Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1921: Sơn trung thiên địa




Sau khi luyện xong Cốt Pháp đan, niềm tin của Sở Nam tăng nhiều, dựa theo ba phương diện kia, cân nhắc suốt ba ngày, Sở Nam muốn đem chúng cải tiến liền phải dựa theo đan phương, luyện khí pháp, trận pháp, phù thuật mà hạ thủ rồi.

Đặc biệt là trận pháp cùng phù thuật.

Phục dụng Pháp đan cùng ném Pháp đan ra là hai phương thức bất đồng, có thể dung nhập trận pháp vào, dùng trận pháp mở ra hai con đường lựa chọn, một đường đem uy năng Pháp đan phóng ra như pháp bảo, một đường phục dụng Pháp đan phát huy dược hiệu, cũng giống như một gian phòng, có thể vào bằng cửa trước, nhưng cũng có thể vào bằng cửa sau.

Mà phù thuật chính là loại pháp bảo sử dụng một lần duy nhất, hiện tại hắn hoạ ra Thiên Địa phù trận cũng không phải là chỉ sử dụng được một lần. Ngoài ra, phù thuật có thể cùng trận pháp kết hợp, cộng dồn lại khiến cho thời điểm Pháp đan phát huy dược hiệu không có cuồng bạo như vậy.

Mục tiêu đã có nhưng Sở Nam lại rõ ràng, muốn đem những ý tưởng này thực hiện thành công cũng không phải là sự tình một lần liền xong, chỉ là trên phương diện pháp bảo cùng đan dược đã thất bại vô số lần, phí hết vô vàn tâm huyết, nếu đem trận pháp cùng phù thuật bỏ vào trong đó, lại để cho bốn thứ hoàn toàn cân bằng mà nói, độ khó trong đó càng thêm lớn.

Bất quá, Sở Nam cũng không có sợ, trong thời gian ngắn hắn chắc chắn có thể làm được tới bước kia, quan trọng nhất chính là luyện chế ra Pháp đan uy lực càng lớn hơn nữa, thậm chí có thể làm suy yếu phương diện đan dược, lại để cho phương diện pháp bảo phát huy uy năng lớn nhất, vì phụ mẫu mang lại lực công kích càng lớn.

Liên tục vượt qua mấy cái đại lục, ước chừng ba tháng sau đám người Sở Nam rốt cuộc đã đi tới nơi cần đến, nhưng mà thứ mọi người nhìn thấy lại khiến cả đám đầu hoa mắt choáng, bởi vì trước mắt cũng chỉ có mỗi một ngọn cự sơn cao vạn trượng, trừ đó ra không còn cái gì khác nữa.

- Chính là chỗ này?

Sở Nam dừng tay lại, nghi hoặc mà hỏi.

Canh lão nói:

- Đúng vậy, chính là chỗ này.

- Nơi này thuộc về Phong Vân đại lục, có lẽ không tính là "thiên" a?

Tiền Lỗi truy vấn, mọi người phụ hoạ theo.

Canh lão cười nói:

- Tìm được nơi này không khó, nhưng ta dám cam đoan, người có thể vào được trong núi lại càng ít người.

- Trong núi? Có... có thiên địa khác?

Canh lão nhẹ gật đầu.

- Một cái bí cảnh?

Sở Nam rất tự nhiên mà liên tưởng tới hai chữ "bí cảnh" này.

Canh lão lại không có lập tức trả lời, suy nghĩ một chút mới lên tiếng:

- Cũng có thể nói như vậy.

Ngay lập tức, lão liền mang mọi người tiến về phía trước, mãi cho đến khi tới đỉnh núi thì mới lấy ra một khối ngọc bội rồi thi triển bí pháp lên nó.

Sở Nam chỉ cảm thấy Thần hồn chấn động, bảy lần hít thở sau khối ngọc bội chợt loé hào quang, hư không giống như mặt nước mà nhợn nhạo lên, tiếp đó mọi người chỉ cảm thấy dưới chân không còn cảm giác gì nữa, sau đó lại cảm thấy chân một lần nữa đặt lên mặt đất.

Cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn thay đổi.

Không còn núi cao tồn tại, phóng nhãn nhìn lại chỉ có một cái bình nguyên vô tận, trên lại có cỏ dại sinh trưởng tươi tốt, chiều cao so với người còn muốn cao hơn, trên đầu lại không có ánh mặt trời nhưng khắp nơi lại hoàn toàn sáng tỏ.

