Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 361: Thật sao?




- Sinh Tử Quyết? Ngươi nằm mơ đi, cho dù có chết thì ngươi cũng đừng hòng lấy được…

Mai Nhai tràn đầy lửa giận, tử khí lẫm nhiên.

Sở Nam bật cười nói:

- Chỉ cho ngươi cơ hội mà thôi, chẳng lẽ ngươi nghĩ ngươi không nói thì ta không tìm thấy Sinh Tử Quyết sao? Ngươi quá ngây thơ rồi!

Cơ nhục trên mặt Mai Nhai co giật, hét:

- Vì một quyển Sinh Tử Quyết mà ngươi giết đại ca ta, Nhị tỷ ta và nhiều ngươi của Tuế Hàn sơn trang như vậy, các ngươi…

- Chân chính giết các ngươi không phải là chúng ta, mà là lòng tham của các ngươi, chúng ta trả nguyên thạch để muốn mượn xem Sinh Tử Quyết, các ngươi không cho mượn thì thôi, xem như mua bán không thành, nhưng nhưng các ngươi lại muốn mạng chúng ta, muốn đoạt nguyên thạch của chúng ta, chẳng lẽ chúng ta không đánh trả, để các ngươi tùy ý chém giết sao? Thật đúng là nực cười! Đáng tiếc! Đáng hận…

Tử Mộng Nhân phản bác.

Mai Nhai bị nói vậy liền cứng họng, nhưng vẫn nói không kể đạo lý:

- Ta mặc kệ, ta chỉ biết là các ngươi hại đại ca và Nhị tỷ của ta, ta muốn các ngươi phải chôn cùng!

- Thật ra, các ngươi chỉ bất quá làn dùng tên tuổi của Tùng Trúc Mai mà thôi, một chút phẩm chất của Tuế Hàn tam hữu đều không có…

- Ta mặc kệ, chết cùng ta đi…

Mai Nhai tức giận, muốn tự bạo, Vô Không lão tổ vội vàng tránh ra xa, Sở Nam ném Cấm Nguyên Võng ra, Long nha ngay lập tức đâm vào, thần niệm Mai Nhai vừa động thì lại không thúc động được nguyên lực, chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn Long nha xuyên vào, moi ra một hạt châu mộc thanh sắc.

Sở Nam mặt không biểu tình đem nguyên hạch bỏ vào trong nhẫn trữ vật, ngay lúc Mai Nhai ngã xuống đất, thân thể Sở Nam cũng lung lay, ngã xuống đất…

- Tên ngốc!

Tử Mộng Nhân vội vàng chạy lại.

Vô Không lão tổ nhìn thấy Sở Nam ngã xuống,vẻ mặt thoáng cái trở nên quái dị, hắn cảm thán sự dũng mãnh cường hãn của Sở Nam, có thể trực tiếp trảm sát hai Võ Vương, còn có thể ngăn cản bọn chúng tự bạo, lấy đi nguyên hạch của bọn chúng, thực lực này không phải là mãnh nhân bình thường.

Thế nhưng, bây giờ, hổ có mạnh hơn nữa mà không có răng thì cũng chỉ là mèo bệnh mà thôi.

Trên mặt Vô Không lão tổ nhếch lên nụ cười âm hiểm, đang muốn biểu lộ thì bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng “Hắn có phải đang cố ý không?”

Vừa nghĩ đến khả năng này, nụ cười Vô Không lão tổ cứng lại, trong đầu hiện ra một màn của Sở Nam vừa rồi, nghĩ đến sắc mặt Sở Nam tái nhợt, miệng phun máu tươi, tình huống nguyên lực dao động…

Vô Không lão tổ hung hăng hạ quyết tâm, quyết định đánh cược một phen.

Cho nên, Vô Không lão tổ lao về phía Sở Nam, quát Tử Mộng Nhân một tiếng:

- Tử tiểu thư, ngươi đừng chạy tới đây.

- Ngươi…

Trên mặt Tử Mộng Nhân đầy vẻ sợ hãi, hét lên:

- Ngươi muốn làm gì?

