Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1977: Chim ưng đánh thỏ, sinh cơ mù mịt




Đã đến sát biên giới Huyết Ngục Bí Cảnh, Sở Nam tiếp tục đi về phía trước, nhưng khổ nổi con đường phía trước khó tìm, hắn đành phải nghĩ cách dung luyện những luồng sát khí phẩm chất cực cao trước rồi giải quyết sau, tâm ý vừa định đột nhiên trở nên căng thẳng, dự báo trước nguy hiểm cực lớn ảnh hưởng tới sinh mạng.

- Bên trong luồng sát khí này ẩn chứa nguy hiểm?

Sở Nam nghi vấn, hắn cảm thấy sát khí tuy rằng cuồng bạo, lộ ra hung hiểm, còn có thể phá vỡ " uy năng trật tự ", thế nhưng, vừa hấp thụ, vừa dung luyện, rất chậm rãi, uy năng của luồng sát khí Sở Nam vừa hấp thụ không thể phát huy tới mức tối đa.

- Vì sao lại cảm thấy nguy cơ tới sinh mệnh?

Sở Nam không dám bỏ qua cổ trực giác này, hắn không thể cái gì cũng coi chính mình là thiên hạ đệ nhất, dưới trời cao còn có nhiều người lợi hại hơn hắn, muốn lặng lẽ chém giết đối với những người đó mà nói, không phải quá khó khăn.

Cho nên, dù cho hắn không phát hiện nơi tồn tại nguy cơ, nhưng trước mắt đã chặt đứt mối liên hệ giữa luồng sát khí đó và không gian trong cơ thể, chuẩn bị hoàn toàn luyện hóa cổ sát khí đã hấp thụ, hắn từ luồng sát khi này cảm nhận được một chút khí tức hắn từng quen biết...

Ngay khi Hư Thực Hắc Động của Sở Nam hoàn toàn tiêu thất, trong nháy mắt dịch thể do bàn tay kia biến thành liền dung nhập vào nguyên dịch sát khí, khó có thể hình dung nó đụng tới khe hở sau cùng của Hư Thực Hắc Động.

Lúc đó, thân thể Sở Nam đột nhiên giật mạnh một cái, thối lui về phía sau, đồng thời không hề thu hồi Hư Không Hắc Động, theo bản năng Hư Không Hắc Động tự tách rời, đáng tiếc, chính mình đã muộn, giọt nguyên dịch sát khí đặc thù đụng vào không gian trong cơ thể.

Trong khoảnh khắc, giọt nguyên dịch sát khí bại lộ chân tướng, mạnh mẽ lóe lên bàn tay lớn khoảng năm, sáu trượng, Sở Nam trực tiếp phun tiên huyết, huyết nhục tại Phạm Ngục Hà chưa bị ăn mòn, đã trực tiếp chấn động biến thành hư vô, xương cốt liên tục vang lên âm hưởng rắc rắc.

Sở Nam không chút nghi ngờ, nếu như không phải tới Diễm Thiên Động cướp đoạt một lần, chiếm được đại bộ phận Hiên Viên Chi Cốt, như vậy, tại giờ khắc này, xương cốt đã hoàn toàn tách rời.

Thân thể bị ảnh hưởng, rơi xuống tình cảnh như vậy, không gian trong cơ thể là mục tiêu công kích, lại càng trở nên nghiêm trọng; bàn tay vừa mới hiện lên, thân thể không lồ của đầu mãnh thú cường hãn trực tiếp bị ép nằm phục trên mặt đât, sức chống cự không có nửa điểm.

Trọng kiếm muốn chém bàn tay kia, nhưng không thể cử động; linh hồn bọn họ chính là đến từ Tang Hồn Chung, dựa vào tốc độ cực nhanh rời xa bàn tay; thân thể Thiên Lang Hồn vỡ vụn hơn phân nửa, Thiên Long không chống lại được, run rẩy không ngớt...

Thân thể tiểu nữ hài nhi tới phía sau Tiểu Hắc, Tiểu Hắc cũng bị ảnh hưởng, khí tức lắng đọng xuống cũng bị quấy rầy...

