Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 382: Phá quan (*) (Thượng)




- Đồng dạng là người, dựa vào cái gì mà Thiên Nhất tông lại cao cao tại thượng mà các ngươi lại muốn kéo dài hơi tàn?

- Chẳng lẽ các ngươi vĩnh viễn nguyện ý sống một cách đáng thương như vậy, không muốn được cao cao tại thượng, không muốn được làm chủ tính mạng bọn hắn?

- Tiến lên, các ngươi chỉ cần lấy được Thuỷ nguyên bổn tinh, tiếp đó sẽ trở thành kẻ bề trên!

- Đoàn kết lại, chiến một trận, kiêu ngạo một hồi!

- Liều mạng!

...

Những lời lẽ khích tướng này làm nhân tâm phấn chấn, giống như ma chú khiến cho nhiệt huyết đám tán tu sôi trào, tốc độ chạy theo đó ngày càng tăng mạnh, hai chân dần dần hữu lực, bộ pháp kiên định, pháp bảo trong tay càng lúc càng ẩn chứa nguyên lực mạnh mẽ...

Như mãnh hổ hạ sơn!

Khương Vũ Vương đang nhìn về phía trung niên mỹ phụ kia, cũng không phải vì luyến sắc mà là vì thái độ vừa rồi của Diêu trưởng lão kia. Nói cách khác, Huyền Băng môn kia cho dù có làm ra cái gì thì chắc gì Thiên Nhất tông đã để vào trong mắt...

Vừa nghĩ tới đây, sắc mặt Khương Vũ Vương liền biến đổi, lông mi nhảy lên mấy cái rồi quay đầu lại nhìn về phương hướng đám người Sở Nam vọt tới, khoé môi khẽ nhếch lên cười mỉa mai một cái, lạnh lẽ quát:

- Một đám tôm tép nhãi nhép mà cũng dám khiêu khích thánh uy Thiên Nhất tông?

- Sát!

Sở Nam thấy Khương Vũ Vương nhìn lại lập tức hét lớn một tiếng.

- Sát!

Bốn mươi sáu người, chỉnh tề hét lên.

Lập tức, sát âm xuất, sát khí hiện, chiến khí bốc thẳng cửu thiên!

Một tiếng "sát" ầm ầm bạo liệt khiến trưởng lão Huyền Băng môn và chúng nữ dừng bước, xoay người lại nhìn về phía ngoài cửa khẩu, nàng muốn nhìn một cái, là ai dám đối đầu với Thiên Nhất tông, lại còn dám rống lớn chữ "sát" kia!

Đôi mày liễu của đôi tỷ muội kia đồng thời nhướng lên, cái mũi linh xảo chớp động một cái, hai con mắt như khoả bảo thạch không hẹn mà cùng xoay từ trái sang phải, lại từ phải sang trái rồi dừng lại ở giữa, mà ngay cả thần sắc cả hai đều vẫn một bộ y hệt, giống như hai nàng là một người vậy, cảnh tượng chả khác gì một người soi gương và cái bóng trong gương song song đứng cùng vậy!

- Sư phụ, những người kia là ai?

Hề Hề cùng Nam Nam đồng thanh hỏi.

Trung niên mỹ phụ không có trả lời ngay mà chỉ đem toàn bộ chú ý đặt ngay cửa khẩu.

Đám người Sở Nam đã xuất hiện trong tầm mắt đám đệ tử Thiên Nhất tông, Khương Vũ Vương lạnh giọng ra lệnh:

- Xuất thủ, không cần hạ thủ lưu tình, hãy đem toàn bộ giết hết đi, sau đó đem thi thể bọn hắn đóng băng lại rồi phân biệt ném sang hai bên trái phải, để cho bọn hắn biết rõ khiêu chiến quyền uy của Thiên Nhất tông ta đến tột cùng là kết cục thế nào!

Mệnh lệnh này vừa ra, Khương Vũ Vương dụng tâm hét lớn lên, một chữ tiếp một chữ rõ ràng truyền vào tai trung niên mỹ phụ.

Quả tim trong ngực trung niên mỹ phụ theo đó mà đập lên thình thịch, thông minh như nàng như thế nào không rõ ý sâu xa bên trong một câu này của Khương Vũ Vương, là ngấm ngầm hại người, càng là giết gà doạ khỉ!

Ba mươi tên đệ tử Thiên Nhất tông cùng bọn Sở Nam quấn lại chiến thành đoàn.

Ngay khi giao chiến, năm tên cao giai Võ Quân ở phía trước vừa ra tay là tuyệt chiêu mạnh nhất, đem một đám Thiên Nhất tông môn hạ đang thần tốc tiến công ngăn cản lại, đem khí thế của chúng phá vỡ. Sau đó là liền giúp nhau xâm nhập trận hình địch nhân rồi tự mình liều chết chém giết!

