Sở Nam cười nói:
- Lấy thế ngự thiên địa, ta không có nhân nghĩa, chỉ có bá khí, bá khí Càn Khôn!
Bá khí tuôn ra, lấy "Thiên địa Càn Khôn" vận chuyển, chẳng qua bá khí từ
"Thiên địa" độc lập đi ra, bá khí Càn Khôn cường thế nghiền áp. Chớp mắt nhân nghĩa bị xua tan, thế trong thiên địa toàn bộ thành bá khí của Sở
Nam.
Khuông Nghĩa bị buộc đứng sang bên. Sở Nam thu bá khí, cuốn
luôn "Nhân nghĩa Càn Khôn vào không gian trong người. Sở Nam tiến tới
trước nhưng lại có người ngăn cản, không phải một người mà là một đám
người, đã đứng đầy đệ ngũ thân.
Sở Nam nhíu mày nói:
- Diện Nhân rốt cuộc đang có ý gì?
Người đứng ở trước nhất rống lên:
- Tà Võ, khiêu chiến với ngươi!
Sở Nam lạnh nhạt phun ra hai chữ:
- Xuất chiêu!
Sở Nam mặc kệ Diện Nhân có mục đích gì, việc gì đến thì đến, binh tới
tướng đỡ, thủy lai thổ chắn. Cùng lúc đó, Sở Nam lờ mờ cảm thấy những
người này khiêu chiến là việc cực hay.
Tà Võ quát lạnh:
- Càn Khôn tự tà!
Tiếng rống vừa dứt thì có tà khí lẫm lẫm thẳng hướng Sở Nam. Tà Võ chỉ là một võ tổ, tà khí ẩn chứa quy tắc chi đạo. Sở Nam tùy ý đánh một đấm có thể đập nát gã, nhưng hắn không làm như vậy, muốn tìm cách tương đối đánh
bại Tà Võ.
Vốn Sở Nam tưởng lấy sát khí nghênh đón, nhưng khi sát khí mới lộ ra đối chút thì hắn bỗng nhớ tới vì Nộ Giang luyện chế ra
Hạo Nguyên Hoàn. Một công hiệu trong Hạo Nguyên Hoàn chính là khắc chế
tà khí, uy lực cực đại.
Sở Nam từ luyện chế Hạo Nguyên Hoàn được
dẫn dắt, luyện chế ra 'pháp đan' có thể tấn công địch, cũng có thể nuốt. Nhưng thế cục như hiện nay đương nhiên Sở Nam không có khả năng lấy ra
"Pháp đan" đối phó với địch. Nhưng Sở Nam xoay chuyển ý niệm, nghĩ ra
cách dùng nắm đấm đánh ra "Thời gian yên lặng" trận.
"Trong Hạo
Nguyên Hoàn có trận pháp, có thể công kích, chủ yếu là nếu ta dùng nắm
đấm đánh ra trận pháp thì sẽ có hiệu quả như thế nào?"
Sở Nam
nghĩ đến đây thì tâm động, lập tức thực hiện. Mặc dù trận pháp trong Hạo Nguyên Hoàn phức tạp nhưng so với "Thời gian yên lặng" trận thì kém xa. Sở Nam từ đa nhập đơn, không quá khó khăn, chẳng qua không quen thuộc.
Vì vậy khi tà khí tấn công, Sở Nam khựng lại. Tình hình này khiến người
khiêu chiến mặt sau càng có tự tin. Tà Võ càng là toàn thân tràn ngập
năng lượng, tiềm lực bạo phát, tà khí bạo tăng mấy lần, muốn đánh lui Sở Nam.
Nhưng trận pháp của Sở Nam đã hoàn mỹ đánh ra, phút chốc tà khí tắt ngấm. Tà Võ chấn động. Sở Nam phóng ra thế giới trong người
nuốt tà khí của Tà Võ, trong lòng còn nghĩ ra ý niệm.
"Nếu như đem thảo dược luyện chế Hạo Nguyên Hoàn cùng quăng lên trời, vừa ra trận pháp vừa luyện đan thì..."
Sở Nam không nghĩ tiếp, bởi vì hắn tự mình đều cho rằng đây đúng là năm mơ giữa ban ngày. Lần khiêu chiến này không những làm tư tưởng của Sở Nam
mở rộng, Tà Võ là người khiêu chiến cũng có điều ngộ ra.
- Bạch Phượng, khiêu chiến với ngươi!
- Duy Triết, khiêu chiến với ngươi!
- Càn Khôn họa địa!
..........
Từng đệ tử Càn Khôn tông tự giới thiệu xong đánh ra một kích lợi hại nhất
của họ. Nửa canh giờ ngắn ngủi, Sở Nam đã đánh bại ba trăm người khiêu
chiến. Tuy rằng tu vi của kẻ khiêu chiến hắn không quá cao nhưng một
kích lợi hại nhất của họ không giống nhau, tự nhiên đẩy ra năng lượng
cũng khác.
Đủ loại năng lượng này đều bị Sở Nam nuốt vào thế giới trong người. So sánh với thiên chi nhãn mang đến năng lượng, những đệ
tử Càn Khôn tông đem tới năng lượng có thể hoàn toàn bỏ qua.
Nhưng năng lượng bị Sở Nam làm thành hạt mầm, phong phú hoàn thiện thế giới trong người.
Đây chính là một ưu điểm.
