Sở Nam dư thừa nhất là cứng cỏi, chỉ cần chưa chết thì hắn sẽ lại liều
lĩnh đấu. Nhưng lần này không đợi Sở Nam hoàn toàn ngưng tụ thiên địa
Càn Khôn thì cây gậy đa đánh vào thế giới trong người của hắn. Gậy vỗ
xuống, chớp mắt đạt tới hoàn cảnh niệm chủng không thể đi tiếp.
Đổi làm trước kia, ví dụ như đối phó thiên chi nhãn thì Sở Nam có tự tin
đánh vỡ cục diện này. Nhưng đối diện cây gậy, trong lòng Sở Nam nổi lên
cảm giác bất an mãnh liệt. Quả nhiên, mới nổi lên bất an thì cây gậy cắm sâu vào.
Một bước bị đánh phá, thế giới trong người trở thành
trạng thái tự do, cực kỳ hỗn loạn, vô cùng đau đớn, làm Sở Nam đứng
thẳng không nổi. Cây gậy rơi xuống ba trăm thước mới dừng lại.
Bên tai Sở Nam truyền đến thanh âm hôm nay mới nghe mà quen thuộc đến khắc cốt minh tâm.
- Lại đến!
Đáp án của Sở Nam vẫn là một chữ:
- Vâng!
Tình cảnh như vậy dù nguy hiểm nhưng Sở Nam thấy chưa bằng lúc tại bạch gia
bị Bạch Trạch Vũ sỉ nhục. Dù sao lúc ấy Bạch Trạch Vũ muốn lấy mạng của
Sở Nam, ông lão chống gậy trước mắt thì không có ý đó.
Sở Nam lên tiếng xong liều mạng đứng dậy, hồi phục trật tự của thế giới trong
người, để tiện cho hắn thi triển "Thiên địa Càn Khôn". Nhưng cây gậy ở
bên trong, Sở Nam muốn hồi phục không chỉ khiến tình huống thế giới
trong người biến tốt đẹp mà ngược lại càng ác liệt hơn.
Trong
nháy mắt, năm phút đồng hồ qua đi. Hỗn loạn thế giới trong người tựa như ăn tuyệt thế linh đan diệu dược, liên tục vài bậc. Lỗ chân lông toàn
thân Sở Nam chảy ra máu, hắn dùng hết cách cũng không thể ngăn cản hỗn
loạn. Sở Nam không từ bỏ, vẫn nghĩ cách, thực hiện từng cái một nhưng
chấm dứt trong thất bại. Không biết bao nhiêu lần qua đi, Sở Nam định
thực nghiệm cách mới nghĩ đến thủy cùng hỏa, nghĩ đến sinh và tử, nghĩ
đến động cùng tĩnh, nghĩ đến hư cùng thực vân vân, tất cả thí dụ đối
lập.
- Tử nhập cực độ thì sinh. Hỏa đến mức tận cùng có thể hóa
thủy. Động đến cực độ có thể nhập tĩnh. Thế giới trong người của ta ở
lúc vận chuyển trật tự thì có thể xem thành tĩnh, lúc vô cùng hỗn loạn
thì có thể xem thành động. Động có thể nhập tĩnh, tĩnh cũng có thể nhập
động. Nếu thế giới trong người tạm thời không có trật tự thì ta liền lấy hỗn loạn diễn biến thiên địa, diễn biến Càn Khôn!
Sở Nam lập tức bắt tay vào làm. Ánh mắt của ông lão chống gậy lần đầu tiên sáng lên.
Cách nghĩ của Sở Nam cực diệu nhưng hành động thực tế thì khăn căn bản không thể diễn tả bằng ngôn từ.
Thế giới trong người yên tĩnh tồn tại, chịu Sở Nam vận chuyển trật tự thì
hắn có cực hạn chịu đựng. Nếu vượt qua cực hạn đó, Sở Nam còn tiếp tục
chịu đựng thì có thể tiến thêm một bước, nếu không thể chịu đựng vượt
qua cực hạn mang đến phản phệ, hắn bị trọng thương, thậm chí còn nghiêm
trọng hơn cả bị thương nạng.
Hiện tại thế giới trong người hỗn
loạn vô cùng, Sở Nam muốn khiến nó vận chuyển từng chút một cần tốn rất
nhiều công sức mới được. Đặc biệt là thế giới trong người có thể cung
cấp cho năng lượng của hắn, cực kỳ ít ỏi.
Tiếp theo vận chuyển một điểm, Sở Nam còn chịu được một điểm này mang đến phản phệ.
Vì vậy giờ phút này dù là năng lượng hay phản phệ thì cuối cùng đều rơi vào cơ thể Sở Nam.
Thân thể đã xuất hiện từng vết nứt, sâu thấy xương, rất là làm cho người ta
sợ hãi. Cùng lúc đó, thịt đỏ hồng, xương tỏa sáng bắt đầu xuất hiện suy
bại, yếu ớt. Đây là tất cả năng lượng trong cơ thể Sở Nam đều dùng vào
duy trì thế giới trong người hỗn loạn vận chuyển.
