Khi Sở Nam cùng niệm chủng chiến đấu hung hiểm thì bên Tư Đồ Dật Tiêu
cũng đang đẫm máu sa trường. Song Thù đã hoàn toàn bình tĩnh lại thể
hiện thực lực mạnh mẽ, thế nhưng hóa kiếm trì tửu Tư Đồ Dật Tiêu đè đầu
đánh, áp sát, gần như ngược một phía.
- Song nương môn nhi, chính là ngoan.
Tư Đồ Dật Tiêu khắp người đầy vết thương hộc ngụm máu, tiến vào mộng cảnh
đem bản than và mộng cảnh hợp lại, lần nữa giết hướng Song Thù. Song Thù mỗi một quyền mỗi một cước đều có thiên địa năng lượng. Chỉ là không
biết Song Thù thiên là cái gì thiên, địa là cái gì địa.
Lại khổ
sở chống đỡ một hồi sau Tư Đồ Dật Tiêu phát hiện Song Thù trong bình
tĩnh có nôn nóng, thấy vậy gã sinh nghi, mắt xoay chuyển liền hiểu ra
điều gì.
“Chắc chắn là đại ca chiếm ưu thế đè ép tên kia rồi."
Tư Đồ Dật Tiêu đoán không sai, nhưng gã cũng không dám thả lỏng, ai biết
Song Thù có biến đổi gì khác không. Hơn nữa Tư Đồ Dật Tiêu muốn tăng trợ lực cho đại ca mà không phải dựa vào đại ca liều đấu. Mộng cảnh trong
đầu Tư Đồ Dật Tiêu nhanh chóng biến đổi, nghĩ cách làm sao bắt lấy các
cô gái hợp thể này.
Đương nhiên, ngôn ngữ tiến công, Tư Đồ Dật Tiêu cũng không có bỏ.
Mộng cảnh xoay chuyển, ý nghĩ của Tư Đồ Dật Tiêu lại trở vào mộng cảnh.
"Ta có thể nhập mộng, có thể cùng ta trong mộng cảnh dung hợp, vậy có phải
là có thể khiến các cô gái vào trong mộng của ta, hành động theo đó
không?"
Tư Đồ Dật Tiêu suy nghĩ tính khả thi, nghĩ một lúc dứt khoát nói:
- Không nghĩ nữa, thực hiện được hay không phải thử mới biết
Tư Đồ Dật Tiêu ra tay nhưng không tìm ra cầu nối để Song Thù vào trong
mộng của gã. Tư Đồ Dật Tiêu thử nghiệm, nhân lúc Song Thù vùng vẫy thì
hai tay, hai chân ôm chặt người Song Thù, muốn kéo nàng vào mộng. Nhưng
ba giây sau chứng tỏ cách này không được, chẳng những Tư Đồ Dật Tiêu
không mang Song Thù vào mộng mà còn khiến nàng chớp mắt tỉnh táo lại đá
bay ra.
"Đại ca lúc trước đã nói là âm có thể thôn dương, dương cũng có thể thôn âm. Âm? Dương? Không lẽ ý chỉ ta phải nuốt nàng ư?"
Tư Đồ Dật Tiêu đặt câu hỏi, đang chuẩn bị đem tự thân năng lượng tuôn vào
trong người Song Thù, xem coi cách này có được hay không, lại lần nữa
nhốt chặt nàng. Tư Đồ Dật Tiêu tỏa ra năng lượng hơi thở vật chất đen
như mực, một tầng lại một tầng quấn chặt lấy Song Thù, chậm rãi thấm
vào.
Cùng lúc đó, mộng cảnh của Tư Đồ Dật Tiêu bắt đầu nổi lên
biến đổi. Tư Đồ Dật Tiêu cảm giác được, cho là có trò hay, tuôn ra càng
nhanh, nhưng thế cục đang chuyển hướng tốt về phía gã thì cảm giác Song
Thù phản kháng.