Sở Nam ở đệ ngũ phong khiêu chiến, tin tức nhanh chóng tuyền ra. Phù Hi
làm người khởi xướng gần như bị bỏ qua, họ đều chỉ nói Sở Nam chưa bị
thua. Khi tin tức truyền đi, đệ tử Càn Khôn tông tu vi càng cao, thực
lực canh cường lộ mặt ra. Bọn họ muốn đè bẹp khí thế huênh hoang của Sở
Nam, muốn hắn biết đến sự cường đại của Càn Khôn tông.
Trong số những người này bao gồm sư phụ của Phù Hi.
Sau khi nuốt hơn năm trăm loại năng lượng khác nhau, Sở Nam bước lên đệ lục Trọng Phong. Ở đệ lục Trọng Phong cũng đứng đầy người, Sở Nam liếc mắt
nhìn đều là cường giả tu vi cổ chi cảnh.
Dù Sở Nam biết đôi chút
sự cường địa của Càn Khôn tông, hắn thấy trận thế như vậy vẫn là có một
ít cứng lưỡi. Vì cho dù cổ chi cảnh trong Càn Khôn tông huyền bí là
quảng cáo rùm beng thổi phồng, nhưng nhiều người như vậy có thể lĩnh ngộ pháp tắc cũng rất khủng bố.
Tuy nhiên, Sở Nam càng nổi hứng thú. Hắn có thể từ bên trong được thứ mới, lần lượt khiêu chiến, hai chữ
'Càn Khôn' càng lúc càng rõ ràng trong đầu hắn.
Sở Nam thầm nhủ.
"Sau cổ chi cảnh chắc sẽ là võ giả tu vi hoang chi cảnh.”
Người thứ nhất đứng ở đệ lục phong mở miệng nói:
- Nguyên Hạo tại đây, thỉnh dừng bước!
Sở Nam lạnh nhạt nói:
- Chỉ có một chiêu!
Nguyên Hạo không nóng nảy, càng không báo tên chiêu thức. Tà Võ đột nhiên điên cuồng, sát chiêu trực tiếp tương cuồng phong bạo vũ bàn, thôi phát đến
mức tận cùng.
Sở Nam cảm giác được, nói:
- Trước ngừng đã.
- Ngươi sợ?
Nguyên Hạo vẻ mặt tức giận quát:
- Ta ghét nhất là người giữa trận khiếp chiến, người như vậy không xứng là võ giả!
Sở Nam cười nói:
- Ta chỉ muốn nói ngươi chưa đủ điên cuồng.
- Ngươi nói cái gì?
- Nếu như ngươi nguyện ý chờ thêm giây lát thời gian, ta giúp ngươi luyện chế một viên điên dại đan.
Nguyên Hạo nghe vậy nói thẳng:
- Không cần! Ta có điên dại đan đây, nếu ngươi đã muốn triệt để thì ta cho ngươi!
Nguyên Hạo dứt lời nói ba viên điên dại đan.
Sở Nam lại lắc đầu nói:
- Vẫn chưa đạt tới cực hạn, điên dại đan này ngươi phải nuốt thêm chín viên mới đủ!
Nguyên Hạo trợn to mắt, tình huống của gã đúng là cần như vậy.
Nguyên Hạo cười to nói:
- Tốt, ta sẽ làm như ngươi muốn!
Chín viên điên dại đan lại lần nữa vào bụng, Nguyên Hạo cực kỳ điên cuồng.
Người xung quanh kiềm không được thụt lùi, tu vi hơi thấp ói ra máu.
- Ta điên, đến từ nghịch!
Sở Nam nói xong nháy mắt, điên cuồng gầm rống, ngang nhiên va chạm vào
nhau. Một thoáng, Nguyên Hạo tự thành thiên địa điên cuồng, bị Sở Nam
đụng lảo đảo. Lát sau Sở Nam hồi phục bình tĩnh, thu phát tự nhiên.
Nguyên Hạo nằm trên mặt đất, mắt khó tin.
Sở Nam hỏi:
- Ngươi điên vì cái gì?
Sở Nam không chờ Nguyên Hạo đáp, đi hướng người khiêu chiến tiếp theo. Nguyên Hạo rơi vào trầm tư.
Khi Sở Nam một đường khiêu chiến đi lên, ở đỉnh núi, Kiền Thanh Tử nói:
- Không biết sau lần khiêu chiến này hắn có thể sáng tỏ mấy phần Càn
Khôn. Nhưng một lần này khiêu chiến qua đi, thực lực đệ tử Càn Khôn tông chắc sẽ tăng lớn.
- Sợ là thời gian không kịp.
- Vậy nên điên cuồng một phen đi!
........
Sở Nam không biết bên trên bàn tán, cho dù hắn có bói toán cũng không được kết quả gì. Nhưng Sở Nam không nghĩ đến mệnh lực, hắn chìm đắm trong
khiêu chiến. Sở Nam đã bước lên đệ thất phong, người thứ nhất đệ thất
phong chính là sư phụ của Phù Hi.
- Dừng bước!
- Xuất chiêu!
- Ta là sư phụ của Phù Hi...
- Báo thù? Vẫn là khiêu chiến?
- Khiêu chiến như thế nào, báo thù lại như thế nào?
- Nếu là khiêu chiến thì ta kính ngươi, nếu báo thù thì ta phế ngươi!
- Tiểu tử vô tri, tiếp chiêu, Càn Khôn tá pháp