Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1978: Phách khí tương phản




Chữ " Đạo " ngang tàng, Sở Nam tự mình trải qua, tuy rằng sau đó Sở Nam hoàn toàn có thể trải qua uy năng chữ " Đạo ", thế nhưng, chữ " Đạo " hiển lộ vài thứ, cho thấy uy năng của Họa Quyển Đạo Tự, tuyệt đối không chỉ có một điểm như vậy.

Vào lúc này, tự nhiên trở thành lựa chọn để Sở Nam tạo lên cơ hội.

Không gian trong cơ thể, rung độn càng thêm lợi hại, nhưng Sở Nam đang tập trung toàn lực nghĩ làm thế nào sáng tạo cơ hội này, để sử dụng cơ hội này thật tốt; hơn nữa bàn tay kia trong không gian trong cơ thể khiến mọi thứ trở nên tang thương, khiến thần hồn của Sở Nam thụ thương lớn, Sở Nam cũng không chú ý tới, có một số nơi tại không gian trong cơ thể đã bị ảnh hưởng không lớn, những nơi này không nhiều lắm, chỉ có mười ba chỗ.

Cùng lúc đó, bàn tay kia càng lúc càng tới gần động thiên địa, động thiên địa sụp đổ càng nhanh.

- Cứ làm như vậy đi.

Sở Nam trong khoảng thời gian ngắn quyết định kế hoạch, vừa muốn triển khai Đạo Tự Họa Quyển, động thiên địa phát ra tiếng cạch cạch nứt vỡ, mà trong động thiên địa cất giữ những thứ gì đó đều rơi lả tả, bắn tung tóe.

Có những thứ đang bay, liền phịch một tiếng, bị uy lực của bàn tay tràn tới có thể khiến nổ tung thành bột phấn; có những thứ thực ra rơi xuống trên mặt đất, bất quá, đã chia thành vài khối rơi xuống...

Còn Sở Nam không lấy ra bảo bối gì tốt trong động thiên địa, chỉ gắng sức luyện hóa, mởi có thể tăng cường năng lượng tại không gian trong cơ thể một chút, bao gồm cả động thiên địa vỡ thành từng mảnh nhỏ cũng bị luyện hóa; nguyên bản Sở Nam cho rằng, dùng những thứ dung nạp vào động thiên địa là có thể dập tắt kiếp nạn lần thứ hai.

Nhưng hiện tại, Sở Nam căn bản thật không nghĩ tới vấn đề dập tắt kiếp nạn, hắn đã từng nghĩ làm thế nào có thể vượt qua nguy cơ lúc này; bất quá, một từ kỳ ngộ, thực sự hiện lên như ngựa lồng chim bay trong đầu Sở Nam.

- Đại nguy cơ, đại kỳ ngộ, chẳng lẽ kỳ ngộ của ta ngay tại trận nguy cơ này?

Ý niệm hiện lên, Sở Nam thi triển Đạo Tự Họa Quyển, may là Sở Nam có thể dễ dàng mở Đạo Tự Hỏa Quyển này, nếu như lần đầu tiên Sở Nam làm như vậy, phải hao tổn muôn vàn khí lực mới có thể mở, Sở Nam lúc này, thực sự không thể làm được.

Khi triển khai Đạo Tự Họa Quyển, có lẽ phẳng lặng không gì sánh được, Sở Nam khẩn trương cao độ, Đạo Tự Họa Quyển là hy vọng của hắn lúc này, hắn không muốn có chuyện bất trắc nào đó xuất hiện.

Bằng không ngoài Đạo Tự Họa Quyển, ngay cả hắn cũng rất có thể gặp bất trắc.

Một tức trôi qua, Đạo Tự Họa Quyển còn chưa có phản ứng nửa điểm, Sở Nam cảm thấy nhất tức này còn lâu hơn so với hai mươi năm hắn trong Tuế Nguyệt Trận, cho tới khi uy năng của bàn tay kia đặt trên Đạo Tự Họa Quyển, bước ngoặt xuất hiện.