- Ngươi không muốn ta làm cái gì thì ta sẽ làm cái đó!

- Ngươi dám?

Tử Mộng Nhân kiên cường nói.

- Tử tiểu thư còn đánh được ta sao?

Vô Không lão tổ phất tay một cái, Hỏa nguyên lực dao động, sóng nhiệt khí phả ra, đem Tử Mộng Nhân bức lui sau, Vô Không lão tổ không hạ sát thủ, hắn chỉ đang thử, hắn hiểu rõ Sở Nam, nếu như Tử Mộng Nhân bị người khác chọc tức thì Lâm Vân chắc chắn sẽ liều mạng với kẻ đó.

Thế nhưng, Tử Mộng Nhân bị dọa đến mặt không còn chút huyết sắc, vậy mà người ngã trên mặt đất vẫn không có chút phản ứng, vẫn còn đang hôn mê, thấy tình huống như vậy, Vô Không lão tổ càng yên tâm hơn.

Để phòng ngừa vạn nhất, Vô Không lão tổ lại lần nữa hạ độc thủ, cánh tay vung lên, hỏa đao thiểm hiện, chém vào hư không, Tử Mộng Nhân liền xuất ra phòng ngự Cẩm Tú Sơn Hà, và thanh sắc ngọc bội, còn lấy ra Ly Hỏa Kiếm để kháng cự hỏa đao kia.

Pháp bảo mặc dù không tệ, thế nhưng trước thực lực tuyệt đối thì tác dụng của pháp bảo cũng không quá lớn, hai cỗ nguyên lực vừa mới chạm vào nhau thì khóe miệng của Tử Mộng Nhân đã không ngừng trào ra máu tươi.

Sở Nam vẫn ngã trên mặt đất, không chút động tĩnh.

Sau hai lần thử, Vô Không lão tổ sải bước về phía Sở Nam, vẻ mặt tràn đầy tươi cười, miệng nói:

- Tôn chủ, ngươi đừng trách lão bộc, ta thật sự muốn làm lão bộc của ngươi, nhưng ngươi nhìn dáng vẻ của ngươi bây giờ xem, làm sao còn làm Tôn chủ của ta được đây?a

Tử Mộng Nhân bị khốn trụ, không thể thoát thân được, lấy ra pháp bảo đối kháng với hỏa đao, miệng kinh hoàng hét lên:

- Vô Không lão tổ, ngươi không sợ bị rút hồn luyện phách, bị tên ngốc lấy đi nguyên hạch sao?o

Trong đầy Vô Không lão tổ lập tức hiện lên tình cảnh ba người Tùng Thanh bị lấy mất nguyên hạch, thân thể thoáng run rẩy, sau đó trấn định nói:

- Nếu như hắn còn đứng thì ta thật sự không dám, nhưng bây giờ các ngươi đã thành cá trên thớt rồi…

Trong lúc nói chuyện thì Vô Không lão tổ đã đến trước mặt Sở Nam, từ trên cao nhìn xuống nói:

- Tôn chủ…

Mặc dù Vô Không lão tổ bây giờ vẫn gọi là “Tôn chủ” thế nhưng ý tứ lại là hoàn toàn trào phúng.

- Tôn chủ, ta nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện còn dang dở của ngươi, ta sẽ đoạt Thủy nguyên bổn tinh thay ngươi, nguyên thạch trên người ngươi ta cũng giữ dùm, các loại đỉnh cấp pháp bảo của ngươi ta sẽ sử dụng thật tốt, pháp bảo phòng ngự và công kích lợi hại như vậy, dựa vào bản lãnh của bổn lão tổ cũng có thể lấy một chọi ba, thậm chí là chọi bốn, cho nên, lúc này ngươi không cần lo lắng, về phần nữ nhân của ngươi, ngươi cũng không cần lo lắng, nàng là Đại tiểu thư của Thần Khí Phái, ta sẽ không để nàng phải chịu ủy khuất, còn mạng của ngươi… ta cũng không để ngươi phải chịu đau đớn đâu….