Chỉ là chốc
lát, Sở Nam trước đó tại Càn Khôn tông đại sát tứ phương, không ai có
thể chắn đã cực kỳ yếu ớt. Mái tóc đen biến mất, không phải vô duyên vô
cớ xám đi mà là hóa thành năng lượng. Móng tay, da dẻ, xương cốt, bao
gồm con mắt thứ ba ở trán đều bị Sở Nam chuyển hóa thành năng lượng.
Sở Nam tự nhủ với mình, phải cố chịu đựng!
Nhưng khi con mắt thứ ba chuyển hóa thành năng lượng thì Sở Nam gặp phản
kháng. Hiên Viên chi nhãn này là trong số vật Hiên Viên Sở Nam có được
luyện hóa ít nhất. Không phải Sở Nam không luyện hóa mà là tác dụng
không quá lớn.
Nhưng bây giờ Sở Nam không lo nghĩ nhiều như vậy.
Sở Nam nói:
- Trú thân của ta mà không nghe ta, nếu không nghe thì hủy diệt!
Sở Nam lập tức đem hỗn loạn vận chuyển ra thiên địa Càn Khôn, công kích con mắt thứ ba.
Con mắt thứ ba dường như cảm giác đến nguy cấp, liên tục nhúc nhích. Con
mắt thứ ba bỗng mở ra bắn tia sáng, chất chứa năng lượng xứng với chữ
'to lớn'. Sở Nam thật sự liều mạng, trực tiếp nuốt vào ánh sáng, đụng độ thế giới trong người.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sợ là cách
nghĩ của Sở Nam bất đắc dĩ thực hiện sẽ bị con mắt thứ ba phá hủy. Chính lúc này, Sở Nam đốt cháy máu truyền đến năng lượng hùng hồn. Cùng lúc
đó, tố tượng của Sở gia đệ tam tổ sư trong thế giới trong người tỏa ra
ánh sáng hòa tan.
Năng lượng mới gia nhập trợ giúp Sở Nam tạm
thời vượt ải khó. Con mắt thứ ba chậm rãi bị luyện hóa, nhưng vấn đề căn bản không giải quyết. Sở Nam đốt cháy xương, những bộ xương ẩn chứa
năng lượng cực lớn.
Nhưng Sở Nam đốt hết năng lượng mình có vẫn không đủ duy trì hỗn loạn vận chuyển trong thế giới trong người.
Thần hồn cũng đang đốt cháy.
Sở Nam không chút thương tiếc, thầm hỏi mình.
- Còn thứ gì có thể đốt?
Chớp mắt mệnh lực rơi vào mắt Sở Nam.
Nhưng mệnh lực không phải tùy tiện có thể thiêu đốt. Túc Lão bởi vì đốt cháy
nhiều mệnh lực, cuối cùng khô kiệt chết. Nhưng Sở Nam ỷ vào chính mình
mệnh lực hùng hồn, muốn thử một lần.
Mặt khác Sở Nam đối diện
huyền diệu khó giải thích mệnh lực, thật không biết nên làm sao trực
tiếp chuyển hóa thành năng lượng. Trong lúc bất đắc dĩ, Sở Nam đem mệnh
lực phủ lên hỗn loạn thế giới trong người, đẩy mệnh lực dung hợp với thế giới trong người.
Mắt ông lão chống gậy lại lóe tia sáng.
Qua một lúc, Sở Nam cảm giác thế giới trong người xảy ra biến đổi, tiếc là
biến đổi này không liên quan năng lượng, mệnh lực vẫn không thể bị thiêu đốt. Dù là vậy thì Sở Nam cảm giác sinh mệnh của mình trôi nhanh, tất
cả điều hắn trả giá, đổi lấy năng lượng lại càng thêm ít ỏi.
Băng!
Đây là tiếng thân thể vỡ ra.
Mắt Kiền Thanh Tử có nôn nóng, mọi người nhìn chằm chằm Sở Nam. Ông lão
chống gậy không nói gì. Tất cả nhìn Sở Nam 'chết'. Thật ra, khiến đám
Kiền Thanh Tử giật mình không phải là Sở Nam thi triển ra một đại sát
chiêu mà bởi vì nghị lực cứng cỏi của hắn. Bởi vì đến lúc này họ không
thấy Sở Nam có vẻ chán nản, chí có liều, dốc hết sức liều.
Một giây, hai giây, ba giây...
Khi Sở Nam kiên trì đến giây thứ bảy thì thân thể đột nhiên ngã xuống.
Khoảnh khắc Sở Nam hoàn toàn ngã xuống đất nháy mắt, tay ông lão chống
gậy nhúc nhích, dưới chân lão không còn là mặt đất tảng đá cực kỳ bình
thường mà là cái ao chín thước.
Đám Kiền Thanh Tử nhìn cái ao, giật nảy mình.
Ao này là Càn Khôn trì.
Sở Nam ngã vào trong Càn Khôn trì, tất cả chất lỏng liên dấy lên sóng nhỏ
chui vào cơ thể hắn. Giây phút ngã xuống, Sở Nam cảm giác mình bắt chữ
'chết' trong tay, khi rơi vào Càn Khôn trì thì hắn bóp nát chữ 'chết'.