Tư Đồ Dật Tiêu mới vừa cảm giác được thì phát
hiện hai tay, hai chân của mình bị Song Thù khống chế. Năng lượng của Tư Đồ Dật Tiêu chớp mắt bị xé ra mấy khe hở, trong những cái khe tuôn ra
năng lượng thuộc về Song Thù, quấn hướng Tư Đồ Dật Tiêu, muốn thấm vào
người gã.
“Cô gái này so với lúc trước bình tĩnh nhất càng thêm bình tĩnh, hơn nữa xảy ra những biến đổi này là sao vậy chứ?"
Một khắc này chính là lúc Cửu U Phủ Chủ nói ra "Lần đầu tiên thẩm phán", dĩ nhiên Tư Đồ Dật Tiêu không biết gì cả. Gã chỉ nghĩ rằng “Không lẽ đại
ca ở bên kia bị yếu thế?"
Nghĩ đến đây Tư Đồ Dật Tiêu bỗng rống to:
- Tới đây, xem rốt cuộc là ai đẩy ai? Ai ăn ai?
Tư Đồ Dật Tiêu liều mạng, năng lượng của hai người thấm vào thân thể của
nhau, hai bàn tay và đôi chân đối kháng nhau, không ai có rảnh thêm.
Khi Tư Đồ Dật Tiêu thốt lời xong thì trong óc hiện ra chữ 'ăn' to, nhìn môi Song Thù, mặt nổi lên nụ cười tà ác.
- Đến đây, ta thật sự muốn ăn các ngươi.
Chưa nói xong Tư Đồ Dật Tiêu đã đưa môi qua, thật sự là đưa.
Dưới thế cục như vậy Tư Đồ Dật Tiêu không có một chút gì là hoa tuyết
nguyệt, tình cảm kiều diễm cả, có chỉ là sinh dữ tử giãy dụa. Khi Tư Đồ
Dật Tiêu ăn môi Song Thù thì nàng ngẩn ra. Tư Đồ Dật Tiêu nhân lúc nó
điên cuồng đem năng lượng thông qua miệng quán chú tiến vào.
Song Thù lập tức hoàn hồn, cũng không cam lòng tỏ ra yếu thế, từ trong miệng phản tuôn ra năng lượng. Tư Đồ Dật Tiêu và Song Thù gần như va chạm vào nhau, đôi mắt trợn to. Tư Đồ Dật Tiêu mắt xoay tròn, mắ chớp chớp, đem
đầu lưỡi cũng duỗi tiến vào, chẳng chút chần chờ bắt đầu công thành lược đất.
Hành động của Tư Đồ Dật Tiêu khiến Song Thù ngẩn ra một
chút. Ngẩn ra một chút chính là mất đi tiên cơ, Tư Đồ Dật Tiêu chiếm ưu
thế. Trong mộng cảnh của Tư Đồ Dật Tiêu có một bóng dáng mơ hồ, tùy theo Song Thù duỗi lưỡi phản công gã nhân dịp quấn lấy, ùa vào càng nhiều
năng lượng, bóng dáng rõ ràng hơn nữa. Bóng dáng ấy chính là Song Thù,
tóc một nửa trắng một nửa đen, khí chất biểu tình rõ ràng khác nhau
nhưng cho người cảm giác dung hợp hoàn mỹ.
- Để ta cho ngươi một giấc mộng tuyệt vời đi!
Tư Đồ Dật Tiêu rít ra câu này xong đã có ý định mang Song Thù vào mộng. Cô gái bạo lực như vậy động đao động thương hiển nhiên không phải lựa chọn tốt nhất. Tư Đồ Dật Tiêu nghĩ đến lúc gã cứu nàng thì ánh mứt của nàng, ôm nàng thì ởng hồng trong giay lát, định mang nàng trải qua cơn mơ
ngọt ngào có tình yêu, có lãng mạn!