Vô Không lão tổ cực kỳ đắc ý, thao thao bất tuyệt, sau khi nói một hồi thì ngồi xổm xuống, lấy nhẫn trữ vật của Sở Nam, miệng còn nói:

- Tôn chủ, ngươi còn di nguyên gì thì cứ trình bày, cho dù ta có liều mạng cũng sẽ giúp ngươi hoàn thành!

- Thật sao?

- Đương nhiên rồi.

Vô Không lão tổ thuận miệng đáp, tay vừa hạ xuống, thoáng khựng lại giữa không trung, sắc mặt trở nên khó coi đến cực điểm.

- Tốt lắm, ta còn có một nguyện vọng đó chính là diệt cả Thiên Nhất Tông.

Sở Nam đang nhắm mắt thong thả nói, bỗng nhiên ánh mắt mở bừng, nhìn chằm chằm Vô Không lão tổ.

- Phịch…

Tiếp xúc ánh mắt lạnh lẽo của Sở Nam, Vô Không lão tổ kinh hãi trực tiếp quỳ phịch xuống đất, lắp bắp nói:

- Tôn… chủ, lão bộc…

- Ngươi có thể làm được không?

- Lão bộc…

Những hình ảnh lúc trước thoáng chốc tràn vào trong đầu Vô Không lão tổ, không tự chủ đặt tay lên vị trí đan điền, sợ Sở Nam sẽ lấy mất nguyên hạch của hắn.

- Ngươi nói cho dù liều mạng cũng phải hoàn thành, đúng không?p

- Đúng vậy…. đúng vậy…

Vô Không lão tổ dập đầu bình bịch xuống đất, nói:

- Tôn chủ, ta nhất định sẽ liều mạng, nhất định… nhất định toàn lực diệt trừ Thiên Nhất Tông.

Sở Nam không để ý, đứng dậy, nào còn chút dáng vẻ hư nhược,đến trước mặt Tử Mộng Nhân, Tử Mộng Nhân nói:

- Tên ngốc, ngươi lại dọa ta rồi.

- Xin lỗi.

- Dọa ta cũng không sao, chỉ cần ngươi không có việc gì là được rồi.

Tử Mộng Nhân cười nói, chỉ vào Vô Không lão tổ nói:

- Tên ngốc, đối với loại tiểu nhân phản bội như hắn, nhất định phải lấy nguyên hạch của hắn, để hắn hồn phi phách tán.

- Tôn chủ, ta không dám nữa, ta rất hữu dụng, sau này ta nhất định…

- Ngươi cho rằng ta còn tin lời của ngươi sao?u

Sở Nam nói với Tử Mộng Nhân:

- Mộng Nhân, chờ lát nữa hẵng quyết định sinh tử của hắn!

Sở Nam nhặt nhẫn trữ vật của Mai Nhai lên, đương nhiên nhẫn trữ vật của Tùng Thanh và Trúc Hâm hắn cũng không bỏ qua.

Tìm kiếm kỹ lưỡng trong nhẫn trữ vật của Tùng Thanh, sau khi tìm tòi một hồi cũng không tìm được chút tin tức nào về Sinh Tử Quyết, lại tìm trong nhẫn trữ vật của Trúc Hâm và Mai Nhai một lượt, nhưng vẫn không có.

Sở Nam nhíu mày, hắn vốn tưởng Sinh Tử Quyết nằm trong nhẫn trữ vật của ba người bọn hắn, cho nên mới không chút do dự trảm sát ba người, thế nhưng bây giờ…

Lần này đến Tuế Hàn sơn trang, mặc dù Sở Nam thu hoạch lớn, thu được một thanh cổ kiếm sánh ngang với Hỗn Nguyên Ban Chỉ, còn có ba viên nguyên hạch, thậm chí còn có một số nguyên thạch và bảo bối khác, thế nhưng mục đích căn bản nhất của Sở Nam lại không đạt được…

- Tên ngốc, không tìm thấy Sinh Tử Quyết sao?

