Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 2006: Gặp Hổ




Một hồi tiên phong của Diệt Chi Kiếp lần thứ hai, vốn là một hồi chém giết kịch liệt lấy cứng đối cứng, dùng đao đối kiếm, dùng hỏa đối thủy, thế nhưng lại khiến cho Sở Nam biến đổi mạnh mẽ như vậy, trở nên phi thường mê ly, quỷ dị vô cùng.

Tình hình đã phát triển đến hiện tại rồi, lúc này toàn thân Sở Nam đã biến thành một viên châu màu đen kịt, cũng không biết được bước tiếp theo hắn sẽ biến thành bộ dáng gì, địa phương hắn sắp tiến tới là nơi nào.

Trong quá trình bay về phía một địa phương nào đó, thời gian trôi qua giống như là vạn năm vậy, lại giống như là chỉ mới trong nháy mắt mà thôi. Sở Nam biết rõ ràng, đây chính là không chỉ có không gian mới có thể biến hóa, mà ngay cả thời gian cũng là đang biến hóa nữa, làm cho người ta hoàn toàn không cách nào phán đoán được.

- Thời gian cùng với không gian đồng dạng cùng biến hóa, cái này rốt cuộc là cái thứ gì đây? Hẳn không phải là một cái bẫy rập ôn nhu mà Diệt Chi Kiếp cố tình bày ra cho ta tiến vào đấy chứ?

Thời điểm khi mà Sở Nam đang suy nghĩ bất định, đám người đang ẩn nấp bên kia cũng đã hoàn toàn mất đi bóng dáng của Sở Nam. Cái gã người của Sở gia luôn phản đối Sở Nam kia, trong lòng đã hoàn toàn tin tưởng rằng Sở Nam chính là chết chắc rồi, đã hóa thành một bộ phận của vật chất hắc ám.

Còn lại người Sở gia vẫn luôn ủng hộ Sở Nam kia, tuy rằng cũng nghĩ thấy tộc nhân mình nói rất có lý, nhưng mà sâu trong lòng vẫn còn tồn tại một chút hy vọng, hy vọng kỳ tích có thể xuất hiện. Cả hai người đều thuộc về hai thế lực bất đồng nay, đồng dạng cũng đều có chút tâm tư ở trong đó.

Thời điểm khi Sở Nam tiến hành độ Diệt Chi Kiếp lần đầu tiên, cũng còn chưa có hình thành ra không gian nội thể, những vật chất cường đại bên trong đan điền cũng bất quá chỉ có hai tia mà thôi, hơn nữa nơi hắn độ kiếp lại chính là tầng sâu bên dưới của Thiên Vũ Đại Lục, cho nên cũng rất ít người biết được chuyện này.

Nhưng mà lần này độ qua Diệt Chi Kiếp lần thứ hai lại không giống vậy. Tuy rằng hắn là đang độ kiếp ở bên trong Đại Đạo Tông, thế nhưng mà lúc này ở trên đầu đã không có gì che chắn lại nữa, hơn nữa thanh thế lại lớn đến như vậy, sớm đã khiến cho không ít người chú ý đến, trong đó cũng có cả Tiêu gia nữa.

Những người có khoảng cách gần, liền toàn lực chạy tới xem, còn những người khoảng cách xa hơn, lại không có những thủ đoạn đặc thù, thì liền tìm những người có năng lực thôi toán để dò xét. Nhưng mà đáp án mà những người thôi toán đưa ra, toàn bộ đều không có ngoại lệ, chính là không thể nào thôi toán ra được. Nếu như mạnh mẽ cường hoành tiến hành thôi toán, thì liền bị phản phệ. Những người có công lực yếu một chút, thì mệnh lực trực tiếp tán loạn, đương trường tử vong, xem như là bị trời phạt.