Bên kia khi Cửu U Phủ Chủ
thốt ra câu đó xong định tự bạo ngay, hiển nhiên gã định để một kích
cuối cùng tạo ra tổn hại lớn cho Sở Nam, cùng là điều tra bên dưới mặt
đất thế giới của hắn ẩn chứa thứ gì.
Lúc này, Sở Nam quát:
- Ngươi thẩm phán, đối với ta là vô dụng! Mặt đất, hợp cho ta! Thế giới, luyện cho ta!
Cùng lúc đó Cửu U Phủ Chủ tự bạo, mặt đất của Sở Nam cũng nhanh chóng khép
lại. Cửu U Phủ Chủ tự bạo không tạc mở mặt đất, cũng không tạc ra thứ gã muốn, ngược lại gã tự bạo năng lượng bị thế giới trong người Sở Nam
triệt để luyện hóa, dung tiến vào mặt đất, không còn một chút vết tích
niệm chủng.
Sở Nam hỏi:
- Đây chính là thẩm phán của ngươi ư?
Lúc này Sở Nam mới có rảnh nghĩ đến tình trạng kỳ lạ của Cửu U Phủ Chủ, miệng lầm bầm:
- Phá không được địa thì phá thiên! Phá không được? Vì cái gì phá không được?
Sở Nam vắt óc suy tư, thân thể còn trong không gian mênh mông, nuốt vào vô tận không gian.
Khi Cửu U Phủ Chủ hoàn toàn diệt vong thì trong khung trời một ngôi sao nào đó chợt lóe một cái rất là bình thường, nhưng bên trong ngôi sao có
tiếng thở dài vang vọng. Theo tiếng thở, ngôi sao xung quanh đều tối đi, ẩn giấu.
Thở dài qua đi, có gió rít lại như là tiếng nói.
- Rốt cuộc xuất hiện! Xem ra kế hoạch của ta phải hành động trước tiên
rồi. Năng lượng đó trừ ta ra không ai có được, khoan đã, chừ ta chuẩn bị sẵn sàng, năng lượng, kế hoạch, một lần là xong! Chỉ là, thế giới trong người hắn rốt cuộc ẩn giấu cái gì? Tại sao ta có cảm giác tinh thần
không yên?
Gió ngừng, một thân hình hiện ra, người nó cầm một vật, chính là một khối vô danh lệnh bài!
Ngôi sao chớp lóe cực kỳ bình thường không dẫn đến bao nhiêu người chú ý,
nhưng trong Càn Khôn tông có một ông lão nhìn chằm chằm ngôi sao đó chớp lóe.
Ông lão nói:
- Đi, đi mời Sở Nam về đây!
Nghe chữ 'mời' khiến người nghe lệnh mắt trợn to nhưng lập tức khôi phục bình thường, nghe lệnh thực hiện.
Cùng lúc đó, Tiêu gia xáo động. Bởi vì bói toán sư tính ra Tiêu Tử Chân gặp
nguy hiểm rất lớn, nhưng khi họ tính ra là ai hại nàng thì không có thu
hoạch gì, cả đám cuống lên, vội báo cáo cho gia chủ Tiêu gia.
Gia chủ Tiêu gia cực kỳ quyết đoán, nghe xong liền ra lệnh:
- Khổ vệ lập tức xuất động, đi mời lão tổ!
- Tuân lệnh!
Mười hai bóng người lao hướng Cửu U chi địa, gia chủ Tiêu gia thì bay lên
không trung, xuyên qua một không gian hỗn loạn phức tạp, đứng trên một
không gian rất giống đỉnh núi.
Gia chủ Tiêu gia quỳ xuống, nói:
- Lão tổ, Tử Chân gặp nạn, xin lão tổ hãy ra tay cứu!
- Chuyện này là sao?
Chương thứ hai ngàn năm mươi: Lấy mạng sống bảo vệ, mộng đẹp thành sự thật?
