Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 332: Thảo Mộc Quyết tầng thứ ba




Hấp lực “Tuyền qua” mà Sở Nam tạo ra có thể hấp thu nguyên lực của người khác.

Chỉ có điều chiêu này không phải là không gì không thể, mà có điều kiện, ví dụ như Sở Nam bây giờ nếu hấp thu nguyên lực của Tử Võ Hoàng, Tử Võ Hoàng muốn giết hắn thì dễ như trở bàn tay.

Người bị hút không thể chênh lệch thực lực quá lớn với Sở Nam được.

Mà Thảo Mộc Quyết tầng thứ ba này cũng hấp thụ, nhưng thứ nó hút lại là sinh mệnh lực.

Đương nhiên, không phải trực tiếp hút lấy tính mạng người khác nghịch thiên như vậy.

Hấp thu sinh mệnh lực ở đây tất nhiên là từ cỏ cây.

Nhưng bên trong Thảo Mộc Quyết lại có chú giải, có thể hóa sinh mệnh lực của cây cỏ thành sinh mệnh lực của bản thân, đối với việc liệu thương và khôi phục tinh lực có trợ giúp đặc biệt.

Sở Nam chậc chậc tán thưởng.

Không nói cái khác, chỉ riêng thu hoạch này đã có giá trị hơn chỗ nguyên thạch và Thú hạch kia rồi, không uổng công Sở Nam liều mạng giết trở về, tiêu diệt Phách mại tràng, càng không nói hắn còn tôi luyện được Tịch Diệt chi hỏa, mặc dù chỉ là sơ cấp, nhưng so với Cực Dương Chân Hỏa thì uy lực lớn hơn không biết gấp bao nhiêu lần.

Nhìn thấy thu hoạch này, Sở Nam cũng không khỏi lại muốn đi cướp một Bí thị phách mại khác, xem xem có võ quyết gì lợi hại hay võ quyết tiềm ẩn tu vi hay không.

Sở Nam thở dài nói:

- Cuộc mua bán này, quả nhiên không tốt lành gì, nếu như…

- Đừng nghĩ nữa, một hồi này bọn chúng đều không nghĩ đến, nếu bọn chúng có chuẩn bị, mở trận pháp, dựa vào trận pháp công kích chúng ta thì bây giờ chúng ta đã ngã xuống rồi. Hơn nữa, ta thấy Bí thị phách mại này rất không đơn giản, không ngờ lại có Võ Vương tọa trấn, không biết là thuộc thế lực nào…

Trong lòng Tử Mộng Nhân còn sợ hãi nói.

Sở Nam gật đầu nói:

- Đi thôi, chúng ta cũng nên rời khỏi đây rồi…

Đang nói, Sở Nam búng ngón tay một cái, một đoàn Tịch Diệt chi hỏa xuất hiện trên không trung, thuận theo nguyên lực Sở Nam phát ra, hỏa đoàn càng lúc càng lớn, Sở Nam điều khiển hỏa đoàn này đi một vòng, lập tức dấy lên một trận đại hỏa hừng hực.

Tịch Diệt chi hỏa này phẩm chất không thấp, ngay cả đá và thi thể đều trực tiếp bị hóa thành tro bụi….

Sở Nam và Tử Mộng Nhân đều rời đi, hai người lại lần nữa thay đổi gương mặt, hiển nhiên không ở lại thành Lương Châu, mà tìm một hướng khác, đi vòng trở lại thành Bình Huy…

Trên đường đi, Sở Nam nói:

- Chỉ tiếc không có nhiều tin tức về Thủy nguyên bổn tinh hơn, không biết Băng Viêm đảo rốt cuộc ẩn tàng âm mưu gì.

- Ta mặc kệ, dù sao thì ta cũng ở cùng với ngươi.

Tử Mộng Nhân kiên định nói, Sở Nam cũng gật đầu, có nhiều pháp bảo hộ thân như vậy, hơn nữa thực lực của hắn lại tăng thêm một tầng, bảo về Tử Mộng Nhân hẳn không có vấn đề gì. Hơn nữa, ngoài Thủy nguyên bổn tinh trước mắt hắn phải đoạt được bằng mọi giá thì Tứ hành nguyên bổn tinh khác hắn cũng muốn.

Hai người một đường quay trở về, thế nhưng lại hại khổ Vô Không lão tổ, hắn vừa mới nuốt đan dược, nguyên lực vừa khôi phục thì lại liều mạng đuổi trở về, cũng nhìn thấy cái hố do Sở Nam dùng một quyền đánh ra, trái lo phải nghĩ một hồi, hắn liền theo thông đạo đi xuống, thế nhưng chỉ đi được một nửa bởi vì thông đạo đã bị hủy, đợi đến khi Vô Không lão tổ thiên tân vạn khổ mới đi xuống được thì xung quanh đã trở thành một mảnh khô cằn.

- Nơi này đã xảy ra chuyện gì?

