Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 491: Hiểu nhau. Mị hoặc vô song




Sở Nam quay sang phía Điệp Y Tiên Tử, thản nhiên nói:

- Tiếp tục...

- Trong lòng ta biết rõ ngươi không biết ta là ai, lại càng không biết cha ta là ai. Vì vậy đương nhiên ngươi không biết tin tức của cha ta. Nhưng ta không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội gì, cho dù nó là hư ảo thì ta vẫn muốn thử một lần. Vạn nhất... vạn nhất ngươi thật sự biết tin tức về cha ta!

Điệp Y Tiên Tử bay về phía Sở Nam, nói:

- Dù sao, có hi vọng vẫn tốt hơn! Nếu kết quả chứng minh ngươi thật sự không biết, vậy hắn cũng dựa vào lần xuất thủ này mà giúp ta đi tìm cha.

Cực Lạc Cung Chủ đứng lơ lửng trên không trung, khối ngọc thạch kia cũng hóa thành giường ngọc. Tuy rằng Điệp Y Tiên Tử chỉ là Võ Vương sơ cấp, nhưng hắn tuyệt đối tin tưởng nàng. Dù sao, có ai nỡ ra tay độc ác với một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy!

Cho dù hung tàn như hắn, cũng không nỡ làm vậy!

Mà chỉ cần không nỡ ra tay, vậy thì cơ hội của nàng đã tới!

Chỉ có một điều khiến hắn rất khó chịu chính là giường ngọc không còn trơn nhẵn như trước, mà giờ đã có sáu vết nứt thật sâu, nằm trên đó không còn thoải mái như trước nữa.

Cực Lạc Cung Chủ oán hận, nhìn chằm chằm Sở Nam, nói:

- Đáng chết! Hôm nay ta nhất định sẽ phải dùng huyết nhục của ngươi tẩm bổ cho Hồn Kim Ngọc Sàng. Chỉ có như vậy mới có thể tiêu tan nỗi hận trong lòng ta!

- Đúng là có hi vọng vẫn tốt hơn!

Sở Nam phụ họa. hắn nói vậy không phải là vì vẻ đẹp của Điệp Y Tiên Tử mà muốn nịnh hót, muốn thân cận. Hắn cũng có suy nghĩ giống như nàng! Hiện giờ nếu ai nói cho hắn biết đi nơi nào có thể tìm một kiện pháp bảo có uy lực hủy thiên diệt địa, có thể xóa sổ Thiên Nhất sơn, có thể giết chết Huyền Vô Kỳ thì hắn cũng sẽ ôm hi vọng đi tìm!

Ánh mắt Điệp Y Tiên Tử sắc bén, nhưng vẫn nói vu vơ:

- Đã sáu mươi năm rồi ta không được gặp lại phụ thân!

- Ta cũng đã rất lâu chưa gặp lại phụ thân, mẫu thân rồi.

Sở Nam tràn đầy cảm xúc nói:

- Không biết mẫu thân hiện tại như thế nào?

- Mặc kệ phải trả giá lớn như thế nào, ta cũng phải tìm được phụ thân.

- Bất luận phía trước có bao chông gai vất vả, cho dù là núi đao, biển lửa cũng không ngăn cản được bước chân của ta!

Ánh mắt Sở Nam toát lên vẻ chấp niệm, kiên định, vô cùng khí thế.

- Thần cản giết thần, phật cản giết phật. Cho dù là ông trời cũng không thể cản nổi bước chân ta!

Khi Sở Nam nói, trong đầu hắn điện lên hình ảnh Thiên Nhất sơn, Thiên Nhất tông, Huyền Vô Kỳ.

Điệp Y Tiên Tử cũng không vì lời nói của Sở Nam mà trở nên ôn nhu, ngược lại càng thêm mạnh mẽ, sắc bén hơn:

- Ta cũng tin rằng mình nhất định sẽ tìm được phụ thân!

- Ta cũng tin rằng mình sẽ được trở về nhà!

Sở Nam và Điệp Y Tiên Tử chưa từng gặp mặt, nhưng hiện giờ hai người giống như tri kỷ đã quen biết nhau vài chục năm, đều có cùng cảnh ngộ, cùng tâm tình với nhau.

Cực Lạc Cung Chủ ở trên Hồn Kim Ngọc Sàng, nhưng giờ hắn đã không nằm được nữa rồi. Dù biết rõ tính cách của Điệp Y Tiên Tử nhưng hiện giờ hắn đang rất lo lắng, sợ rằng hai người đang đàm phán liên thủ với nhau để đối phó với hắn.

- Điệp Y Tiên Tử, ngươi còn đợi đến bao giờ mới chịu động thủ.