Sở Nam lắc lắc đầu.

- Tên ngốc, đừng vội, chúng ta cứ từ từ tìm kiếm trong Tuế Hàn sơn trang, nhất định có thể tìm được.

- Cũng chỉ đành như vậy.

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì bên phía Vô Không lão tổ vẫn không ngừng dập đầu, Vô Không lão tổ lúc này rất hối hận, đến lúc này người kia vẫn không trừng phạt hắn, nhưng hắn tin rằng trừng phạt nhất định sẽ sớm đến.

- Xử lý ổn thỏa sự tình ở Tuế Hàn sơn trang.

Sở Nam tùy ý phân phó, Vô Không lão tổ theo phản xạ mà đứng dậy, nói:

- Rõ, Tôn chủ.

Nói xong, Vô Không lão tổ liền bỏ chạy, Sở Nam quát lạnh:

- Đứng lại.

- Tôn chủ, còn gì phân phó?

- Nửa thời thần sau hãy quay lại đây.

- Rõ!

Trải qua một loạt sự tình này, Vô Không lão tổ cũng không còn dám có dị tâm, hăng hái nhận nhiệm vụ.

Vốn dựa theo phong cách hành sự của Vô Không lão tổ, chắc chắn sẽ trực tiếp giết sạch những tên tôm tép kia, nhưng hắn nghĩ đến Sở Nam ngoại trừ ra tay giết ba vị trang chủ thì không hề loạn sát những người khác, cho nên cũng thu liễm bớt phần nào, chỉ đánh ngất những tuấn nam mỹ nữ của Tuế Hàn sơn trang, để bọn chúng không biết xảy ra chuyện gì.

Sở Nam và Tử Mộng Nhân cũng đi về phía khác tìm kiếm, còn bắt lấy một vài người đang muốn chạy trốn, hỏi tình huống, tìm kiếm các đình đài lâu các, tìm cả thư phòng, phòng luyện công,… nhưng một chút tin tức cũng không có…

Cuối cùng, một người trong Tuế Hàn sơn trang nói:

- Tiền bối, Đại trang chủ thỉnh thoảng đến một nơi, nơi đó chính là cấm địa của Tuế Hàn sơn trang, không chừng thứ mà tiền bối tìm kiếm ở trong cấm địa.

- Dẫn đường.

Đám người lại đi đến cấm địa.

Sau khi đến cấm địa, người dẫn đường cũng không dám đi tiếp nữa, Sở Nam cũng không miễn cưỡng, bình thường Tùng Thanh đối với bọn hắn thủ đoạn rất tàn nhẫn, cho dù người đã chết nhưng dư uy vẫn còn.

Sở Nam và Tử Mộng Nhân đi vào, lúc vào bên trong đại sảnh thì Sở Nam đột nhiên che mắt Tử Mộng Nhân lại, đứng chắn trước mặt nàng…

- Tên ngốc, ngươi che mắt của ta làm gì?

Tử Mộng Nhân nghi hoặc nói, mũi khẽ nhếch lên, lại hỏi:

- Tên ngốc, nơi này mùi máu tươi rất nồng.

- Mộng Nhân, cảnh tượng này rất thảm, nàng trước hết hãy ra ngoài chờ ta, ta tìm một chút sẽ lập tức trở ra.

- Không, ta muốn ở chung với ngươi.

- Tình cảnh nơi này có chút….

- Tên ngốc, ta đã nói rồi, bất luận là gì thì ta cũng sẽ ở cùng ngươi, cho dù là tam thiên luyện ngục ta cũng không sợ.

Sở Nam nghe thấy ngữ khí kiên định của Tử Mộng Nhân, từ từ hạ tay xuống, Tử Mộng Nhân liền nhìn thấy một mảnh đất trống trải, có một huyết trì, trong hyết trì đều là thân thể tàn khuyết, hoặc thiếu tay, thiếu chân, ngực bụng bị banh ra…

Tình cảnh thê thảm vạn phần, huyết trì này không biết là dùng bao nhiêu máu người mới có thể tạo thành.