Lão tổ Tiêu gia nghe xong lời gia chủ Tiêu gia nói không có hành động gì
nhưng đỉnh núi không gian bỗng nhiên biến mất, trong không gian có tiếng gió.
Gia chủ Tiêu gia thấy tình trạng đó thì yên lòng.
- Có lão tổ ra ngựa thì thật sự không có nguy hiểm tính mạng gì.
Dứt lời gia chủ Tiêu gia lại nghĩ đến Sở gia.
- Lão tổ hành động, có thể hay không dẫn Sở gia chú ý? Ưm, phải cẩn thận
chút, chuyện này tuyệt đối không thể giống như Diễn Thiên động.
Gia chủ Tiêu gia lập tức quay về Tiêu gia, ra hàng loạt mệnh lệnh.
Cùng lúc đó, Sở gia nội bộ, gia chủ Sở gia đang tiêu hóa tin tức Sở Lập Hoa mang về.
Hỏi han kỹ càng xong gia chủ Sở gia nói:
- Đại trưởng lão, ngươi đi theo Lập Hoa tìm hiểu Sở Nam này, cần thiết thì mang hắn về.
Đại trưởng lão là phái trung lập nhưng trong lòng hy vọng Sở gia có thêm thiên tài.
Chính đại trưởng lão lĩnh mệnh đi thì lại có người đến báo rằng:
- Gia chủ, vừa mới chúng ta điều tra được hành động của khổ vệ Tiêu gia, có vẻ vội vàng không biết tại sao!
- Khổ vệ xuất động?
Gia chủ Sở gia nhíu chặt mày.
Sở Lập Hoa vội nói:
- Gia chủ, bọn họ nhất định là muốn tiêu diệt Sở Nam, không cho Sở gia có cơ hội vượt qua họ!
- Buồn cười, Tiêu Tử Chân có thể so sánh với Kinh Lôi của chúng ta sao? Sở gia vượt qua Tiêu gia là chuyện sớm muộn.
Người nói chuyện là nhị ca của Sở Vũ Hạo, Sở Vũ Lâm, Sở Kinh Lôi là ngận tử của gã.
Sở Lập Hoa không thèm liếc gã cái nào, chém đinh chặt sắt nói:
- Gia chủ, ta dùng mạng của mình bảo đảm Sở Nam chính là người Sở gia, chảy dòng máu Sở gia. Nhất định phải cứu Sở Nam!
- Dùng mạng của mình bảo đảm? Ngươi là nói nếu Sở Nam không phải Sở gia huyết mạch, vậy thì ngươi nguyện ý tự bạo bỏ mình?
Hiện tại mở miệng nói chuyện là lão tử của Sở Kinh Lôi, Sở Vũ Phong. Sở Vũ
Phong vừa mở miệng thì đã buộc Sở Lập Hoa vào đường cùng. Trong mắt gia
chủ Sở gia lóe tia bất thiện.
Phe Sở Lập Hoa vội vã muốn khuyên gã nhưng gã không chút do dự nói:
- Đúng vậy, nếu Sở Nam không phải là người Sở gia thì ta lập tức tự bạo ngay!
Sở Vũ Lâm vội nói:
- Tốt lắm, chúng ta liền đi tìm Sở Nam về!
Trong lòng Sở Vũ Lâm đã hiện độc kế rồi, thầm nhủ.
“Cho dù hắn có Sở gia huyết mạch, ta cũng có thể khiến hắn không phải. Sở Lập Hoa, ngươi chờ chết đi!"
Sở Vũ Lâm lòng vui vẻ nhưng trông thấy gia chủ Sở gia trừng mình thì hoảng hốt, nghĩ đến lời mình vừa nói không thèm để gia chủ Sở gia vào mắt.
Nhưng Sở Vũ Lâm nghĩ đến mạch gia chủ Sở gia không có đệ tử nò có thể so với Sở Kinh Lôi nên lòng bình tĩnh lại.