Bên trong hư không vô tận, đang có một người lớn miệng hát vang, chân đạp trên không trung mà đi, đột nhiên liếc mắt nhìn về phía chỗ của Sở Nam một cái, trong mắt chợt lóe lên tinh quang, bộ dáng định tiến về phía đó mà xem xét. Thế nhưng chỉ trong chốc lát sau, ánh tinh quang trong mắt người này tiêu tán, còn lại duy nhất chỉ là vẻ tùy tiện tản mạn mà thôi. Người này khẽ lẩm bẩm:

- Ta đã có rượu, như vậy là vui rồi, còn quản nhiều chuyện như vậy làm gì? Cho dù là đem phiến thiên địa này hủy diệt đi luôn, thì có quan hệ gì đến ta cơ chứ? Còn không bằng uống thêm vài hớp rượu. Cuộc sống nào có lâu dài, càng phải sống cho tận hứng mới được…

Sau đó tiếng ca vang lại một lần nữa vang lên.

Những chuyện này, Sở Nam căn bản là không thể nào biết được. Thế nhưng khi mệnh lực trong thân thể hắn ba động, hắn vẫn là có khả năng cảm giác được. Trong đầu hắn chợt nhớ lại từ Mệnh lực, thì còn chưa đợi hắn ngẫm nghĩ tiếp, liền cảm giác được chính mình trong khoảnh khắc bị xoay chuyển vô số lần, giống như là bị đưa tới một mảnh địa phương khác vậy. Nhưng mà Sở Nam lại không dám khẳng định việc này.

Tiếp theo sau đó, Sở Nam liền nhìn thấy phía trước chợt xuất hiện một vài thứ gì đó, những thứ này hình dáng vô cùng mông mông lung lung, cũng không biết rõ nó là thứ gì.

Lúc này Sở Nam cũng không có sử dụng thần niệm tiến hành thăm dò phía trước, hơn nữa Sở Nam còn có một loại trực giác, cho dù hắn có tiến hành dò xét, thì cũng sẽ không có bất cứ kết quả gì. Trong lòng Sở Nam thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ đây chính là Hổ trên Núi kia?

Vừa nghĩ đến đây, Sở Nam đã nhìn thấy bốn phương tám hướng xung quanh mình cũng đều có vô số những hạt châu màu đen độ lớn nhỏ so với hạt châu do hắn biến thành cũng không sai biệt bao nhiêu, đang không ngừng hướng về phía trước mặt bay đi, tốc độ so với hắn còn nhanh hơn rất nhiều:

- Những hạt châu màu đen này là từ đâu mà tới? Có phải là giống như quá trình hình thành của ta vậy, trải qua vô số lần thôn phệ cùng với áp súc mà tạo thành?

Còn chưa kịp suy nghĩ thêm, Sở Nam liền nhìn thấy bên trong phiến mông mông lung lung kia tựa hồ như có thứ gì đó cử động. Vô số những khỏa hạt châu màu đen kia vẫn rất nhanh tiến vào trong đó, lại tiến vào trong đó.

Ngay sau đó, Sở Nam liền nghe thấy được từ trong đó truyền ra thanh âm nổ đùng cách cách rất lớn. Những thanh âm này thiếu chút nữa đã khiến cho Thần Hành Bách Biến mà hắn đang cố gắng vận chuyển trực tiếp hỏng mất. Mà không gian nội thể vừa mới an ổn lại một chút lại một lần nữa bạo động. Thân thể, thần hồn đồng thời đều bị tổn thương…

- Chỉ vẻn vẹn là thanh âm mà thôi, đã khiến cho ta bị trọng thương như thế rồi, thật sự là bẫy rập cuối cùng hay sao?

Trong lòng Sở Nam đại chấn, Diệt Chi Kiếp lần này đây đã khiến cho hắn cảm thấy có rất nhiều chuyện không thể hiểu nổi, hơn nữa lại thập phần cường đại. Những cái thanh âm kia mặc dù đáng sợ, thế nhưng Sở Nam lại cảm giác được những cái thanh âm này có chút gì đó quen thuộc.

- Như thế nào lại cảm thấy quen thuộc như vậy?

Trong lòng Sở Nam nghi hoặc. Ngay thời điểm hắn còn đang do dự có nên xoay người phản kháng hay không, thì hắn cũng đã giống như là những hạt châu màu đen xung quanh khác, cũng đã chui vào trong đám mông mông lung lung kia.

