Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 441: Thoát vây dễ dàng




Thanh âm của Vũ Hoàng vang vọng trong Thiên Ba Phong!

Lập tức, thanh âm tạo thành từng đợt phong duệ như vũ bão bạo phát, từ phía trên hạ xuống.

Điều này đối với Thiên Nhất tông mà nói tuyệt đối là sỉ nhục, vụ hỏa hoạn tối hôm qua đã đủ nhục rồi, nhưng cũng chỉ thiêu trụi chỗ tạm trú của Tần gia mà thôi, nơi đây lực lượng phòng thủ rất mỏng thì còn có thể lý giải, thế nhưng đêm nay, nơi bị thiêu lại chính là hạch tâm của Thiên Ba Phong, lực lượng phòng vệ ở đây cực kỳ cường đại, thế nhưng vẫn bị người khác công phá, ngay cả Kim trưởng lão cũng đã bị chết cháy, chuyện này giải thích thế nào?

Bởi vậy, Vũ Hoàng kia đã nổi giận!

Cả Thiên Ba Phong đều nổi giận!

Nhưng đối với Thiên Nhất tông mà nói, điều cần bây giờ không phải là giải thích, mà là bắt được tên hung thủ kia để vãn hồi uy danh của Thiên Nhất tông!

Sở Nam diệt sát Kim trưởng lão cũng không hoàn toàn là nhờ vào lực lượng, mà còn là bằng trí tuệ, đầu tiên là dùng Tịch Diệt chi hỏa khiến Kim trưởng lão sững sờ, thứ hai, hắn làm bộ như không địch lại để đối phương mất cảnh giác, thứ ba, hóa trang thành Nghê Uy, khiến đối phương khiếp sợ cực độ, cuối cùng nhân cơ hội giết chết!

Từng bước một, có thể nói Kim trưởng lão hoàn toàn hành động theo những gì mà Sở Nam nghĩ, mà sau khi Sở Nam chế trụ Kim trưởng lão, cũng không có lấy tinh huyết của lão, dùng Sinh Tử quyết tiến hành khống chế, chẳng qua chỉ lấy nguyên hạch của lão cùng với trữ vật giới chỉ mà thôi.

Làm như vậy, một là vì sợ phát sinh chuyện tự bạo như tối hôm qua, hai là Sở Nam căn bản không muốn lưu tính mạng của môn nhân Thiên Nhất tông, ba là Sở Nam chính là muốn từng bước một khiêu chiến uy nghiêm của Thiên Nhất Tông.

Thiên Nhất Tông thống trị Bắc Tề Quốc mấy trăm năm, người phía dưới tuyệt đối không hề vui lòng phục tùng, khẳng định có rất nhiều người phản đối, thế nhưng đều bị Thiên Nhất tông cường thế, bá đạo, ngang ngược, giết chóc, cứng rắn chế trụ.

Nhưng loại áp chế một lần vất vả suốt đời nhàn nhã này không phải là biện pháp giải quyết đúng đắn!

Tựa như lò xo, ép càng mạnh, thời điểm bạo phát, uy lực lại càng lớn, càng thêm mãnh liệt.

Hiện tại Sở Nam hành động, chính là muốn khơi mào "Bạo phát", lực lượng cá nhân có lớn hơn nữa, cũng chỉ vẻn vẹn có một người, chỉ khi nào"Cá nhân" Biến thành "Nhóm", lực lượng lúc đó thật khó nói.

Còn một điểm nữa, Sở Nam lại dễ dàng điều tra ra tin tức về nơi thần bí của Thiên Nhất tông, Đệ Lục Phong.

Thế nhưng, hiện tại trọng yếu nhất, hắn đã bình yên trở lại phòng, bằng không, để đám Thiên Nhất tông tra ra, vậy sẽ bị hoài nghi rất lớn, nói không chừng sẽ bị lộ tẩy.

Thiên Nhất tông quả nhiên danh bất hư truyền, thanh âm kia chưa vang hết một phút đồng hồ, tất cả các cửa lập tức bị phong kín, ngay sau đó, đám người phụ trách tuần tra xuất hiện từng tốp một lần lượt đi điều tra từng nơi.

Lúc này, Sở Nam còn chưa hoàn toàn thoát ly ra bên ngoài, nhưng hắn cũng không ẩn thân trong bóng tối, mà mặc đồng phục của đám đệ tử Thiên Nhất tông, biến ảo thành bộ dạng của Lý Tứ như lúc đi vào, xen lẫn trong đám người Thiên Nhất tông, chạy tới chạy lui mà không có một người nào phát hiện ra.

