Ông lão chống gậy chen lời:
- Hắn chỉ có thể tính là một phần đệ tử Càn Khôn tông. Nhưng là một khối tài liệu tốt, có thể chế tạo.
Ông lão chống gậy dứt lời, không thấy lão có hành động gì Tư Đồ Dật Tiêu đã biến mất.
Sở Nam thấy vậy thì rất vui. Đám Thường Danh Ca bọn họ cũng đều là biết
bên nào nhẹ bên nào nặng, suy tính một phen đều đồng ý ở lại tăng cường
thực lực của mình. Một đám người Đạo Vô Nhai càng là cầu còn không được. Càn Khôn tông là thánh địa trong giấc mơ của họ, trước kia chưa từng
tưởng tượng, giờ phút này lại có thể ở trong Càn Khôn tông, sao họ bỏ
qua cơ hội được?
Trong đám người không nỡ nhất chính là Linh Vân. Nhưng sau khi nghe Sở Nam nói thì Linh Vân chỉ dịu dàng ừ một tiếng,
rồi dặn dò hắn giữ gìn sức khỏe, khiến sư phụ của Linh Vân liên tục lắc
đầu, thầm mắng nàng ngốc.
Sở Nam rất cảm động, nắm tay Linh Vân, nói:
- Ta bên nàng, ngày mai lại đi.
Linh Vân rất vui vẻ, phản xạ muốn đồng ý, nhưng nghĩ đến Sở Nam còn phải làm việc thì nói:
- Như vậy có làm ngươi trễ việc không? Nếu gấp quá thì...
- Hãy nghe ta.
- Ừm.
sư phụ của Linh Vân thấy vậy thì trợn mắt, lẩm bẩm:
- Ngu ngốc có phúc của nó.
sư phụ của Linh Vân nghĩ đến Túc Lão, thầm nhủ:
- Nếu như lúc đó ta cũng ngốc chút thì có phải là sẽ không bỏ lỡ?
Ông lão chống gậy nói mẫu thân của Linh Vân không cần sáng tạo công pháp mới, bởi vì bà không phải võ giả!
Sở Nam hoàn toàn yên lòng, tuy rằng hắn biết Càn Khôn tông cũng hết sức
phát động, nhưng đến hiện nay, Càn Khôn tông lại là nơi tương đương an
toàn, so với "Sơn trung thiên địa" càng an toàn hơn. Sở Nam nghĩ đến
"Sơn trung thiên địa" là nhớ tới truyền tống môn.
Sở Nam hỏi sư
bá cho tài liệu, ông lão chống gậy có thể cho hắn ba mươi hai khối vô
danh lệnh bài thì đương nhiên sẽ không để ý nhữngc tài liệu này. Sở Nam
muốn cái gì cũng được, chỉ cần Càn Khôn tông.
Càn Khôn tông không uổng là đứng đầu chúng tông, nội tình thâm hậu khủng bố. Tài liệu Sở
Nam cần để bố trí truyền tống môn đều có trong Càn Khôn tông, không chỉ
vậy số lượng nhiều và đều là cực phẩm tài liệu.
Vì nghiệm chứng
tính khả thi của Tư Đồ Dật Tiêu, Sở Nam lập tức tiến nhập thời gian
trong trận bố trí. Giờ phút này thời gian trận lại lần nữa biến cường,
lý do biến mạnh trừ cuối cùng có ba mươi hai khối vô danh lệnh bài dung
nhập thế giới trong người ra còn vì Tiểu Trận từ thời gian công kích của ông lão chống gậy được đến thu hoạch.
Linh Vân cũng tiến nhập thời gian trận, làm bạn bên Sở Nam.
Trong thời gian trận qua chín mươi ngày, Sở Nam luyện chế xong 'môn' mấu chốt nhất, lại mất bốn mươi chín ngày bố trí hai truyền tống trận, một lớn
một nhỏ. Lớn là cố định, nhỏ thì Sở Nam tùy thân mang theo.
Xong
xuôi Sở Nam đi ra thời gian trận, ông lão chống gậy khiến hắn đặt đại
truyền tống môn ở chỗ Càn Khôn trì lúc trước xuất hiện. Sở Nam trực giác bên trong có ẩn ý khác, không hỏi nhiều, cố định. Sau đó Sở Nam thử một lần, quả nhiên suôn sẻ, không có cảm giác bị cản trở. Nhưng đây cũng
chỉ vì trong phạm Càn Khôn tông, nếu ở tình huống cách mấy đại lục thì
không biết, tuy nhiên Sở Nam có niềm tin.
Ông lão chống gậy nói:
- Vậy thì ta càng an tâm hơn.
Ông lão chống gậy ném ra một trữ vật giới chỉ, nói:
- Dùng tốc độ nhanh nhất, trong thời gian ngắn nhất ghi nhớ mấy thứ này.
Sở Nam nhận lấy, trữ vật giới chỉ là loại nhỏ máu, nếu lây ra thì chắc là
thứ dẫn đến gió tanh mưa máu, ví dụ như công pháp càng cao cấp của Càn
Khôn tông, rồi mặt khác công pháp, trận pháp, phù thuật vân vân.