Canh lão nói:

- Khu vực này không nhỏ, cùng bên ngoài đồng dạng có ngày có đêm, chỉ có điều, ban ngày có ngắn một chút, ban đêm dài hơn một chút. Nói tóm lại, nơi này thích hợp để ở lại, ít nhất trong thời gian ngắn thì không có vấn đề gì.

Đối với Canh lão, loại người sống không biết bao nhiêu năm tháng mà nói, thời gian ngắn trong miệng lão có thể so với mấy chục năm, thậm chí trăm năm. Mà Sở Nam giờ phút này trong cơ thể lại tuôn ra một cỗ cảm giác khác thường, cỗ cảm giác khác thường này lại do "sơn trung thiên địa" mang lại. Bất quá, cái cảm giác này không phải xấu, có ẩn chứa nguy cơ gì.

Không lãng phí thời gian, cả đám liền điều tra bốn phía một chút, phu thê Sở Thiên Phong cũng giúp đỡ. Nhìn đám thân ảnh đệ tử Đại Đạo tông Tiền Lỗi bận rộn, Sở Nam thầm nghĩ trong lòng:

"Lần này, thuận đường đi Đại Đạo tông một chuyến, hoàn thành hứa hẹn, mặt khác có cơ hội nhìn Tuế Nguyệt trận của bọn hắn một cái, ta cần có một khoảng thời gian thở dốc."

Đương nhiên, đám người Tiền Lỗi theo hắn tới đây, đối với Sở Nam mà nói cũng có chút phong hiểm khi tin tức bị tiết lộ. Thế nhưng mà, Sở Nam lại để cho bọn hắn chứng kiến cảnh "sơn trung thiên địa" này dĩ nhiên là có nắm chắc, Sở Nam cũng sẽ không đem an nguy của phụ mẫu ra làm trò đùa!

Cho nên, Sở Nam đối với hai người Thỏ Ngọc tộc, còn có hai nữ tử Trường Sinh Môn không chút khách khí nào thi triển Sưu Hồn thuật, từ trong trí nhớ lấy được tin tức cùng suy nghĩ của bọn hắn không sai biệt lắm.

Nhưng mà hai thủ hạ của Thiên Tử kia lại làm cho Sở Nam kinh hãi, bởi vì hắn vừa mới thi triển Sưu Hồn thuật xong hai người kia lập tức lại bạo thể, hoá thành một đám huyết nhục mơ hồ.

Nhìn đống thịt nát này, Sở Nam nhíu mày càng chặt hơn rồi, cái chết của Vương Long Vương Hổ lại khiến cho kế hoạch "di hoa tiếp mộc" của hắn chết non rồi, nhưng mà hắn lại nghĩ đến một chuyện.

"Vì cái gì vừa mới Sưu Hồn bọn hắn lại nổ tung lên?"

Đối với hành vi này của Sở Nam Tiểu Tinh có chút không hiểu, mà Sở Nam cũng không có giải thích gì thêm, chỉ để cho nàng coi chừng hai người Vương Nguyên kia.

Cao thủ bách tộc trở về thực sự quá cổ quái, Sở Nam nhớ tới Thiên Tử mà Thiên Trảm điện nhị trưởng lão kia, còn có đám người Hành Giả từng đề cập qua.

Hoàn toàn không tự chủ được, trong đầu Sở Nam hiện lên người trẻ tuổi trong Trận không kia.

Hắn đi đến chỗ Hành giả hỏi xem bộ dáng của Thiên Tử ra sao, Hành Giả lắc đầu, nói:

- Chỉ biết kỳ danh, không biết kỳ nhân.

Tuy rằng rất cổ quái nhưng Sở Nam không có đem chú ý lực đặt nặng lên vấn đề này. Sau khi để cho hai nữ tử Trường Sinh môn phục dụng xong Vong đan Sở Nam liền cẩn thận dò xét địa thế của "sơn trung thiên địa" này.

Sau khi tra xét xong, Sở Nam lập tức bố trận gia cố "sơn trung thiên địa" này. Sở Nam tinh tường "sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân", kẻ lợi hại hơn hắn, vô luận là trên lĩnh vực phù thuật hay trận pháp các loại vẫn còn có khối người, muốn làm ra cảnh "thiên y vô phùng" chỉ sợ là không thể nào.