Trong động thiên địa, vang lên tiếng rạn nứt, dường như bị cường lực dồn nén.

Tất cả không tính là cái gì, nghiêm trọng nhất chính là, không gian trong cơ thể Sở Nam bắt đầu dao động, dao động phi thường kịch liệt, đàn san liên tiếp sụp đổ, đất đá bắn tung tóe; cây đại thụ lắc sang hai bên, lá xanh rụng xuống, vỏ cây văng khắp nơi; nước suối bắn kín trời, đại địa khô cạn, khí thể trên trời cao vốn có hoàng sắc, hắc sắc, huyết sắc.. .hòa lẫn cùng một chỗ, dường như chướng khí mù mịt, nhật nguyệt nghiêng lệch, tinh thần tới gần nhau trực tiếp chạm vào nhau...

Hoàn toàn là hình ảnh tận thế đã tới.

Đồng thời, bàn tay kia dĩ nhiên còn đang biến thành lớn, trong nháy mắt đạt tới mười trượng.

Nói đi phải nói lại, kỳ thực, sống tới nước này, chỉ là thoáng chốc vùng dậy mà thôi, ngay cả một ngụm máu Sở Nam còn không thể khạc ra triệt để, không gian trong cơ thể chính là nền tảng, nếu như không gian bị hủy, Sở Nam cũng không chống đỡ được sát khí trong Phạm Ngục Hà lúc này.

Hơn nữa, Tiểu Hắc, tiểu nữ hài nhi đều ở bên trong...

Không chút do dự, Sở Nam huy động năng lượng tại không gian trong cơ thể còn có thể điều động, phải ngưng tụ thành Hư Thực Hắc Động, Âm Dương Long Quyển...công kích, ngăn cản bàn tay tiếp tục biến thành lớn, đương nhiên có thể đánh tan bàn tay kia thực sự rất tốt.

Nhưng, nghĩ thì dễ, làm lại vô cùng gian nan, mỗi khi năng lượng ngưng tụ, lập tức bị tấn công tiêu tán không thấy, cảm thấy những đạo công kích này toát lên trật tự.

Thế nhưng, so với " Trật tự " Sở Nam từng chứng kiến, Sở Nam cảm giác được nói nồng đậm gấp vô số lần, ngay cả trận tự bản thân Sở Nam trước uy năng như vậy, đều trở nên quá nhỏ bén.

Nếu như nói " Trật tự " của Sở Nam vô cùng lớn, vậy " Trật tự " của chủ nhân bàn tay kia đã leo lên mấy tòa sơn phong; dùng động vật để so sánh, Sở Nam là một con thỏ phi thường cường tráng, con thỏ có thể chạy không được nhanh lắm, còn chủ nhân bàn tay kia, chính là chim ưng bay liệng trên trời cao.

Chim ưng muốn bắt thỏ, hầu như là việc dễ như trở bàn tay, nếu không bất ngờ xảy ra, hiện tại chim ưng chỉ cần dốc toàn lực đánh một cước.

Tại nơi âm u nào đó, sắc mặt người mặc huyết y tái xanh, thân thể có chút suy yếu, có thể cảm nhận được, bàn tay kia rốt cục hắn phải ngưng tụ bao nhiêu năng lượng mới có thể khiến hắn suy yếu như vậy; tuy rằng suy yếu, nhưng người mặc huyết y thấy nguyên dịch sát khí trong hồ ngừng suy giảm, trên khuôn mặt lãnh khốc dĩ nhiên hiện lên dáng tươi cười khó có được, hắn suy nghĩ:

- Bàn tay kia vừa tới, nguyên dịch sát khí không còn bị hấp thụ nữa, xem ra thực lực người kia không quá mạnh mẽ, chẳng qua chỉ là thỏ đợi người tới bắt, dám cả gan phá hoại kế hoạch của ta, hấp thụ nguyên dịch sát khí của ta thực sự chính là đi tìm cái chết.