Sở Nam tiến vào thời gian trận, ở trong đó Tiểu Trận, hư hỏa phù chủng đều đi ra chui vào thứ hữu dụng với họ. Sở Nam nhất tâm mấy dụng, lại tốn
một tháng hoàn toàn nhớ kỹ.
Sau đó trong Tiểu Trận tiêu hóa thứ
có được, cũng thôi diễn kinh mạch, hư hỏa phù chủng thì lắng động xuống. Thanh Trọng Kiếm từ dưới đất chui vào, Sở Nam câu thông, phát hiện
Trọng Kiếm muốn khiêu chiến với cây gậy.
Đối với các này dĩ nhiên Sở Nam giơ hai tay tán thành!
Bận rộn xong mấy thứ này Sở Nam mới có rảnh thật sự làm bạn với Linh Vân.
Sở Nam nghĩ Linh Vân ở bên hắn lâu như vậy, hỏi:
- Mệt không?
- Không biết mệt, nhìn thấy ngươi thì ta vĩnh viễn không mệt.
- Nha đầu ngốc.
Sở Nam dẫn Linh Vân đi chỗ yên lặng, trong non xanh nước biết. Sở Nam định nói gì thì Sở Nam đưa cho hắn mấy dược hoàn.
Sở Nam hỏi:
- Mấy cái này là cái gì?
- Là ta chính mình luyện chế, có thể gia tăng năng lượng, có thể cực
nhanh hồi phục thương thế, còn có thể kích phát tiềm lực của còn người,
sẽ không có di chứng gì lớn.
Sở Nam ngây người, bởi vì tình, yêu mà ngây ngốc.
Linh Vân thấy vậy bối rối nói:
- Có phải ta luyện cái này vô dụng? Ta...
- Hữu dụng, đương nhiên hữu dụng.
Sở Nam vội vàng bắt lấy, sau đó mười ngón nắm chặt, ôm siết nhau. Chỗ hai người ngồi có một phòng ở hư ảo hiện ra.
Xuân phong Ngọc Lộ nhất tương phùng, tiện thắng lại nhân gian vô số.
Sở Nam, Linh Vân trong lòng tràn ngập tình yêu nồng nàn hóa thành bãi
thủy, không biết mệt mỏi rực cháy. Xuân phong sổ độ Ngọc môn quan, liều
chết triền miên rồi mới vân tiêu vũ tán.
Linh Vân mặt ửng hồng
tràn đầy không phải xấu hổ, mà là hạnh phúc. Mắt nàng đầy nhu tình như
muốn hòa tan Sở Nam vào trong. Sở Nam thâm tình nhìn Linh Vân, mặc kệ
thời gian trôi qua, ngàạ lời muốn nói đều trong ánh mắt này.
Thật lâu sau, Linh Vân nói:
- Ta chờ ngươi.
- Ừm.
Sở Nam đã đi, mang theo trái tim của Linh Vân. Linh Vân nhìn theo, luôn
luôn nhìn. Dù bóng dáng người nàng yêu đã biến mất nhưng vẫn đứng đó
nhìn theo.
Sở Nam không kinh động đám Cửu Võ, Thường Danh Ca, một mình đi tìm sư bá. Ông lão chống gậy sớm chờ Sở Nam, thấy hắn tới liền
đứng dậy đưa hán đến một vách núi.
Ông lão chống gậy nói:
- Đi vào, mười canh giờ sau là ngươi có thể đến Thiên Võ đại lục.
- Đa tạ sư bá.
- Không có gì cảm ơn, vì ngươi cũng là vì ta.
Ông lão chống gậy biểu đạt ý rõ ràng, Sở Nam gật đầu, bước vào. Sở Nam đi
vào trong lập tức tựu bị một cổ năng lượng nuốt lấy, mở ra cảm giác. Sở
Nam cảm thấy là lạ, bởi vì thứ này không giống như truyền tống trận, lại không giống hố đen, cố tình bên trong có dấu vết hai cái đó.
Vài canh giờ qua đi, Sở Nam có điều thu hoạch mới chú ý thế giới trong
người. Mặt ngoài thế giới trong người không có gì biến đổi nhưng dm dám
khẳng định mới dung nhập ba mươi hai khối vô danh lệnh bài, thế giới
trong người căn bản đang thay đổi. Tuy rằng biến hóa này cực kỳ chậm
chạp nhưng đúng là có.
Trọng Kiếm vẫn đang khiêu chiến với cây
gậy, không ngừng không nghỉ vô số lần khiêu chiến. Trọng Kiếm đang biến
mạnh lên, Sở Nam nhìn một lúc, bật thốt, bởi vì Trọng Kiếm vừa rồi chém
ra chiêu thức hắn chưa từng thấy.
Sở Nam thấy tình hình này thì rất mừng.
- Xem ra hồn Trọng Kiếm đã cách niết bàn không xa.
Sở Nam quét lực chú ý sang hai linh hồn, bỗng nhớ đến nên hỏi lai lịch của hai vật lạ này là gì.
- Sau này trở về lại hỏi vậy.