Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1777: Thêm thời gian gấp đôi, mỹ nữ thiên phú




Chém giết quanh cái đầm kia thoạt nhìn không phải quá kịch liệt, không có đao mang dày đặc, cũng không có kiếm ảnh dày đặc, chỉ có nhất quyền nhất cước, hoặc là nhất đao nhất kiếm, hoặc chỉ là một cái vung tay mà thôi. Nhưng mà những cái động tác này bên trong lại ẩn chứa uy năng cùng sát cơ khó thể tưởng tượng được, ngay cả ba tên đệ tử Võ Tổ Đại Đạo tông kia nếu tiến vào phạm vi chiến đấu, kết quả chỉ có một, tư duy sẽ không theo kịp phản ứng, thân thể huyết nhục chôn vùi.

Nhưng mà, cái đầm ở trung tâm trận chiến kia lại một chút việc đều không có!

Một thời gian ngắn sau, nhóm Hỗ trưởng lão đã chiếm được thượng phong, tam trưởng lão nói ra:

- Lại không rời đi, chúng ta liền muốn hạ sát thủ rồi!

Nghe như thế, phương còn lại, chính là đội ngũ đến từ đáy biển sắc mặt phi thường bất thiện, bọn hắn tuyệt không muốn dễ dàng buông tha như thế, nhưng thế cục trước mắt thật sự rất ác liệt. Lão giả mặc tử y cầm đầu, tuy tự tin vô cùng trước hoàn cảnh cỡ nào ác liệt chính lão đều có thể bình yên rời đi, nhưng mà những người khác thì không được như vậy rồi, mà nếu chỉ còn lại một mình lão mà nói, cũng khó có thể chống lại tam đại cường giả của đối phương.

- Làm sao bây giờ?

Lão già tử y nhìn vào cái đầm nước kia chằm chằm.

- Chẳng lẽ thực sự phải vứt bỏ sao? Thế nhưng mà vật kia vô cùng có khả năng nằm trong này, nếu hiện tại có thêm một Cổ chi cường giả, vậy thì dễ xử lý hơn nhiều rồi.

- Không muốn đi, vậy thì toàn bộ lưu lại đi a!

Thanh âm nhàn nhạt của Hỗ trưởng lão vang lên, lão đã bố trí xong một cái trận pháp.

Ngay tại lúc lão già tử y hạ lệnh thối lui, tránh đi mũi nhọn của đối phương thì xa xa lại có một lão giả dung mạo phi thường bình thường xuất hiện, lão giả tử y đại hỉ, vội vàng hô:

- Tiên sinh, cái đầm nước này chính là chỗ đặt trận bi.

Lão già bình thường kia liếc qua, cái gì đầm nước, trận bi cùng lão không quan hệ, lão chỉ muốn nhanh chóng tìm được tiểu thư, không tìm được thân ảnh tiểu thư lão liền muốn rời thân đi chỗ khác.

Lão già tử y bối rối, cơ hội tốt như vậy lão thực sự không muốn buông tha, nói gấp:

- Tiên sinh, chỉ cần ngươi giúp ta một tay, ta hứa giúp ngươi làm ba chuyện!

- Ba chuyện?

Lão già bình thường dừng bước, lại nhìn liếc qua đầm nước, trong lòng thầm nghĩ:

"Chỗ đặt trận bi, nơi này nhất định xuất hiện đại oanh động, nói không chừng tiểu thư cũng sẽ tới chỗ này."

Nghĩ như vậy, lão già bình thường liền nói ra:

- Không cần tới ba chuyện, chỉ một là đủ.

Lão già tử y không chút do dự, ba chuyện thành một thì một chuyện này hơn phân nửa sẽ rất không tầm thường, nếu là sự tình lão không làm được thì vậy thì có chút phiền phức, vì vậy, lão lên tiếng hỏi lại:

- Chuyện gì?

- Giúp ta tìm người.

- Tốt.

Lão già tử y dứt khoát đồng ý.

Hỗ trưởng lão lại nói ra:

- Chúng ta cũng có thể giúp ngươi tìm người.

Lão già bình thường sớm đã nhìn rõ thế cục trướng mắt, lão hiện tại cần không phải là một phương thế lực áp đảo một phương mà là sự cân đối, thực lực đôi bên cân đối thì mới tạo ra oanh động càng lớn, cho nên lão không thèm để ý đến, đứng một bên lão già tử y.

Sắc mặt ba người Hỗ trưởng lão bất thiện nhưng có chút không thể làm gì, tuy bọn hắn vẫn rất tin tưởng có thể đuổi được những người này đi nhưng lại phải bỏ ra một cái giá thật lớn, phía sau còn có rất nhiều sự tình cần phải làm, bị trọng thương sẽ là đại không ổn.

Dưới trái lo phải nghĩ, ba người Hỗ trưởng lão liền quyết định tiếp tục duy trì thế cục như vậy, không động thủ.

Hai phe đội ngũ bắt đầu giằng co gần đầm nước, đợi trận bi xuất hiện.

Không để cho bọn hắn phải đợi lâu, ba canh giờ sau, một đoàn người Sở Nam tìm kiếm tại phiến không gian này rốt cục đã xuất hiện ở phía xa xa.

Hỗ trưởng lão một mực quan sát tứ phía lập tức phát giác được, thần niệm thoáng dừng trên người Thiên Tử một chút rồi sau đó lại đặt lên người Liên Thành Song. Thấy bộ dáng của Lôi Nhuỵ cùng Liên Thành Song như vậy trong nội tâm lão liền mừng rỡ, lão thầm nhủ:

- Thành Song quả nhiên là người có cơ duyên, trận bi sẽ không nằm trong tay hắn chứ?