Vừa chui vào trong, đám thanh âm kia đã đem Sở Nam vây quanh! Sở Nam cảm giác được chính mình sắp sửa hỏng mất vậy, thế nhưng đồng thời trong lúc đó, trong lòng Sở Nam cũng dâng lên một cái ý niệm kỳ quái. Những cái thanh âm này hình như là do người nào đó hoặc là đầu mãnh thú nào đó dùng răng cắn xé đồ vật cứng mà phát ra!

Ý niệm này nảy sinh trong đầu làm cho Sở Nam cảm thấy sợ hãi. Chỉ vẻn vẹn là ăn thứ gì đó đã phát ra uy năng cường đại như vậy rồi, thật sự là quá mức đáng sợ! Đặc biệt là đám hạt châu màu đen do vô số vật chất hắc ám thôn phệ, áp súc tạo thành kia, thế nhưng lại cũng chỉ là thức ăn của một sinh linh nào đó mà thôi, thật sự là không thể nào tưởng tượng nổi!

Sở Nam cũng không dám khẳng định cái ý niệm này trong đầu hắn là đúng hay sai, nhưng mà hắn đã chuẩn bị tiến hành phản kháng. Bởi vì đám hạt châu màu đen phía trước sau khi bị cắn vỡ, liền cũng biến mất không thấy đâu nữa. Sở Nam không muốn biến mất, càng không thể biến mất được.

Kết quả là, trong lúc Sở Nam đang bay về phía trước, sắp sửa phát ra một tiếng cách lớn rồi biến mấy, thì Sở Nam đã thi triển ra một chiêu thức có uy năng lớn nhất trước mắt hắn có thể thi triển được. Không gian nội thể không ngừng vận chuyển mãnh liệt, vừa đụng vào một cái, liền lập tức Sở Nam cảm giác được như thân thể mình đụng phải một vật gì đó vô cùng cứng rắn vậy, phát ra một tiếng băng thật lớn.

Một lần va chạm này cũng không hề đụng hư cái gì cả, mà trái lại đem thân thể của Sở Nam bắn ngược về phía sau, thân thể trực tiếp băng liệt dữ đội. không gian nội thể vốn dĩ đang vận chuyển không ngừng cũng trong khoảnh khắc ngưng đọng lại, rồi bắt đầu vỡ nứt ra, một vết nứt khủng bố liền xuất hiện.

Chẳng qua quá trình không gian nội thể bị băng liệt đã rất nhanh đình chỉ lại, đình chỉ ngay địa phương thứ mười ba.

Đồng thời trong lúc này, cái thứ gì đó bên trong phiến mông mông lung lung kia cũng ngay lập tức yên lặng lại. Mặt khác vô số các hạt châu màu đen sau khi chui vào trong đó cũng không hề truyền ra thanh âm cách cách vang dội nữa, hiển nhiên là bị khỏa hạt châu của Sở Nam khiến cho sửng sốt một chút.

Đang lúc Sở Nam nhìn thấy một màn kỳ dị như thế này, liền nghĩ biện pháp thoát thân khỏi nơi này. Thế nhưng cái phiến mông mông lung lung kia lại một lần nữa cử động. Sở Nam ngay lập tức cảm giác được có một cỗ hấp lực cực mạnh hút mình bay thẳng về phía phiến mông mông lung lung kia.

Trong lòng Sở Nam cực kỳ khiếp sợ, thế nhưng hiện tại hắn xem như là đã lâm vào cục diện sơn cùng thủy tận. Phiến không gian nội thể đã bị băng liệt kia tuy rằng đã một lần nữa chậm rãi luân chuyển, cỗ khí tức của vật chất cường đại kia càng thêm nồng đậm hơn, nhưng mà Sở Nam vẫn tự nhận mình không phải là đối thủ của thứ trước mặt kia.

Hắn chỉ cần nhẹ nhàng cắn một cái, đã khiến cho bản thân trở nên cường đại như vậy rồi, cái thứ quái dị kia chỉ cần động một cái, thì chính mình căn bản không cách nào thoát khỏi được. Thế cục nguy ngập như vậy, làm cách nào có thể tránh khỏi kiếp số được đây?