Điệp Y Tiên Tử thở dài một tiếng:

- Ngươi rất giống ra. Nếu chúng ta gặp nhau sớm hơn, có lẽ bây giờ cũng sẽ không phải đánh nhau.

- Tất cả đều do số phận mà thôi! Ra tay đi, vì tìm được cha của ngươi, vì hi vọng nhỏ nhoi kia!

Sở Nam vô cùng bình tĩnh, hắn cũng không vì cùng cảnh ngộ mà đồng tình với nàng. Nàng phải tìm cha, còn hắn cũng phải trở về nhà, phải báo thù cho sư phụ, còn có hai người con gái đang ngóng trông hắn trở về!

- Ta sẽ không hạ thủ lưu tình. Vì vậy tốt nhất ngươi nên dốc toàn lực!

Điệp Y Tiên Tử vừa dứt lời, sát khí tỏa ra xung quanh.

Nàng hiểu rõ thực lực người trước mặt này rất mạnh, nàng cần phải xuất toàn lực ứng phó!

Sở Nam cười nói:

- Yên tâm. Ta chưa bao giờ biết thế nào gọi là thương hoa tiếc ngọc!

Nghe vậy, Điệp Y Tiên Tử cười tươi. Nụ cười như hoa quỳnh trong đêm tối, chiếu sáng cả không gian. Trong trời đất, dường như chỉ còn lại nụ cười đầy mị hoặc này!

Nhưng hoa quỳnh chỉ chớm nở rồi tàn!

Cực Lạc Cung Chủ giận dữ muốn điên lên. Hai người thân mật nói chuyện như bằng hữu lâu năm. Hơn nữa, Điệp Y Tiên Tử còn nở nụ cười với nam nhân kia. Hắn ở gần Điệp Y Tiên Tử lâu như vậy nhưng chưa bao giờ nàng cười với hắn, tổng số câu nói giữa hai người cộng lại cũng không nhiều như hôm nay!

Trong ánh mắt Cực Lạc Cung Chủ có một tia oán hận, bắn về phía Sở Nam.

Sau khi cười xong, thân thể Điệp Y Tiên Tử như không có trọng lượng, bay lên không trung, sau đó du lãng về phía trước. Sát khí nàng ngưng tụ lúc trước biến mất không thấy đâu nữa. Tốc độ của nàng cũng không nhanh, động tác cũng không mạnh mẽ sắc bén, không thấy hào quang của nguyên lực, lại càng không thấy nàng làm ra những động tác mê người, cất lên những khúc hát làm mê muội linh hồn!

Nàng chỉ mang vẻ thuần khiết, trong sáng, thần thánh không thể xâm phạm, chậm rãi bay về phía trước!

Nhưng Sở Nam lại cảm thấy khác. Hắn chỉ cảm thấy có một loại “mị hoặc” lớn hơn trăm lần, ngàn lần so với Thiên Ma Huyền Vũ trận, Thất Nhân Vũ cộng lại.

Vẻ mị hoặc này khiến dục vọng đã trải qua rèn luyện, đã bị Mị Hồn châu áp chế trong tử khí bị đốt lên!

Một đốm lửa cũng có thể đốt cháy cả cánh đồng!

Sở Nam cảm thấy kinh hãi, nhưng cũng không hoảng loạn, lập tức vung kiếm lên đánh ra Trảm Dục, xu thế mạnh mẽ, sắc bén hơn trước vô số lần. Vô số kiếm ảnh bao phủ lấy thân thể hắn.

Đồng thời lúc này hắn cũng có cảm ngộ:

- Thiên địa vạn vật quả nhiên tương thông. Hỏa tới tận cùng cũng có thể sinh thủy. Cũng tương tự như vậy, mị hoặc cũng có thể thành thuần khiết, trong sáng, hoặc nói đúng hơn, tận cùng của mị hoặc chính là thuần khiết!

Không chỉ thi triển Trảm Dục, thủy nguyên bổn tinh, hàn ngọc lam hỏa, lực lượng, sinh mệnh lực ở trong đan châu cùng tuyền qua, ngũ hành tương sinh đều đượng phát động để áp chế dục vọng chết người này!

Mà Điệp Y Tiên Tử mặc kệ đối phương ra sao, nàng vẫn thuần khiết bay tới, vũ kỹ Trảm Dục không ảnh hưởng tới nàng chút nào.

Cực Lạc Cung Chủ thấy vậy, cười nói:

- Điệp Y Tiên Tử ra tay quả nhiên không tầm thường. Nàng không cần làm bất cứ thứ gì cũng đủ khiến tên tiểu tử kia loạn cả lên rồi. Lợi hại, lợi hại!