Trong ánh mắt đục ngàu của lão già bình thường cũng hiện lên chút ánh sáng nhưng lão lại bất động thanh sắc, vẫn một bộ đứng bên trận doanh của lão già áo tím.

Sau đó, Sở Nam cũng phát hiện ra sự hiện hữu của đám người Hỗ trưởng lão.

Trác Việt mừng rỡ vô cùng, tìm được sư tôn liền chứng minh cho Long Cốt kiếm của hắn được cứu rồi, mà Sở Nam lại nhìn về phía Thiên Tử, bình thản nói:

- Đã đến giờ rồi.

- Cho ngươi!

Thiên Tử ném tới một trang giấy, trên giấy vẽ chi chít đồ án, Thiên Tử truyền âm tới:

- Trận này, ngoài trận là một canh giờ, trong trận là hai canh giờ, vậy là ngươi đã có được thời gian gấp đôi rồi!

Sở Nam lần nữa cảm giác trúng mánh rồi, không nghĩ đến Thời Gian trận hắn đau khổ suy tư cứ như vậy hiện ra trước mắt. Thời gian gấp đôi, với hắn mà nói nó có ý nghĩa phi phàm vô cùng, vô luận là thời gian luyện khí, luyện đan hay là Phù thuật đều bắt đầu sung túc, mà thực lực của hắn theo thời gian cũng sẽ gia tăng nhanh hơn.

Tuy nhiên, trong kinh hỉ Sở Nam lại không có hoàn toàn bị choáng váng đầu óc. Đầu tiên, người trước mắt này tuỳ tiện liền có thể xuất ra Thời Gian trận gấp đôi thời gian cho thấy địa vị, xuất thân càng thêm thần bí không thể suy đoán, thực lực lại sâu không thể tưởng, ít nhất bản thân hắn lúc này không thể chống cự được. Trực giác của hắn nói cho hắn biết, thời gian gấp đôi này tuyệt đối không phải là cực hạn của người này. Điểm thứ hai, càng nói thêm Cấm Vụ bụng dạ khó lường, thời gian lúc đầu hắn vượt qua Vụ Cấm Hải xác thực đã bị cải biến, tại sao phải như vậy, không nói cũng biết.

Sở Nam miên man suy nghĩ trong đầu, thanh âm của Thiên Tử lại truyền tới:

- Nhớ kỹ lời ngươi nói, nếu như ngươi không thú vị hơn hắn, càng làm ta có hứng thú, ta có thể đưa cho ngươi dĩ nhiên có thể thu hồi, đương nhiên, thu hồi không chỉ có mỗi một cái trận pháp.

Lời vừa dứt, Thiên Tử lại nhàn nhã hướng về phía trước đi tới, đám người Hỗ trưởng lão xa xa phảng phất cũng chỉ là phong cảnh trong mắt hắn.

Thiên Tử đi rồi, những người còn lại chú ý lực đều đặt lên người Sở Nam.

Trịnh Vĩ Tán nói ra:

- Vị bằng hữu này, ngươi cho ta chính là trận pháp gì? Ta nhìn lâu như vậy cũng không có nhìn ra một mỹ nữ nào a! Ta dám đánh cuộc, nếu trong này có dấu mỹ nữ, ta khẳng định phá trận sớm hơn hắn.

- Sự tình cùng mỹ nữ có quan hệ ngươi tựa hồ phi thường nhạy cảm, mà cùng mỹ nữ không quan hệ ngươi lại kém nhạy cảm đi không ít.

Sở Nam nói thẳng.

Trịnh Vĩ Tán vỗ tay một cái, nói:

- Xem như ngươi nói đúng, chỉ cần có mỹ nữ liên quan, bất kể bao nhiêu khó khăn đều không cần nói tới...

- Cái này cũng xem như một loại thiên phú sao?

- Ta hiện tại phát giác ngươi càng ngày càng thú vị, ta thích kết giao với loại người như thế!

- Ngươi cũng đã nói, ta rất nguy hiểm.

- Ta nói ngươi đối với nữ nhân rất nguy hiểm, nhưng ta là nam nhân, ta lại không muốn hại ngươi, lại nói hiện tại chúng ta có chung địch nhân, nào có cái gì nguy hiểm?

Trịnh Vĩ Tán cười nói, thấy ánh mắt Sở Nam vẫn không nhúc nhích hắn lại nói:

- Được rồi, ta nói thật, ta muốn cứu vớt Lôi tiểu thư, mà muốn cứu vớt Lôi tiểu thư đầu tiên phải cứu vớt ngươi, ta muốn cải biến quan điểm của ngươi đối với nữ nhân, ta muốn ngươi tràn ngập yêu...

- Ngươi có thể đem cái trận này coi như là mỹ nữ mà nghiên cứu, mặc dù nó không phải nhưng ngươi cứ coi nó là vậy như vậy đi!

Sở Nam nói một câu không ăn nhập gì, ngay lập tức hắn lại hướng đám người Hỗ trưởng lão đi đến, mà Trịnh Vĩ Tán bị Sở Nam cắt lời như vậy lại sửng sờ tại chỗ, sau nửa ngày sau hắn mới mừng rỡ như điên mà nhìn cái trận đồ, trong ánh mắt thật sáng, thật sáng...