Nhưng mà, chỉ cần hắn có thể làm được là đem toàn lực ra làm!

Tiểu Trận tự nhiên cũng toàn lực giúp đỡ, mà tài liệu Sở Nam bố trận tất cả đều là Tinh thần nguyên hạch, Ngũ hành nguyên hạch các loại, còn có một ít Nguyệt nguyên hạch. Bộ vị trận pháp chủ yếu như mắt trận, trận tâm thì tài liệu được dùng toàn bộ đều là tài liệu trong Thể nội không gian, ví như Chiểu Trạch trận, tất cả đều dùng bùn đất trong Thể nội không gian, còn có nước của Chiểu Trạch trận kia cũng vậy...

Vừa mới bắt đầu, Canh lão nhìn thấy không biết từ lúc nào Sở Nam đã lấy ra một cái Tinh thần nguyên hạch, nhưng chứng kiến số lượng của chúng, còn có Ngũ hành nguyên hạch kia liền có cảm giác đầu hoa mắt choáng, trong nội tâm âm thầm nhắc nhở:

"Đây là thật hay giả? Đồ trên người hắn, đồ tốt so với niên đại của ta còn nhiều hơn..."

Canh lão muốn suy tính một chút, nhưng mà vừa mới bắt tay vào suy tính liền gặp một cỗ lực cản lớn lao nên lão liền ngừng lại, vội vàng làm tiếp chuyện mình đang làm. Tự nhiên, trong lòng lão còn nghĩ đến Sở Nam như thế nào mới đáp ứng để cho lão vì hắn mà bói toán một lần.

Thời gian trong "sơn trung thiên địa" trôi qua rất nhanh, Sở Nam hao phí mấy tháng mới đem "sơn trung thiên địa" này bố trí thành tường đồng vách sắt, khi đó hắn đã bước qua tuổi ba mươi bốn rồi. Kế đó, hắn liền điên cuồng luyện Pháp đan, chẳng phân biệt ngày đêm gì cả.

Cứ như thế, tầm một tháng sau số tài liệu khổng lồ kia liền bị hắn tiêu hao không còn, khi đó hắn mới dừng tay lại. Mà, Pháp đan hắn luyện ra đủ sức chứa đầy mười chín cái trữ vật giới chỉ, trong đó có một cái trữ vật giới chỉ Pháp đan trong đó uy lực có thể so với một kích liều mạng của Cổ chi cường giả, thậm chí còn muốn mạnh hơn nữa. Còn có một ngàn khoả khác, uy năng có thể so sánh với một kích của Thái Cổ cường giả, bởi vì trong đó Sở Nam có gia nhập năng lượng trong Thể nội không gian của hắn.

Tuy nói năng lượng trong Thể nội không gian của hắn còn rất nhiều, nhưng mà Pháp đan Sở Nam nghĩ ra trước mắt còn chưa chịu nổi càng nhiều loại năng lượng này hơn nữa, do đó hắn chỉ đành phải thôi.

Pháp đan sau khi luyện tốt, Sở Nam lại vì đám người phụ mẫu hắn, Điệp Y tiên tử luyện chế ra các loại pháp bảo như khải giáp, giầy dép.

Lại hai tháng nữa qua đi.

Thứ Sở Nam có thể nghĩ ra đều đã an bài tốt, cùng phụ mẫu, Điệp Y một chỗ hơn mười ngày sau hắn mới chuẩn bị lần nữa lên đường.

- Phụ thân, mẫu thân, hai người phải bảo trọng, làm xong việc nhi tử lập tức trở về.

Lâm Tuyết Nhiên trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ nhưng cuối cùng chỉ đều dồn nén vào trong hai chữ:

- Nam nhi...

Mặt mũi Sở Thiên Phong ngập tràn ngưng trọng, nói:

- Nhi tử, vô luận như thế nào, đều phải sống sót đấy!

- Ân.

Sở Thiên Phong sau khi nói xong liền kéo Lâm Tuyết Nhiên đi.

Đám người Tứ Quý, Hề Hề cũng cáo biệt với Sở Nam. Đám người Cửu Võ, Tiền Lỗi tự nhiên là sớm đã chờ phía trước, chỉ để lại hai người Sở Nam cùng Điệp Y ở lại.

Nồng đậm thâm tình, hoá thành một ôm, hoá thành một cái hôn!

Thật lâu, môi rời, Sở Nam nói ra:

- Chờ ta trở lại!

- Ân.