Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 172: Muốn bái sư




Sở Nam rất vui vẻ.

Hắn có lý do để vui vẻ.

Thứ nhất, hắn có thể tự tạo ra kinh mạch cho bản thân, có thể tạo ra đường kinh mạch thích hợp để bả vai phóng xuất nguyên lực, khiến cho việc phóng thích nguyên lực của bả vai linh hoạt như tay chân, nếu vậy thì lúc thực dụng sẽ đạt được lợi ích và uy lực rất lớn.

Thứ hai, nếu như có thể tạo ra kinh mạch thích hợp với bả vai, vậy thì cũng có thể tạo ra những kinh mạch thích hợp với bộ vị khác, ví dụ như đầu, lưng,…

Thứ ba, nếu thật sự tạo ra được những bộ phận thích hợp công kích, lại có thể thi triển được vũ kỹ nhất định, vậy thì khi đối chiến với người khác có thể xuất kỳ bất ý, có trời mới biết được hắn sẽ chiếm bao nhiêu tiện nghi, cũng giống như sau lưng nếu có thể công kích, vậy thì hắn không phải xoay người cũng có thể đánh cho kẻ phía sau không kịp trở tay.

- Đều nói kinh mạch đứt đoạn không thể luyện võ, lại không ngờ rằng sau khi kinh mạch đứt hết, chẳng những không phải là phế vật mà lại còn là yêu nghiệt, như vậy cũng không phải ai cũng làm được, chỉ cần tự tạo ra kinh mạch, thông đạo nguyên lực, và áp dụng vũ kỹ là được, không nhất định phải có võ quyết Địa cấp, Thiên cấp.

Sở Nam lẩm bẩm, đương nhiên cũng không quên “Nghịch Càn Khôn” mà sư phụ Ma Đạo Tử truyền cho hắn, bằng không, với võ quyết vốn có thì đoán chừng Sở Nam lúc này cho dù đánh với Đại Võ Sư một trận cũng sẽ bị đối phương đánh cho bỏ chạy.

- Sư phụ, ta nhất định sẽ báo thù cho người!

Trong lòng Sở Nam lại lần nữa lẩm bẩm, hướng về phía Đa Tháp nói:

- Lực lượng của ngươi luyện được rất tốt, lực lượng luyện đến cảnh giới nhất định thì mức độ cường hãn của thân thể không nhất định kém hơn so với tu luyện nguyên lực.

Vì để chứng minh những lời này của mình, trong cơ thể Sở Nam xuất hiện một vòng xoáy tròn lực lượng, đợi đến lúc tốc độ của vòng xoáy đạt đến cực điểm, Sở Nam hét lớn một tiếng, nhấc chân giẫm mạnh xuống đất.

Dưới cái giẫm mạnh này, không xuất hiện địa chấn, cũng không có sự rung chuyển như núi lở, càng không xuất hiện hố sâu gì, các tộc nhân đều kinh ngạc nhìn ân nhân, không biết hắn phát điên làm cái gì, bỗng nhiên hét lớn rồi giẫm mạnh xuống đất, thế nhưng lại không có chút hiệu quả gì.

Thế nhưng, ánh mắt Đa Tháp lại tràn đầy khiếp sợ, kinh ngạc như nhìn thấy người trời, còn có sợ hãi xen lẫn với khát vọng, khát vọng bản thân mình cũng có thể làm được như vậy.

Chỉ thấy mảnh đất lấy vị trí Sở Nam giẫm làm trung tâm đang nứt vỡ lan tràn ra khắp bốn phương tám hướng.

Tiếp đó, khe nứt càng lúc càng lớn, bầu trời đêm dần trở nên yên tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh mặt đất nứt vỡ.

Cuối cùng, khe nứt rộng chừng hai thước, sâu gần ba mét, phạm vi lan tỏa đạt đến hơn mười mét.

Tộc nhân của Hóa Phương tộc nhìn thấy khe nứt như vậy thì toàn bộ đều há to miệng, đờ đẫn nhìn, chờ đến khi bọn hắn lại ngẩng đầu nhìn Sở Nam thì trong ánh mắt đều tràn ngập thành kính.

Ánh mắt của những thiếu nữ lại càng nóng như lửa, mị nhãn ném tới càng nhiều hơn, Tử Mộng Nhân vốn đang vui vẻ vì sự cường đại của tên ngốc nhìn thấy ánh mắt của những thiếu nữ kia thì liền quệt miệng nói:

- Tên ngốc này, nhất định là cố ý, muốn chơi trò hái hoa ngắt cỏ…. nhất định phải trừng phạt hắn, để cho hắn biết phong lưu phải trá cái giá rất đắt….

Tử Mộng Nhân nói thế nhưng lại quên mất rằng nếu như Sở Nam thật sự phong lưu thì chính bản thân nàng đã sớm là dê vào miệng sói từ lâu rồi.

- Chỉ cần ngươi kiên trì, một ngày nào đó ngươi cũng có thể làm được như vậy!

Sở Nam khích lệ Đa Tháp xong liền xoay người trở về chỗ cũ.