Tại thời khắc khẩn cấp này, Sở Nam rốt cục đã thấy được sự cường đại của Thiên Nhất tông, những người chấp hành nhiệm vụ đều là Võ Quân, hơn nữa không phải Võ Quân sơ cấp, tùy ý có thể thấy được thân ảnh Võ Quân trung cấp, cao cấp, đem cộng lại toàn bộ người có tu vi Võ Quân, thoáng tính toán, chí ít cũng có một ngàn người!

Một ngàn, ngẫm lại đây là khái niệm gì, Tây Xuyên Thành, nơi mà Sở Nam đã từng chém giết, nếu có phái toàn lực ra cũng chỉ có bốn gã Võ Quân mà thôi, thế nhưng Thiên Nhất tông tùy tiện điều động con số đã là nghìn người!

Một ngàn Võ Quân, chỉ vẻn vẹn trong một tòa Thiên Ba Phong mà thôi, Võ Quân tấn giai Vũ Vương, rất khó, Thiên Nhất tông dựa vào tư chất tuyển nhận môn nhân đệ tử, một trăm tên Võ Quân có thể có một người tiến giai thành Vũ Vương, vẻn vẹn một tòa Thiên Ba Phong có thể sinh ra mười tên Vũ Vương!

Nhưng mà, Sở Nam biết Thần Khí phái cũng chỉ có ba gã Vũ vương, mà Thần Khí phái sở dĩ có thể xếp thứ hai, theo Sở Nam suy đoán, một là vì có quan hệ với cuộc tỷ thí năm đó, hai là Thần Khí phái có Tử Vũ Hoàng cùng Hàn gia gia là hai Vũ Hoàng, hơn nữa cảnh giới cũng không thấp.

Mặt khác, Thiên Nhất tông còn có Thiên Mộc Phong cùng bốn ngọn núi nữa, hơn nữa trải qua mấy trăm năm tích lũy, toàn bộ hợp lại, cũng không biết là có bao nhiêu nữa!

Chỗ này chỉ đánh giá được lực lượng, thế nhưng không thể nhìn thấu, còn có Vũ Hoàng, thậm chí Vũ Đế, sâu hơn còn có tuyệt thế cường giả đã đột phá Vũ Đế tấn giai thành Vũ Tôn!

Sự cường đại của Thiên Nhất tông không cần bàn cãi, muốn đối đầu với lực lượng cường đại như vậy, thậm chí lật đổ, diệt hoàn toàn, độ khó khăn quả thật khó có thể tưởng tượng, cũng may Sở Nam đã sớm chuẩn bị tâm lý, từng bước một từ từ tích lũy, đốt lên từng chút lửa một.

Chung quy có một ngày, một đốm lửa nhỏ sẽ biến thành cả biển lửa!

Thời điểm Sở Nam đang suy nghĩ, bỗng một tiếng quát chói tai vang lên:

- Ngươi, ngươi, ngươi, còn ngươi nữa, mấy người các ngươi đều mang theo một đội, đến chỗ tạm trú của các môn phái khác hiệp trợ người phong tỏa, để đám người ngoại lai không được lộn xộn, sau đó lần lượt điều tra từng người một cho ta!"

- Rõ!

Sau khi tiếng trả lời đồng loạt vang lên, đám tiểu đội trưởng đều xoay người dẫn theo thủ hạ của mình lao đi.

Sở Nam biến đổi thành Lý Tứ, hẳn là có bộ dạng bốn mươi tuổi gì đó, nhưng chỉ là một tên võ tướng cao cấp, tại môn phái khác coi như là có tư chất tốt một chút, thế nhưng tại Thiên Nhất tông, đứng giữa một đống Võ Quân, thật đúng là không lọt vào mắt.

- Lý Tứ, nhanh lên, theo ta đi.

Nghe tiếng, Sở Nam vội vàng hăng hái cùng một kẻ râu quai nón, trong tay cầm trường thương màu hoàng kim lao ra ngoài, như vậy Sở Nam đã bình yên vô sự thoát ra ngoài, tới giữa một mảnh rừng núi.

Đoàn người chạy gấp như gió, Sở Nam lại đang nghĩ cách thoát thân.

Muốn yên lặng không một tiếng động rời đi, rất đơn giản, Sở Nam thu liễm khí tức, ẩn thân vào trong bóng tối, bằng vào bản lĩnh của tên đội trưởng Võ Quân trung cấp sẽ không thể nào phát hiện ra, thế nhưng, bởi vì như vậy cũng sẽ khiến người hoài nghi, tiếp đó Thiên Nhất tông sẽ nghĩ tới việc hung thủ có khả năng đã rời khỏi khu vực hạch tâm.

Đây cũng không phải là điều Sở Nam mong muốn, Sở Nam còn muốn Thiên Nhất tông loạn hơn nữa.

Cho nên Sở Nam cần một lý do hợp lý để biến mất, phải có một phương pháp xử lý mà không khiến người khác hoài nghi!