Bởi vì, Sở gia quy của
là vị trí gia chủ ai có tài thì ngồi, vậy mới khiến Sở gia chống chọi
được tuế nguyệt khảo nghiệm, vĩnh viễn cường đại, trường tồn không suy!
Gia chủ Sở gia thấy tình hình như vậy thì thầm nghĩ.
"Xem ra thật sự phải đón Sở Nam quay về để đối kháng, chỉ hy vọng Sở Nam là người Sở gia..."
Gia chủ Sở gia nghĩ vậy liền nói ra đích thân đi. Nhưng trước mặt mọi người bỗng có một bóng người xuất hiện.
Gia chủ Sở gia vừa thấy người đó thì vội quỳ xuống kêu lên:
- Lão tổ!
Mấy người khác cũng vẻ mặt kinh sợ quỳ xuống.
- Gần đây Tiêu gia có xảy ra việc lớn quan trọng gì sao?
- Mới tra được tiêu gia khổ vệ xuất động.
- À, ta luôn tỏa định Tiêu lão quái cũng rời khỏi, xem ra đúng là xảy ra việc lớn, các ngươi...
Lão tổ Sở gia đang nói chuyện thì Sở Lập Hoa bỗng nói chen vào, dùng tốc độ nhanh nhất kể chuyện liên quan đến Sở Nam. Sở Lập Hoa nói rất nhanh,
nhanh đến khó mà tưởng tượng, bởi vì gã biết hành động của mình đã xúc
phạm Sở gia quy củ. Sở Lập Hoa sợ nói chậm sẽ bị lão tổ Sở gia tiêu
diệt.
May là lão tổ Sở gia nghe Sở Lập Hoa nói xong lòng thầm nhủ.
"Độ kiếp? Này kiếp..."
Lão tổ Sở gia đã có quyết định, không thèm liếc Sở Lập Hoa, nói:
- Tìm về Sở Nam đi, nếu hắn là người Sở gia thì ngươi sống, nếu hắn không phải thì ngươi chết. Thủ Sở gia cho tốt, ta đi xem Tiêu lão quái đang
làm cái gì!
Đợi chữ cuối dứt thì lão tổ Sở gia đã ở ngoài ức vạn dặm rồi.
Không nói đến đám Sở Vũ Lâm huênh hang xem Sở Lập Hoa là người chết, chỉ nói
bên Tư Đồ Dật Tiêu tùy theo Cửu U Phủ Chủ bị hủy diệt, lực phản kháng
của Song Thù ngày càng yếu, chìm sâu vào mộng của gã.
Thật ra không chỉ mình Song Thù chìm đắm trong mộng mà chính Tư Đồ Dật Tiêu cũng như vậy, không thể chia ra thật giả.
Ở trong mơ Song Thù bị người truy sát, Tư Đồ Dật Tiêu xuất hiện với tư
thế anh hùng cứu mỹ nhân, rồi thì chàng đưa nàng về nhà, trên đường hai
người càng nói chuyện càng hợp, đã lưu luyến không rời. Vì Song Thù, Tư
Đồ Dật Tiêu dùng thân phận hộ vệ ở lại nhà nàng, vì có thể ngày ngày
thấy nàng, lâu ngày sinh tình. Hai người rơi vào bể tình, ăn vụng trái
cấm, phi quân không gả, phi khanh không cưới.
Nhưng tình yêu của
hai người bị phụ mẫu Song Thù đánh vỡ. Phụ thân của Song Thù không đồng ý hai người cùng một chỗ, kiếm cho nàng một công tử ca. Tư Đồ Dật Tiêu
tất nhiên là không tha, dùng hết cách cũng không khiến phụ thân Song Thù đổi ý. Khi hai người ước hẹn cùng tự sát thì phụ thân Song Thù dùng cái chết buộc nàng. Song Thù bất đắc dĩ đành đồng ý yêu cầu của phụ thân,
gả cho công tử ca đó.