Đạo Tự Họa Quyển mạnh mẽ tuôn ra quang mang nhu hòa không gì sánh được, so với lần đầu tiên Sở Nam chứng kiến, hoàn toàn khác nhau, Sở Nam cảm giác được quang mang này đều có chút thất thần, bởi vì đạo quang mang này chính là lúc trước Sở Nam suy nghĩ, lực khuyên giải trấn an vô tận tràn ngập, dường như bất cứ người nào sở hữu sát khí nồng đậm tới đầu, đều có thể buông đao xuống.

Bàn tay kia theo đạo quang mang này ngừng biến thành lớn, sát khí có chút thu liễm.

Tất cả đều hiện trong tầm mắt của Sở Nam, nhưng chưa đến nửa tức, thân thể Sở Nam giật mạnh một cái, Đạo Tự Họa Quyển phi thường nỗ lực, hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của hắn, hắn chỉ muốn một cơ hội, nhưng Đạo Tự Họa Quyển trực tiếp giúp hắn đè nén.

Thế nhưng, Sở Nam không thể để tất cả hy vọng, tất cả đều gửi gắm tại Đạo Tự Họa Quyển, chẳng may Đạo Tự Họa Quyển đột nhiên mất hết linh nghiệm, hắn hối hận cũng không được; cho nên, Sở Nam dựa theo kế hoạch của chính mình, tiếp tục hành động.

Trong nháy mắt, tinh thần trên bầu trời đột nhiên di chuyển nhanh hơn, quỹ tích khó lường, tinh thần huyệt trong cơ thể vận chuyển lại càng nhanh hơn so với trước kia, đổi lại, nhân lúc thân thể hiện tại cực kỳ suy nhược, Sở Nam phát triển tinh thần huyệt...

Khi Sở Nam làm như vậy, bàn tay kia bắt đầu vùng vẫy, hơn nữa vừa xuất hiện năm ngón tay không hề cử động, trong lúc này ngón cái và ngón út bắt động cử động chém tới quang mang nhu hòa, uy năng trực tiếp trảm tới Đạo Tự Họa Quyển.

Thế nhưng, quá trình chưa thể đi được một phần ba, năng lượng hoàn toàn biến mất, quang mang nhu hoàn vẫn như trước tản ra, hai đầu ngón tay cử động nhanh hơn, khiến cho tiếng gió thổi vù vù, tựa như tiếng rống giận: Muốn hóa giải sát khí của ta, không thể.

Người mặc huyết y ở cách xa nơi này, thoáng cảm nhận được, cười nhạt nói:

- Sát khí của bản phủ, ai có thể hóa giải được? Đây chính là thủ đoạn cuối cùng của ngươi, kỹ năng con lừa đen, xem ngươi còn có thể làm gì.

Trong nháy mắt, ba đầu ngón tay khác trên bàn tay tại không gian trong cơ thể cũng vùng vẫy, năm đạo uy năng tràn ra, ngược lại bao phủ lên quang mang nhu hòa, giống như lao tù vây khốn.

Thấy tràng cảnh như vậy, trong lòng Sở Nam kinh ngạc cuộn trào mãnh liệt, thành thật mà nói, hắn cũng có thể tạo được bàn tay như vậy, tuy rằng uy lực không mãnh liệt như vậy, thế nhưng, hắn hiện tại hoàn toàn không làm được, sau khi xuất ra sát chiêu, còn thể khiến sát chiêu dựa theo tình thế tuyển trọn công kích biến đổi khó lường, cho dù sớm bố trí trận pháp, các loại pháp thuật, độ khó cũng cực đại.

Bàn tay sát chiêu thực sự có mục đích.

Tuy rằng kinh ngạc, nhưng Sở Nam ngược lại không bị hù dọa, Sở Nam toát lên chiến ý tận trời phản kích lại:

- Cho dù sát chiêu này có mục đích thế nào đi chăng nữa? Ta dựa vào chiến ý vô hạn, tự tin vô tận, nghịch ý vô bờ bến, tất cả giống như chất kích thích tuyệt cường.