Chính lúc này, giữa rừng núi truyền đến một tiếng thú rống, tên đội trưởng lập tức kinh hãi, thì thầm:

- Sí Nham Thú cấp sáu tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? Đi mau!

Tốc độ đột nhiên tăng nhanh, Sở Nam cũng đột nhiên nhớ lại lời mà người nọ tối qua đã nói, trong khu rừng của Thiên Nhất tông có thả một số mãnh thú đã ngoài cấp năm. Trong đầu hắn lập tức có chủ ý, từ trong Linh Thú Đại thả ra một đầu Ngọc Chi San Hô Trùng, để nó men theo tiếng thú rống dẫn dụ Sí Nham Thú tới đây!

Tốc độ của Ngọc Chi San Hô Trùng vô cùng nhanh, đám người mới lao ra khỏi phạm vi mười thước, Sí Nham Thú đã giận dữ gầm lên lao tới, trong tiếng rống giận dữ còn có tư vị bị chọc tức, nhất định đã bị Ngọc Chi San Hô Trùng hung hăng đâm một phát.

Tiếng rống giận dữ của Sí Nham Thú càng lúc càng tiến gần đám người, vẻn vẹn chỉ qua mấy hơi thở, tiếng gầm tựa như ở bên tai, viên đội trưởng kinh dị quát:

- Mọi người tách ra chạy trốn, sẽ tụ tập tại cuối đường!

Nói xong, tên râu quai nón liền chuyển thân chạy sang một bên, Sở Nam cũng như những người khác đều chia nhau chạy, nhất thời Sí Nham Thú đã hiện ra trước mắt mọi người, chỉ thấy thân thể của Sí Nham Thú vô cùng xấu xí, màu sắc trên thân thể giống như màu nham thạch.

Sở Nam thông qua Tiểu Lam liền khống chế Ngọc Chi San Hô Trùng, trước tiên phóng tới một người bên cạnh, người nọ thấy Sí Nham Thú vọt tới, sắc mặt lập tức biến thành tro, trong miệng hô to cứu mạng, thế nhưng không có người nào giúp hắn.

- Ầm

Sí Nham Thú há to miệng, một đạo hỏa cầu mạnh mẽ bay ra nện trúng ngực tên Võ Tướng cao cấp nọ, thân thể người này nhoáng một cái liền bay ra xa, máu tươi bắn loạn, quần áo giáp bị lửa đốt phừng phừng.

Mọi người đều hoảng hốt chạy thục mạng.

Sở Nam âm thầm nở nụ cười, để Ngọc Chi San Hô Trùng dẫn hướng Sí Nham Thú tới gần bản thân, Sí Nham Thú liền đuổi theo, Sở Nam vẫn giữ một khoảng cách nhất định đối với Sí Nham Thú, sau khi thoát khỏi tầm mắt mọi người hắn liền để Sí Nham Thú phun lửa lên người, đồng thời nhanh chóng tháo bỏ quần áo giáp, khôi phục lại y phục dạ hành, qua mấy cái nhảy liền biến mất trước mặt Sí Nham Thú.

Ngọc Chi San Hô Trùng tự nhiên cũng được Sở Nam thu lại.

Sí Nham Thú mất đi mục tiêu càng thêm tức giận, không ngừng phun lửa lên đống quần áo giáp, cuối cùng giáp y cũng bị thiêu sạch.

Sở Nam dùng tốc độ nhanh nhất chạy trở về, trong lòng nghĩ:

- Sí Nham Thú phun lửa, ngược lại có chút ý tứ, không biết ma thú Sí Nham Thú còn phát triển nữa không, nếu như thật sự đạt tới cấp mười, nó mà phun hỏa, uy lực không biết đâu mà lường!

Nam Cung Linh Vân đã không còn ở chỗ cũ nữa mà đổi đến một nơi khác, khi nghe tiếng rống giận dữ truyền đến, Nam Cung Linh Vân lập tức nghĩ tới Sở Nam, trong lòng khiếp sợ:

- Lá gan của hắn thật lớn, hắn muốn làm gì đây?

Nam Cung Linh Vân nhớ lại câu nói mà tối hôm qua Sở Nam rời đi, "Chờ ta làm xong việc sẽ trở lại tìm ngươi!"

- Ngươi muốn làm gì?

Nam Cung thì thào nói, trong lòng lại không kìm được lo lắng, chính lúc đang nghĩ, liền có đệ tử của Thiên Nhất tông tới tra, Nam Cung Linh Vân mở cửa phòng, nhìn bên ngoài liền phát hiện chừng mười tên đệ tử của Thiên Nhất tông, người cầm đầu là một người trẻ tuổi, còn rất anh tuấn, chỉ nghe hắn mở miệng nói:

- Nam Cung tiểu thư, bọn ta tới phụng mệnh điều tra, xin lượng thứ!

