lao tới, vội vã nói ra ưu thế của nàng. Các nữ tử khác cũng nhao nhao cả lên, tiếng “công tử, chọn ta” vang lên không ngớt.
Tất cả các cô nương ở đây đều hiểu hầu hạ người này sẽ thu được chỗ tốt rất lớn. Hơn nữa vị công tử này lại còn vô cùng anh tuấn, vì vậy mới khiến tình cảnh như bây giờ.
Bề ngoài Sở Nam có chút thích thú nhìn Điệp Y Tiên Tử, xem nàng có phản ứng gì. Nhưng thực ra hiện giờ hắn đang tu luyện Nghịch Càn Khôn.
Trên tầng cao nhất, bà chủ Phượng Phỉ gõ cửa một gian phòng. Bên trong có một công tử tuấn tú cùng một nữ tử xinh đẹp kiều diễm đang vẽ tranh hai vợ chồng, tình ý đang dâng cao. Phượng Phỉ đột nhiên xông vào khiến bầu không khí nóng bỏng này bị phá vỡ.
Đối với việc này, vị công tử kia vô cùng khó chịu, nói:
- Phượng tỷ, có việc gì không? Nếu không thì đừng có quấy rầy chuyện tốt của ta!
Hắn có ý đuổi người, nhưng nghĩ tới mỗi cô nương đều nhận được một khối nguyên thạch trung phẩm thì da mặt Phượng Phỉ lại dày lên, bắt đầu tươi cười nói:
- Sở công tử, thật xin lỗi! Ta tìm Ánh Hàn có chút chuyện gấp.
- Chuyện gấp? Chẳng lẽ so với chuyện của ta còn gấp hơn?
Sở công tử càng khó chịu hơn, còn Ánh Hàn cũng vô cùng nghi hoặc, đang chuẩn bị nói gì thì đã bị Phượng Phỉ nắm lấy bàn tay nhỏ bé:
- Sở công tử, rất xin lỗi, chuyện tình có phần gấp gáp, lão thân sẽ rất nhanh trả Ánh Hàn lại cho công tử!
Ánh Hàn thấy vẻ mặt dâm đãng của Phượng Phỉ, lại cảm giác tay mình đang bị nắm chặt, giống như đang ám chỉ cái gì, bèn vừa cười vừa nói:
- Sở công tử, Ánh Hàn ra ngoài một chút, sau đó sẽ trở lại bồi công tử vẽ nốt bức tranh “tình vợ chồng” này. Trên này thêm... hai con chim liền cánh, công tử cảm thấy thế nào?
Mỹ nhân đã mở miệng đương nhiên là Sở công tử cho dù trong lòng không muốn nhưng cũng không phản đối, nói một câu:
- Ta chờ nàng.
Ra khỏi phòng, Ánh Hàn có chút oán trách:
- Ma ma, có chuyện gì mà vội vậy? Vị Sở công tử kia địa vị không đơn giản, hình như là quan viên của Đại Khánh quốc.
- Quan viên?
Phượng Phỉ sững sờ, sau đó nói:
- Nhìn bộ dạng của hắn cũng biết là chức quan không cao, lão nương ta nhận thức quan lại cũng không ít. Ở Kình Thiên thành, hắn cũng không gây lên được sóng gió gì!
Ánh Hàn đang định nói thì Phượng Phỉ ngắt lời:
- Vừa rồi có một vị khách nhân tới đây, tiêu sài vô cùng hào phóng.
- Ma ma, ngài muốn ta xuống dưới gặp vị khách nhân này hay sao?
- Đúng vậy!
- Vậy Ánh Hàn không đi. Ma ma đúng là hồ đồ rồi, cho dù hắn hào phóng tới mức nào thì vẫn kém một vị quan. Hơn nữa ta còn dò xét được vị Sở công tử này đến từ Kim Lăng.
Ánh Hàn nói xong, Phượng Phỉ đã bắt đầu nổi nói, không nghe rõ cả hai chữ “Kim Lăng” đã nói:
- Người này sử dụng chính là nguyên thạch trung phẩm!
Ánh Hàn giật mình, nhưn lại xem thường nói:
- Vậy thì sao. Vừa rồi Sở công tử cũng cho ta một khối nguyên thạch trung phầm.
Ánh Hàn có chút đắc ý khoe, Phượng Phỉ lại khinh thường nói:
- Các vị tỷ muội của ngươi, ngay cả mấy tên sai vặt cũng đều nhận được nguyên thạch trung phẩm rồi. Hơn nữa càng đẹp nhận càng nhiều!
- Hả!
Ánh Hàn kinh hãi thét một tiếng, bước chân không khỏi nhanh hơn. Phượng Phỉ nói tiếp:
- Nếu ngươi xuống dưới ít nhất cũng nhận được mười khối nguyên thạch trung phẩm!
Nghe vậy, Ánh Hàn bước càng nhanh hơn. Lúc này trong đầu nàng chỉ nghĩ tới nguyên thạch nguyên thạch, đã ném chuyện trở lại vẽ chim liền cánh cùng Sở công tử lên chín tầng mây rồi. Hai người đều nóng ruột, không có phát hiện vị Sở công tử kia đã đi theo sau.
Trong chốc lát, Phượng Phỉ đã mang Ánh Hàn tới trước mặt Sở Nam. Tất cả các cô nương thấy vậy đều vội vã lui sang hai bên. Sở Nam vẫn ngồi như trước, nghe Phượng Phỉ giới thiệu:
- Công tử, đây là hoa khôi của Túy Hoa lâu, Ánh Hàn!
Ánh Hàn hai tay để ở eo, thi lễ:
- Ánh Hàn ra mắt công tử.
- Hoa khôi quả nhiên bất phàm!
Sở Nam nói xong, móc ra mười khối nguyên thạch trung phẩm ném cho Ánh Hàn. Lăng Yên Lan ở một bên có chút không khống chế nổi. Ánh Hàn tim đập thình thịch, bàn tay nhỏ bé run rẩy, đang định tiếp nhận nguyên thạch.
Đột nhiên trong đại sảnh một tiếng hét lớn vang lên:
- Không thể nhận!
- Hả!
Mọi người đều quay đầu nhìn, nười này chính là Sở công tử. Trên mặt Phượng Phỉ cùng Ánh Hàn đều hiện lên vẻ không vui, Phượng Phỉ nói:
- Sở công tử, ngài đang làm gì vậy?
- Đây chính là việc gấp của ngươi?
- Đúng vậy!
- Dường như theo quy định của Túy Hoa lâu thì không thể làm như vậy?
Sắc mặt Sở công tử rất bất thiện, mà từ trong đám khách làng chơi có bốn người đi ra đứng sau hắn. Tu vị của bốn người này cũng không thấp, đều là Võ Vương cao cấp.
Phượng Phỉ tự biết mình đuối lý, nhưng vẫn cố cãi:
- Túy Hoa lâu có một quy củ là người trả giá cao thì được. Sở công tử, ngài có thể xuất ra mười khối nguyên thạch trung phẩm sao?
Sở công tử vẻ mặt lạnh lùng, hung hăng nói:
- Ta ra hai mươi khối nguyên thạch trung phẩm!
- Hả!
Bốn phía đều kinh hô, Phượng Phỉ vẻ mặt tươi cười, thầm nghĩ:
- Quả nhiên là càng cạnh tranh thì càng nhiều nguyên thạch!
Chợt mụ quay đầu nhìn Sở Nam, nói:
- Công tử, Sở công tử ra giá hai mươi khối nguyên thạch trung phẩm, Ánh Hàn...