Thấy một màn như vậy, sắc mặt Khương Vũ Vương liền âm trầm hẳn đi.

Kỳ thật, môn hạ Thiên Nhất tông trước giờ vẫn quen đứng trên cao nhìn xuống, nào từng thấy có một đám người nào dám ngang nhiên như vậy, điều này khiến bọn họ rất là kinh ngạc, đâu còn để ý tới các chiêu thức hung ác chứ. Hơn nữa, tâm cảnh bọn họ sao so sánh được với Khương Vũ Vương, cái loại cảnh giới không bị nữ sắc mê hoặc, thấy môn hạ Huyền Băng môn nhìn về phía bọn hắn, bọn hắn liền biểu hiện ra một bộ uy phong lẫm lẫm, đại nam nhân...

Một phương là vì sinh tử, một phương chỉ vì khoe khoang.

Một phương xuất kỳ bất ý, một phương vội vàng ứng chiến.

Cho nên, ngay khi mới vừa khai chiến, Thiên Nhất tông đã rơi vào hạ phong!

Trung niên mỹ phụ Huyền Băng môn thấy được một màn Thiên Nhất tông chịu thiệt như vậy tự nhiên hiện lên vẻ tươi cười, nhưng vừa nghĩ tới ở nơi này còn một cao thủ Vũ Vương của Thiên Nhất tông toạ trấn, vô luận đám Võ Quân này gan dạ cỡ nào, dũng mãnh ra sao, kết cục vẫn là một con đường chết. Trong lòng không khỏi niệm một câu:

"Đáng tiếc!"

Khương Lập không có ra tay, mặc dù chứng kiến từng gã đệ tử Thiên Nhất tông bị ba bốn người vây công chém giết nhưng cũng không xuất thủ cứu giúp, Thiên Nhất tông tinh anh rất nhiều, nếu như ngay cả một đám ô hợp trước mắt mà không thu thập được vậy thì có thể đi chết được rồi!

Một mảnh hỗn chiến hỗn loạn, thanh sắc, hồng sắc, hoàng sắc, kim sắc, v.v... đủ mọi thứ màu sắc hào quang như quần ma loạn vũ bay múa khắp nơi.

Sở Nam đem nguyên lực toàn thân sôi trào lên nhưng hắn lại không có thể hiện ra một bộ uy mãnh. Ở nơi này còn một gã trung giai Vũ Vương toạ trấn cho nên hắn cũng không muốn bạo lộ thực lực bản thân quá sớm, hắn chỉ là đem cây cổ kiếm trong tay nắm chặt lại, một đạo kiếm quang vàng rực mang theo thanh âm như xé lụa bén nhọn xẹt qua cổ một tên trung giai Võ Quân, máu tươi phụt thẳng lên trời, đầu rơi xuống đất.

Thân ảnh chuyển động, vừa vặn hướng tới trước mặt một gã cao giai Võ Quân khác. Trong mắt hắn, cao giai Võ Quân căn bản là không có chút giá trị nào, cổ kiếm trong tay tuỳ ý đâm tới một cái, chân như điện xẹt qua người tên Võ Quân kia, cổ kiếm lướt tới tựa như mãnh hổ đang mở rộng cái miệng đầy máu của mình mà đâm vào đan điền của địch nhân.

- Ngươi...

Tên cao giai Võ Quân chỉ kịp phát một tiếng này liền té ngã trên mặt đất, một cước hạ xuống, thân thể hắn theo đó vỡ nát ra.

Thân ảnh Sở Nam lần nữa phiêu hốt tiến lại chỗ khác, lần nữa xuất hiện ở bên cạnh tên khác, trong lúc đó hắn liền đem hai khoả trữ vật giới chỉ bỏ vào một chiếc giới chỉ khác. Hai khoả trữ vật giới chỉ này tự nhiên là của gã bị chém đầu lúc đầu và của gã vừa bị một kiếm đâm thủng đan điền vừa rồi.

Nhất bộ lạc hạ, bộ bộ lạc hạ. (*)

(Dịch giả: câu này dịch ra mất hay đi nên mình để nguyên, đại ý là: một bước hạ xuống, từng bước từng bước tiến tới.)

Thấy đệ tử Thiên Nhất tông cũng không phải đáng sợ như trong tưởng tượng, không phải là không thể chiến thắng như vậy, sĩ khí đám người Thiên Kỳ càng lúc càng tăng, chém giết càng lúc càng hăng, đem thủ cấp địch nhân lấy xuống, mở bụng phanh ngực đối thủ!