- Diệt Chi Kiếp lần này đây, quả nhiên là cùng với các Ngũ Hành Kiếp có người khống chế khác nhau. Còn Diệt Chi Kiếp thì sao? Cũng là do người khống chế à, hay là những thứ gì khác?

- Chẳng lẽ sinh mệnh của mình thật sự cứ như vậy mà chấm dứt, đi đến cuối cuộc đời hay sao?

Thể xác và tinh thần Sở Nam cũng đều là một mảnh lạnh lẽo. Hắn thật sự không muốn cứ như vậy mà chấm dứt, hắn vẫn còn muốn bảo hộ cha mẹ, đám người Mộng Nhi, còn có nhiều lời hứa hẹn như vậy nữa. Thế nhưng mà, cho dù có trăm ngàn không muốn, ngàn vạn không cam đi chăng nữa, thì giờ phút này cũng đã không còn cách nào xoay chuyển cục diện nữa rồi.

- Cho dù có bị hủy diệt, ta cũng sẽ không cứ như vậy yên lặng mà ngã xuống được! Mặc kệ ngươi có là thứ gì, hãy tiếp nhận một chiêu cuối cùng của ta!

Sở Nam liền khôi phục lại chân thân, lớn tiếng quát lên. Một chiêu cuối cùng của hắn, đó chính là tự bạo! Dưới sự thúc giục của Sở Nam, thân thể, thần hồn, không gian nội thể của hắn đồng loạt từ từ vận chuyển lên:

- Bạo! Tất cả những thứ của ta cũng phải cùng nhau bạo! Đúng rồi! Còn có mệnh lực nữa!

Ngay lập tức Sở Nam liền đem cỗ mệnh lực vô cùng hùng hồn của mình kia cùng nhau ngưng tụ lại. Đúng vào lúc này, thì cái phiến mông mông lung lung kia đột nhiên lại run run lên một cái, sau đó hoàn toàn đình chỉ lại. Sở Nam có thể cảm giác được cái thứ mà lúc nãy chính mình vừa mới đụng vào kia, hiện tại đã cắn lên trên người của mình, chỉ cần hạ xuống thêm nửa phân nữa thôi, liền sẽ dẫn phát cơn tự bạo cuối cùng của Sở Nam. Nhưng mà lúc này nó đã hoàn toàn đình chỉ lại.

Đột nhiên cảm giác được dị trạng kỳ quái như vậy, Sở Nam liền ngay lập tức đình chỉ lại động tác tự bạo của chính mình. Đồng thời đầu óc hắn không ngừng xoay chuyển, đem hết thảy tất cả những thứ có thể khiến cho cái thứ quái dị này biến hóa, tất cả đều hồi tưởng lại một lần. Nhất thời lực chú ý của hắn dừng lại ở trên mệnh lực cùng với khí tức của vật chất cường đại kia.

- Mà mệnh lực! Trưởng lão đã từng nói qua, quỹ tích mệnh lực của ta căn bản không hề tồn tại dưới phiến thương khung này, còn có cái vật chất cường đại kia nữa…

Ngay lập tức, Sở Nam liền đem hai thứ này toàn lực vận chuyển kích khởi lên. Đột nhiên ngay bên tai của Sở Nam chợt vang lên một tiếng thét cực lớn. Một tiếng thét với một loại cảm giác không thể nói nên lời, khiến cho Sở Nam có loại cảm tưởng như bị hủy diệt đi vậy, hoàn hảo là Sở Nam còn có thể nỗ lực chống đỡ được…

Trong tiếng thét chói tai khủng bố kia, Sở Nam có cảm giác như chính mình bị phun thẳng ra ngoài vậy, tốc độ so với thời điểm tiến vào còn nhanh hơn vô số vạn lần. Với thực lực của bản thân hắn, thế nhưng cũng không nhìn rõ ràng được những cảnh tượng trôi qua xung quanh mình. Chỉ là hắn cảm thấy có chút quen thuộc, tựa như chính là con đường lúc đầu mình đã đi vào vậy.

Lại thêm một hồi chấn động nữa. Tiếng thét chói tai đã tiêu thất, xuất hiện trước mắt của Sở Nam chính là một mảnh vật chất hắc ám đang không ngừng bôn đào khắp nơi xung quanh…