Tư Đồ Dật Tiêu biết chuyện đoạn hồn, tuyệt
tràng, tâm toái. Song Thù thống khổ vô cùng, lại không thể không nói lời tuyệt tình không còn yêu nữa, sau đó quyết tuyệt rời đi. Bảy ngày sau
Song Thù thành thân. Ngày nàng thành thân, đang định bái thiên địa thì
Tư Đồ Dật Tiêu xông vào nhà cong tử đó, nói Song Thù chỉ có thể là thê
tử của gã. Rồi phụ thân Song Thù ra mặt, mắng chửi Tư Đồ Dật Tiêu xối
xả, lại lấy ra "Tử" sát thủ. Song Thù buồn vui hỗn độn, lòng dứt khoát,
dùng cái chết tương đối.
Chính lúc này, công tử vỗ tay cười nói,
Song Thù tốt nhất là ngan ngãn gả cho gã làm tiểu thiếp thứ mười ba, bởi vì tài sản nhà Song Thù đều là của gã. Nếu không gả thì gã sẽ khiến nhà Song Thù trở nên không đáng một đồng.
Phụ thân Song Thù rốt cuộc biết âm mưu của công tử ca, nhưng không có cách nào thay đổi, chỉ đành
cầu Song Thù gả cho gã. Rồi khi tình hình nước sôi lửa bỏng, Tư Đồ Dật
Tiêu ra tay xoay chuyển càn khôn. Khi Song Thù nói không yêu, Tư Đồ Dật
Tiêu chuẩn bị giết công tử ca thì phát hiện âm mưu của gã, âm thầm chuẩn bị, không những giữ tài sản cho phụ thân Song Thù mà còn hố lại công tử ca nữa.
Đây là một câu chuyện tục tằng cũ rích, nhưng đối với
Song Thù chuyện tình yêu ngây thơ như giấy trắng là trí mạng sát chiêu.
Mộng cảnh kết thúc, tư thế của Tư Đồ Dật Tiêu và Song Thù cũng thay đổi. Hai thân thể vón kiềm chế nay nhau, ôm siết, tư thế thần mật, lưỡi quấn cùng một chỗ, hô hấp hơi thở của đối phương, hòa cùng tim đập.
Mắt nhìn đối phương, đã không là lưỡi giáo đao gươm, mà là nhu tình như kim phong ngọc lộ tương phùng.
Thật lâu sau Tư Đồ Dật Tiêu khẽ kêu:
- Song Thù.
- Dật Tiêu!
Thanh âm tràn đầy nhu tình, Song Thù rúc vào ngực Tư Đồ Dật Tiêu.
Tư Đồ Dật Tiêu hoàn hồn lại, mắt mê ly, thì thào.
- Đây là thê tử của ta?
Tư Đồ Dật Tiêu nhìn kỹ càng thì phát hiện Song Thù khác với trước rất
nhiều, hai loại khí chất, dung hợp thành một. Mái tóc nửa trắng nửa đen
bạc, có phong tình khác.
"Đến cùng là ta nuốt nàng, vẫn là nàng nuốt ta?"
Tư Đồ Dật Tiêu không biết, chỉ biết thân thể của mình xảy ra biến hóa,
thực lực cũng càng thêm tinh tiến. Nghĩ đến thực lực là Tư Đồ Dật Tiêu
nhớ đến đại ca mình.
Tư Đồ Dật Tiêu chợt nói:
- Song Thù, chúng ta cùng nhau đi tìm đại ca đi!
- Ừ, nghe lời người.
Ôn nhu như nước, hay cho một nàng dầu yêu kiều. Tư Đồ Dật Tiêu ngẩn ra, nắm tay Song Thù đi tới trước.
Giờ phút này Sở Nam đang dọc theo không gian lưu đi đến.