Vừa mới bước được một bước thì sau lưng truyền đến âm thanh:

- Sư phụ!

- Sư phụ?

Sở Nam kinh ngạc quay đầu lại nhìn thấy Đa Tháp đang quỳ trên mặt đất, cung kính nói:

- Sư phụ hãy nhận ta đi, ta muốn làm đồ đệ của người, người hãy dạy ta làm thế nào để có thể khiến cho lực lượng cường đại hơn đi.

- Ách….

Sở Nam nhíu mày, vốn lực lượng của Đa Tháp đã không tầm thường rồi, vừa nãy nhiệt huyết sôi trào, chỉ mới tùy tiện nói hai câu, nào ngờ Đa Tháp lại muốn bái hắn làm thầy.

Sở Nam chỉ mới mười tám tuổi, còn Đa Tháp này đã 25, 26 tuổi rồi, mình làm sư phụ hắn ư? Ngẫm lại, Sở Nam cảm thấy có chút chột dạ, công phu của hắn rất hỗn tạp, đều từ con đường liều mạng mà luyện ra, không có phương pháp chính quy, làm sao có thể dạy đệ tử, nhận làm đệ tử người khác còn được.

Quan trọng nhất chính là Sở Nam hiện nay có rất nhiều chuyện rắc rối, nếu thu Đa Tháp làm đệ tử, ngày sau nhất định sẽ liên lụy đến hắn, như vậy cũng không hay.

Kết quả là Sở Nam liền cự tuyệt.

Mà Đa Tháp lại cho rằng muốn làm đệ tử của Sở Nam thì phải ăn to nói lớn:

- Sư phụ, nếu người không chịu nhận ta làm đệ tử thì ta sẽ ở đây quỳ mãi không đứng dậy, chờ đến khi người thu ta làm đồ đệ mới thôi! Đa Tháp ta nhất ngôn cửu đỉnh, nói được thì làm được, nhất định phải làm đồ đệ người!

Tộc trưởng và Thu Tiểu Mạch cũng đi tới khuyên nhủ:

- Ân nhân, người hãy thu nhận Đa Tháp đi, đứa nhỏ này chất phác thành thật, người nói gì hắn cũng nghe theo.

- Đúng vậy, đại ca.

Sở Nam cười khổ, cũng bởi vì quá chất phác, quá thành thật cho nên hắn càng không thể thu gã làm đồ đệ.

Tộc trưởng chớp mắt nói:

- Ân nhân, ta biết người đang lo lắng điều gì, người thấy Đa Tháp lớn tuổi hơn người, mà hắn lại muốn làm đệ tử của người…. Ân nhân, Bắc Tề Quốc các người không phải có câu nói “Đạt giả vi sư” (*) sao?

(*) Sự học không phân biệt trước sau, kẻ thành đạt thì làm thầy.

- Đúng vậy, đúng vậy….

- Sư phụ, người hãy thu nhận Đa Tháp ta đi.

Sở Nam cảm thấy khó khăn, nguyên nhân hắn thực sự không thể nhận Đa Tháp làm đồ đệ không thể nói ra, hắn đành đem ánh mắt nhìn về phía Tử Mộng Nhân, Tử Mộng Nhân cũng không nghĩ rằng chuyện sẽ thành ra như vậy, nàng cũng không có biện pháp.

Sở Nam cười khổ, không nhìn thấy trong đôi mắt gấu của Thiết Thương Hùng đang lóe lên thần sắc không khác gì Đa Tháp, thậm chí có thể nói là so với Đa Tháp càng nồng đậm hơn, Thiết Thương Hùng là đứa con của mặt đất, truyền thuyết Viễn Cổ kể rằng chỉ cần chúng phát triển đến cảnh giới cuối cùng, nếu chân của chúng không rời khỏi mặt đất thì lực lượng sẽ là vô cùng vô tận, lực lượng này có thể khai sơn phá thạch, thậm chí có thể phá thiên….

Lúc trước, một cước của Sở Nam đã khiến Thiết Thương Hùng trong nháy mắt nghĩ đến truyền thuyết Viễn Cổ này, không thể nói chuyện, nhưng Thiết Thương Hùng lại có thể tư duy, trong lòng thầm nghĩ:

- Nếu đi theo hắn thì không phải ta có thể đạt đến cảnh giới trong truyền thuyết hay sao? Hắn đã có thể phá địa rồi….

Suy nghĩ trong lòng Thiết Thương Hùng, Sở Nam tuyệt không thể ddoans được, nhìn đám người khích lệ hắn càng lúc càng nhiều, Sở Nam nói:

- Đa Tháp, ngươi đứng lên đi, ta sẽ cân nhắc một đêm.

- Không! Ta sẽ quỳ ở đây, cho đến khi sư phụ thu ta làm đồ đệ!

Sở Nam không hề ra vẻ bộ dạng cao nhân, vuốt vuốt mũi đi về phía phòng nghỉ của mình, khẽ lẩm bẩm:

- Chuyện này quả thật là khó giải quyết!

Đa Tháp quả thật quỳ tại chỗ, quỳ thẳng tắp, dù ai khuyên cũng không đi.