Trong khoảng thời huyệt tinh thần tại không gian trong cơ thể phát triển thành ba mươi sáu huyệt, Sở Nam ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đôi mắt nhìn chằm chằm tới bàn tay, khí phách vô cùng quát lớn:

- Vận đổi sao dời.

Nhất thời, trên phiến bầu trời tại không gian trong cơ thể, quang mang tinh thần sáng chói, khắp bầu trời hóa thành thế giới tinh thần, nhật nguyệt lẩn trốn, chỉ còn lại tinh thần, trong lúc đó tinh thần còn đang tăng nhanh, còn khai triển quỹ đạo...

Ngay lúc này một cổ khí phách trần ngập không gian trong cơ thể, sau đó khí phách hội tụ, cực nhanh ngưng tụ thành hình bàn tay, phách khí không chỉ tồn tại trong không gian trong cơ thể, hơn nữa còn lan tràn ra bên ngoài, khiến sát khí quanh thân Sở Nam lưu động không quá nhanh.

Sở Nam tuy không thể hoàn toàn minh bạch phách khí sản sinh, lại tìm tòi một số ngưỡng cửa, tinh thần này biến đổi, cũng không phải cội nguồn sản sinh phách khí, chỉ là một loại thủ đoạn, một loại thủ đoạn khiến phách khí lớn hơn mạnh hơn; Sở Nam tiếp tục đề thăng khí thế của chính mình, lúc này sắp tranh đấu với người, nếu khí thế không còn, khẳng định phách khí theo đó tiêu tan là điều không cần bàn cãi.

Ngọc Lam đứng cách đó không xa, đã liên tục lui lại phía sau, lui tới khi hoàn toàn không nhìn thấy Sở Nam, thế nhưng nàng không dám lộn xộn, khi luồng khí thế tận trời, khí tức hỗn loạn kia tản ra xung quanh, nàng cảm giác chính mình giống như đã chết.

- Hắn rốt cuộc là ai? Hắn đang chém giết với ai? Ta rốt cuộc là ai?

Nghi hoặc như vậy, vẫn quanh quẩn trong lòng Ngọc Lam, bộ dạng của Ngọc Lam thật giống nhân loại, Sở Nam hoàn toàn không biết được, lúc này, hắn đang thi triển phách khí càng lúc càng nồng đậm, Sở Nam dự tính không tồi, phách khí quả nhiên có thể đè nén phách khí, ngược lại mà nói, dưới tình cảnh hiện tại, hữu dụng hơn năng lượng nhu hòa khuyên ngươi hạ đao một chút, giống như câu nói ác nhân cần ác nhân trị.

Đúng lúc này, Sở Nam đột nhiên phát hiện quang mang nhu hoa Đạo Tự Họa Quyển phát ra đã phai mờ, chỉ còn lại phách khí Sở Nam kích phát đối phó với bàn tay kia; tại nơi xa xăm, người mặc huyết y cảm giác được sát chiêu của chính mình lại chiếm thế thượng phong thêm lần nữa, lại cười nhạt một tiếng:

- Năng lượng có thể ăn mòn sát khí của bản phủ, trong thiên địa còn chưa ra đời.

Đánh tan quang mang nhu hòa, bàn tay kia lại tiếp tục phát uy, năm ngón tay trực tiếp muốn bóp nát nắm tay Sở Nam dùng sát khí ngưng tụ thành, Sở Nam lại phải đối mặt với nguy cơ thật lớn, phách khí có tác dụng đối với sát khí, nhưng sát khí quá mạnh mẽ.

Trong nháy mắt, vô số ý niệm vô số kinh nghiệm từng trải thoáng hiện trong đầu Sở Nam, Sở Nam nhìn về phía Đạo Tự Họa Quyển, tinh mang chợt lóe, nghiêm nghị quát lớn:

- Thâu Thiên Hoán Nhật.