Cái gì là ác liệt, cái gì lăng lệ, chính là đây!

Một cây đại đao đen xì trùng điệp chém xuống, giống như kiếm nhưng cũng giống như búa phát ra từng tiếng "ông ông" vang vọng, một ngọn hoả diễm màu tím từ tay phóng ra, đem toàn thân địch nhân thiêu đốt hừng hực, còn có phi châm tinh tế, đoạt hồn, phệ hồn...

Còn bản thân Sở Nam thì chỉ len lén xuất hiện đánh lén, một tay vung vẩy cổ kiếm trong tay thu gặt sinh mệnh địch nhân, một tay lặng lẽ đem trữ vật giới chỉ của nạn nhân thu lại..

Chỉ sau mười tức thời gian, bốn mươi sáu người Sở Nam đã vẫn lạc mất hai mươi người, tổn thất tương đối thảm trọng. Còn đám đệ tử Thiên Nhất môn lại chỉ có mười lăm tên vẫn lạc, ngã xuống trong vũng máu.

Tỉ lệ tử vong sấp sỉ 1:1!

Đương nhiên, công lao lớn nhất trong đó vẫn thuộc về Sở Nam, hắn chỉ một người nhưng liên tiếp dụng kiếm tiêu diệt tới bảy tên.

Đệ tử Thiên Nhất tông nổi giận, sắc mặt Khương Vũ Vương trầm như trời sắp đổ mưa, mà thần niệm của hắn lại tập trung trên người Sở Nam, đặc biệt là cây kiếm trên tay hắn!

Đám người Chư Thứ, Thiên Kỳ sau khi phục dụng đan dược của Sở Nam xong, thì giờ phút này lại cảm thấy có gì đó không đúng, bọn hắn tuy rằng liều mình chết chém giết nhưng thời gian dài như vậy lượng nguyên lực tiêu hao tuyệt đối là rất lớn nhưng nguyên lực bản thân lúc này lại liên miên không dứt!

Mặc dù cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không có đa tâm nghĩ tới nữa mà để việc này lại sau này. Chuyện này căn bản là do bọn hắn không thời gian, mà trong chiến đấu dài như vậy, bọn họ thậm chí còn ao ước được nguyên lực cứ tiếp tục vô cùng vô tận như vậy ấy chứ!

Nội tâm Chư Thứ khẽ chuyển, tận lực theo sát sau lưng Sở Nam, Sở Nam lại vung tay đâm ngã một tên trung giai Võ Quân xong thân ảnh liền quỷ dị vọt tới bên người hắn, nói:

- Lớn tiếng hô những lời này lên, chúng ta đã giết một nửa đệ tử Thiên Nhất tông, tiếp tục dùng sức giết hết số còn lại...

- Các huynh đệ, chúng ta đã tiêu diệt được một nửa địch nhân, chỉ còn lại một nửa, tiếp tục liều đi a!

Chư Thứ nghe lời lập tức hô lớn một câu, đem niềm tin trong lòng đám người bọn Thiên Kỳ đẩy lên càng lúc càng lớn, còn đám đệ tử Thiên Nhất tông càng lúc càng suy sụp, sợ hãi.

Bất kể là sợ hãi hay nổi giận ra sao, bọn họ không hẹn mà đều nghĩ tới đám người này ở đâu chui ra, lại điên cuồng như vậy!

Không, quả thực là một đám người điên!

Trong mắt trung niên mỹ phụ lưu chuyển đầy dị sắc, nói:

- Đám người này thực sự là chân hán tử! Đáng tiếc a, đáng tiếc a...

- Sư phụ, không bằng chúng ta xuất thủ cứu bọn hắn.

Hai tỷ muội lại đồng thanh nói.

Trung niên mỹ phụ trầm mặt một hồi rồi lắc lắc đầu, nói:

- Không thể cứu mà cứu cũng không được. Cứu bọn hắn, Huyền Băng môn sẽ có thiên đại phiền toái!

Hai tỷ muội hiểu cái được cái không nhưng lại không nói tiếp cái gì nữa mà chỉ lặng yên nhìn, nhìn xem đám máu tươi đang dần tưới thẫm một mảnh băng tuyết kia, nhìn xem từng đám huyết nhục tung toét trên không, nhìn xem đám chân hán tử dùng tính mạng diễn dịch một tràng bi tráng chi ca!

Lại mười tức thời gian sau.

Đám người Sở Nam chỉ còn lại mười người, trong đó có bốn gã cao giai Võ Quân.

Thiên Nhất tông đệ tử cũng chỉ còn lại bảy người!