Tử Mộng Nhân hít một ngụm lãnh khí, cảm thấy buồn nôn, nhưng nàng vẫn cố nhịn lại, Sở Nam nắm lấy tay nàng, Tử Mộng Nhân cười gật đầu, hai người bắt đầu tìm kiếm.

Hao tổn không ít công sức, hai người đã tìm được một quyển bút ký,bên trên ghi chép những thứ liên quan đến tình cảnh thảm liệt trước mắt, Sở Nam nhìn từ đầu đến cuối một lượt, đại khái đã hiểu rốt cuộc là chuyện gì.

Trước mắt chính là thí nghiệm Sinh Tử Quyết, ba người Tùng Thanh luyện Sinh Tử Quyết không thành, nhưng cũng là nhân vật quỷ tài, dựa vào Sinh Tử Quyết nghĩ ra những biện pháp khác để khống chế người, những người trong huyết trì chính là đối tượng thí nghiệm của Tùng Thanh.

Sau khi hiểu rõ, vẻ mặt Sở Nam cũng biến đổi, hắn tưởng rằng mình đã là người tâm ngoan thủ lạt, nhưng so với đám người Tùng Thanh thì hắn mới phát hiện ra hắn vẫn còn thiện lương như một con cừu.

Thế nhưng, Tùng Thanh hao tổn nhiều công phu như vậy mà vẫn không thành công.

Sở Nam tiếp tục tìm kiếm, không tìm thấy Sinh Tử Quyết, lại tìm thấy một ít dây xích trói chặt tay chân người, Sở Nam lấy cổ kiếm ra, chém đứt xích, thả bọn hắn ra.

- Xem ra giết bọn người kia cũng là một chuyện tốt.

Sở Nam khẽ lẩm bẩm, hai người lật tung cả vùng cấm địa này vẫn không thể tìm được, Tử Mộng Nhân hỏi:

- Tên ngốc, làm sao đây?

- Ra ngoài trước hẵng nói.

Hai người quay trở lại nơi ba người Tùng Thanh chết, Vô Không lão tổ cũng đã trở về, nhìn thấy hai hàng lông mày của Sở Nam vẫn nhíu chặt liền biểu hiện bộ dạng cực kỳ cung kính, trong lòng lại vui vẻ:

- Không tìm thấy Sinh Tử Quyết, ha ha, muốn khống chế ta cũng không phải dễ dàng.

Sở Nam giống như nhìn thấu tâm tư của Vô Không lão tổ, nhàn nhạt nói:

- Ngươi nên mong rằng ta tìm được Sinh Tử Quyết, bởi vì như vậy thì ngươi còn cơ hội mà sống, nếu như ta không tìm được thì ngươi chỉ còn con đường chết.

Trong lòng Vô Không lão tổ chửi lớn, nhưng biểu hiện bên ngoài lại là nhíu mày trầm tư, suy nghĩ xem Sinh Tử Quyết có khả năng cất giấu ở đâu?

Khổ tư thật lâu nhưng vẫn không có đáp án.

Tử Mộng Nhân nhìn thấy bộ dạng khó xử của Vô Không lão tổ, phẫn nộ quát:

- Còn không mau thu thập chỗ này cho sạch sẽ.

Vô Không lão tổ giận mà không dám nói gì, y lệnh hành sự, bàn tay vung lên một cái, hỏa diễm tử sắc liền bao trùm, những thi thể kia liền bốc cháy, Sở Nam nhìn ngọn lửa thiêu rụi Trúc Hâm, Mai Nhai, cho đến Tùng Thanh…

Đột nhiên Sở Nam dường như nhớ đến điều gì, tung người một cái nhảy vào trong biển lửa, chộp lấy thân thể Tùng Thanh, xé nát y phục của hắn, sau đó nhìn thấy ở hông hắn có một cuốn sách nhỏ.

Mở trang đầu tiên của cuốn sách ra, bên trên viết ba chữ lớn “Sinh Tử Quyết”.