Vô Không lão tổ cũng không tránh khỏi chấn động, hắn đương nhiên biết được đây chính là Bí thị đấu giá lúc trước, lẩm bẩm:

- Trận pháp ở đây lợi hại như vậy, sao có thể trong thời gian ngắn bị người khác phá hủy được?

Vô Không lão tổ cũng nghĩ đến hai người Sở Nam, nhưng vừa nghĩ đến hai người thì hắn liền ném suy nghĩ này qua một bên, nghĩ:

- Tuyệt đối không thể là hai người đó, một Võ Quân và một Đại Võ Sư làm sao có thể phá trận được, càng không nói bên trong Phách mại tràng này còn có cao thủ Võ Quân cao cấp, tình huống như vậy, ngay cả ta cũng không thể làm được, người ra tay diệt Phách mại tràng này ít nhất cũng là Võ Vương trung cấp, thậm chí có thể là Võ Vương cao cấp, mà khí tức Hỏa nguyên lực ở đây dường như chính là Tịch Diệt chi hỏa…

Vô Không lão tổ ôm một phần vạn hi vọng, muốn từ nơi này kiếm được một ít chỗ tốt hoặc tra được tin tức gì đó, thế nhưng tìm một lượt vẫn không thu hoạch được gì.

Cuối cùng, Vô Không lão tổ chỉ có thể vừa mắng chửi vừa đuổi về phía thành Lương Châu, muốn tìm hai kẻ kia.

Sau khi Vô Không lão tổ rời đi không lâu, Tần Dũng cũng đã đuổi đến, đồng dạng cũng điều tra một phen, trong lòng chấn kinh không ngớt, lập tức đuổi trở về thành Lương Châu, lai lịch của Phách mại tràng này rất thần bí, nhưng thành chủ cũng ám chỉ, nhất định không được dây vào, nếu không hậu hoạn khôn lường, lúc trước hắn đã điều người đi bao vây nơi này đã vượt qua giới hạn rồi, chỉ có điều tin tức này thật sự quá trọng yếu, cho nên Tần Dũng mới ra hạ sách này.

Phái binh bao vây các điếm không tạo thành tổn thất gì, thế nhưng bây giờ Phách mại tràng đã toàn điệt rồi, có thể thấy được kẻ đứng sau lưng Phách mại tràng sẽ giận dữ như thế nào.

Tần Dũng nhanh chóng trở ra, nói ra chuyện quỷ dị này, đại bá của hắn cũng kinh hoảng biến sắc, vội phái người bao vây nơi này, bảo về hiện trường, nếu có người đến trách vấn cũng có thứ mà nói.

Đồng thời còn đem tin tức này phát trở lại Tần gia kinh thành, để gia chủ định đoạt.

Nam Cung Linh Vân sau khi nhận được tin tức từ Tần Dũng, trong lòng thoáng giằng co một phen, sau đó mới hỏi Tần Dũng:

- Bắt được rồi sao?

Nếu bình thường thì Nam Cung Linh Vân sẽ không chủ động nói chuyện với Tần Dũng, cho nên, khi Tần Dũng nghe thấy Nam Cung Linh Vân chủ động hỏi thì có chút ngoài ý muốn, còn có chút thụ sủng nhược kinh, hắn ngược lại không nghĩ được nhiều như vậy, cũng không cho rằng Nam Cung Linh Vân biết người kia, chỉ cho rằng Nam Cung Linh Vân bắt đầu quan tâm đến hắn.

Nhưng nghĩ đến bị người khác đùa bỡn, trong lòng Tần Dũng cũng nổi trận lôi đình, nói:

- Tên kia quả thật quá giảo hoạt, lúc trước hắn chạy đến thành Bình Huy, khiến bọn ta dẫn người đuổi theo, sau đó lại hóa trang thành một lão đầu tử và một lão thái bà chạy về thành Lương Châu, lúc gặp bọn chúng còn bị chúng lừa, bọn ta còn tưởng thật, đuổi theo, nào biết được hắn lại…

- Hai người, bọn họ có hai người?

Cảm xúc trong lòng Nam Cung Linh Vân lúc này khó có thể nói nên lời.

Tần Dũng gật đầu đáp:

- Không sai, chính là hai người, trong đó còn có một nữ, nếu như không phải cải trang thì xem ra còn rất thân thiết….

Sắc mặt Nam Cung Linh Vân có chút tái nhợt, chỉ có điều do bị chiếc khăn che mặt cản trở nên Tần Dũng không nhìn thấy, chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp của Nam Cung Linh Vân tăng lên, Tần Dũng vội nói:

- Bị lừa không chỉ có ta, ngay cả Vô Không lão tổ cũng bị lừa, bây giờ đang nổi trận lôi đình nữa. Ta đã hạ lệnh lục soát toàn thành một lần nữa, nếu như hắn có ở thành Lương Châu thì tuyệt đối không thể trốn thoát, nếu như không bắt được thì chắc chắn bọn chúng đã đến thành Bình Huy bằng đường khác.

Nam Cung Linh Vân ừm nhạt một tiếng, quay đầu rời đi, khiến Tần Dũng có chút không hiểu thấu.