Khương Vũ Vương không quan tâm đến sinh tử môn hạ đệ tử, cũng không để ý tới đám Huyền Băng môn chưa có rời đi mà chỉ hoàn toàn tập trung lên người Sở Nam!

Sở Nam bộ dạng hiện trông bình thường hết sức, đang dốc sức phì phò thở, đang cố giơ cao thanh cổ kiếm trong tay lên, trông vô lực vô cùng.

Chư Thứ cũng đang nhìn Sở Nam, hắn không tin Sở Nam thực sự là như vậy, hắn lại đưa khoé mắt liếc nhìn về phía đám Huyền Băng môn đệ tử không có ra tay trợ giúp kia, rồi lại tiếp tục nhìn về phía Sở Nam.

"Sao hắn lại biết Huyền Băng môn sẽ không nhúng tay vào?"

- Giết, dám khi nhục Thiên Nhất tông ta, giết không tha!

Một gã Thiên Nhất tông đệ tử rống lớn lên, lại tiếp tục đánh về phía trước với vẻ mặt giận dữ, bọn họ là thiên chi kiêu nữ, lúc nào phải nếm qua thiệt thòi như vậy?

Một người xung phong liều chết, bảy người cùng xuất trận.

Đám người Thiên Kỳ dĩ nhiên đã chém giết tới mất đi lý trí, trong đầu chỉ còn mỗi một ý niệm:

"Giết hết, Thuỷ nguyên bổn tinh, giết hết..."

Còn Sở Nam vẫn còn mang cái bộ dạng cánh tay nặng nghìn cân kia!

Ngay lúc đám đệ tử cuối cùng của Thiên Nhất tông cùng đám người Thiên Kỳ tiếp tục chém giết, lại một lần nữa nhập thành đoàn thì Sở Nam với cánh cánh tay cầm kiếm chỉa thẳng lên trời kia chợt động!

Thân thể như lưu tinh, thoáng cái vọt tới giữa đám người Thiên Kỳ.

Tiếp đó, như chớp chém tới mấy đạo thân ảnh!

Bảy tên Thiên Nhất tông sắc mặt đại biến, vừa định há miệng định nói gì đó nhưng thanh âm chưa ra khỏi miệng liền lập tức trong mắt tràn ngập khiếp sợ, sinh lực trong mắt cũng dần dần biến mất, thân thể ngã ngược về sau.

Đám người Thiên Kỳ còn chưa lấy lại tinh thần thì bên tai đã truyền đến thanh âm:

- Giết hắn! Giết hắn xong là chúng ta có thể tiến vào Băng Viêm đảo rồi!

Cùng lúc đó, đám người Thiên Kỳ chứng kiến một đạo thân ảnh hướng thẳng về phía Khương Vũ Vương vọt tới!

Vẫn là cái cổ kiếm kia, lạnh lẽo...

Thân ảnh kia, cư nhiên là...

(Chú: * cửa khẩu bị phong toả.)

Ngay lúc tối hậu, Sở Nam cũng không cần che dấu chút nào nữa mà ầm ầm bộc phát, một lần ra tay là sát chiêu miểu sát bảy tên đệ tử Thiên Nhất tông còn sót lại.

Sở Nam làm như thế tự nhiên là tính toán của hắn.

Thứ nhất, nhân số hai bên đã giảm bớt, một phương chỉ còn mười người, một phương còn bảy người, lúc này đánh lén hay không đánh lén căn bản là không có gì khác biệt.

Thứ hai, nếu đám người Thiên Kỳ cùng đám Thiên Nhất tông còn lại liều chết phân thắng bại, tin rằng mười người tuyệt sẽ không tới hai người còn đứng vững được, đối với thế cục sau đó tuyệt sẽ không hề giúp gì cho hắn được nữa.

Sở Nam trước kia từng tính cấp cho đám đệ tử Thiên Nhất tông một chút phiền toái nhưng hiện tại hắn lại xuất kỳ bất ý hướng trung giai Võ Vương động thủ, hơn nữa là tận lực tạo thành thương tổn cho hắn. Cho nên, hắn cần mười người kia trợ giúp.

Tuy rằng, mười người này không cấp cho hắn được bao nhiêu trợ giúp nhưng tổng hợp lại mà nói, có thể cấp cho Khương Vũ Vương một chút phiền toái, hay hoặc một ít quấy nhiễu là đủ rồi!

Đây chính là nguyên nhân hắn ngang nhiên xuất thủ.

Kỳ thật, ngay thời điểm Sở Nam bùng phát thì Vương Vũ Vương hai mắt đã híp lại, không đợi lông mày hắn kịp co lại thì Sở Nam đã hướng hắn giết tới, thân ảnh như chớp!