Kế hoạch tại Huyết Ngục Bí Cảnh bị phá hỏng, người mặc huyết y tạm thời không muốn nghĩ tới, hắn đang tỉ mỉ cảm nhận cảnh chém giết cách đó cực kỳ xa xôi, tuy nói hắn không hoàn toàn rõ ràng tràng cảnh chém giết, thế nhưng, thắng hay thua, chiếm thế thượng phong hay chịu nép vế, bản thân hắn có thể cảm giác được.

Lúc này, người mặc huyết y cảm giác được chính mình đang nắm chắc phần thắng.

Thực sự Sở Nam lúc này đang trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm, so với trước kia hắn trong trận pháp khong gian lần đầu tiên tiếp xúc với lực công kích đến từ Ngụy Cổ Chi Cảnh còn nguy hiểm hơn, ít nhất lúc đó hắn chưa có nhiều thủ đoạn; nhưng hiện tại, dưới bàn tay kia dốc sức thu thập, tất cả thủ đoạn của Sở Nam đều không thể thi triển, chỉ cần Sở Nam có một chút xu hướng phản kháng, sẽ không lưu tình chém giết.

Thế nhưng, Sở Nam không bỏ cuộc, lúc này, bỏ cuộc chẳng khác nào hủy hoại chính mình.

Sở Nam vội vàng suy nghĩ, hắn thử dùng sát khí đối phó với bàn tay kia, nhưng ngay lập tức quái vật Huyết Ngục dùng sát khí đối phó với hắn, không dùng được không thèm nói đến, ngược lại còn bị phản kích; đồng thời, sát khí vẫn không ngừng bổ sung năng lượng giúp bàn tay kia biến thành lớn.

- Chiếm đoạt năng lượng của ta? Năng lượng của ta khong phải dễ bị chiếm đoạt như vậy.

Hung ác nói, Sở Nam chuyển đổi ý nghĩ:

- Sát khí không được, vậy sử dụng khí tức đối lập với sát khí? Thực sự đối lập với sát khí, chính là bất sát, chính là khí tức xuân phong ấm áp đập vào mặt, chính là khí tức nhân từ không chút sát ý, thế nhưng...

Sở Nam nghĩ tới biện pháp này, căn bản không dùng được, Sở Nam không thiếu sát khí, nhưng thiếu loại khí tức nhân từ bất sát, dọc đường đi tới, hắn mặc dù suy xét kỹ, nhưng chính mình không thể làm được.

- Cái này không dùng được, vậy chỉ có thể dựa theo mặt âm dương, sát khí làm cực âm, sẽ cần dùng cực dương, dương?

Sở Nam suy nghĩ, nhất thời trong đầu hiện ra hai chữ " Phách khí "

Lập tức, Sở Nam vỗ vỗ tay:

- Chính là phách khí.

Nhưng phách khí trên thân thể Sở Nam, đối mặt với sát khí cường thế như vậy, chỉ là một cột sóng nhỏ, Sở Nam đau khổ chống đỡ, điều động một chút phách khí kia bay tới bàn tay to lớn, muốn kìm hãm bàn tay to lớn tàn sát bừa bãi, đồng thời, xoay quanh tìm kiếm phách khí.

Trong lúc tìm kiếm, trong đầu Sở Nam bỗng nhiên xuất hiện một bức họa mang theo hình ảnh tinh thần di chuyển, bức họa này vừa xuất hiện, lập tức được Sở Nam nghiên cứu, hắn nhớ tới một chuyện, nghĩ tới bốn chữ vận đổi sao dời.

Lúc này, Sở Nam ôm lấy lòng tin không gì có thể địch nổi, lòng tin của chính mình được kích phát, huyệt tinh thần trong cơ thể chuyển động, tinh thần trong không gian bên trong cơ thể tùy tiện xông tới, lại được Sở Nam chỉ dẫn thoáng chốc lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.

- Phách khí, đây chính là thứ ta cần.

Sở Nam tìm đúng phương hướng, nhưng rõ ràng bàn tay kia căn bản không để cho hắn nhiều thời gian bố trí:

- Ta phải tự tạo lên một cơ hội, bằng không phách khí cũng không thể hủy được bàn tay kia.

Đúng lúc này, Đạo Tự Họa Quyển xuất hiện trong tầm mắt.