- Không sao, cứ việc điều tra.

Nam Cung Linh Vân vừa dứt lời liền nhường lối, trong lòng lại lo lắng nghĩ: "Không biết hắn đã trở lại Thần Khí phái chưa, nếu còn chưa trở về..."

Đúng lúc này, đột nhiên một trận gió thổi tới làm bay tấm lụa che mặt của Nam Cung Linh Vân, tên đội trưởng vừa vặn đi tới bên người nàng, lại vừa vặn chứng kiến dung nhan khuynh thành kia, lập tức giống như bị mất hồn phách, ngẩn ngơ đứng nguyên tại chỗ.

Cơn gió thổi qua, khăn che mặt lập tức phủ xuống che trước mặt Nam Cung Linh Vân, mà tên đội trưởng còn chưa phục hồi lại tinh thần.

Nam Cung thấy thế liền ho nhẹ một tiếng.

Lúc này hắn mới lấy lại tinh thần, liền mở miệng nói:

- Nam Cung tiểu thư, ta gọi là Liệt Phong, ngươi thật sự rất đẹp.

- Chỉ là son phấn thế gian mà thôi.

Thanh âm của Nam Cung Linh Vân có phần lạnh nhạt, Liệt Phong cũng không thèm để ý, vẫn ngắm nhìn Nam Cung Linh Vân, đám người còn lại đều tới báo cáo không có bất kỳ phát hiện nào, Liệt Phong mới lưu luyến xoay người rời đi, lúc rời đi hắn còn lưu lại một câu:

- Nam Cung tiểu thư nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, tùy thời có thể tới tìm ta.

- Cảm ơn.

Nam Cung Linh Vân vẫn duy trì một khoảng cách, lông mày hơi nhíu lại.

Trên đường đi tới nơi tạm trú của Phạm gia, tên đội viên của Liệt Phong lên tiếng:

- Liệt đại ca, có phải ngài vừa ý Nam Cung tiểu thư chăng.

- Đều nói Nam Cung gia có một viên minh châu, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.

- Liệt đại ca có thể trông thấy dung mạo của Nam Cung tiểu thư, thật đúng là duyên phận do ông trời sắp đặt, bằng không, vì cái gì chỉ có Liệt đại ca thấy, chúng ta chẳng thấy gì cả? Liệt đại ca không nên phụ duyên phận do ông trời ban nha, vừa vặn vị hôn phu của Nam Cung tiểu thư hôm qua đã bị chết cháy.

- Cái gì?

Nghe thấy lời này, trong lòng Liệt Phong nổi lên một tia rung động, thật có ý tứ...

Suy nghĩ trong lòng của Liệt Phong, Nam Cung Linh Vân hiển nhiên không biết, nàng cho rằng sau lần gặp mặt này, đợi Thiên Nhất Tông xóa bỏ lệnh phong tỏa thì sẽ hạ sơn, từ nay về sau không còn liên quan nữa.

Thế nhưng Nam Cung Linh Vân lại không ngờ rằng, trận gió vừa rồi thổi cái khăn che mặt đã khiến Liệt Phong nhìn thấy nàng, mang đến phiền toái khó mà tưởng tượng được sau này.

Cùng lúc đó, vì cạnh tranh công bằng cho nên Tử Mộng Nhân lại càng dốc sức tu luyện, trong sát na nghe thấy tiếng hét tràn đầy phẫn nộ liền lập tức tỉnh lại, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến phòng Sở Nam.

Nhìn thấy trong phòng không có một bóng người, Tử Mộng Nhân không khỏi lẩm bẩm:

- Tên ngốc này, như thế nào còn chưa trở lại…

Trước tiên, Tử Mộng Nhân liền nghĩ đến không phải là Sở Nam làm chuyện gì mà là an nguy của Sở Nam, Tử Mộng Nhân ở trong phòng đi tới đi lui, muốn nghĩ ra một diệu kế để ứng phó, nhưng trái lo phải nghĩ, trầm tư cả buổi mà vẫn không có biện pháp gì, có chút tức giận nói:

- Đều tại ta, luyện lâu như vậy còn chưa luyện thành Thần Hành Bách Biến, nếu không thì có thể biến thành hình dáng của tên ngốc, kéo dài một lúc rồi.

Lúc nói những lời này, Tử Mộng Nhân cũng quên rằng cho dù nàng có dùng Thần Hành Bách Biến để biến thành hình dáng của tên ngốc, nhưng việc chính bản thân nàng biến mất thì phải giải thích thế nào? Về điểm này thì Tử Mộng Nhân đã hoàn toàn quên mất.