- Phù thành!
Phù quang lóng lánh bao phủ Phương Thiên Bằng lập
tức biến mất, nhưng mà theo phù quang của biến mất đấy còn có da, còn có hai phần ba huyết nhục cùng với mạch máu, khiếu huyệt ẩn trong huyết
nhục của Phương Thiên Bằng...
Huyết nhục chết đi, hoá thành bụi phấn, theo y phục của hắn mà bay lả tả xuống dưới!
- A...
Phương Thiên Bằng kêu lên một tiếng cực kỳ bi thảm, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi. Tiếng kêu của hắn mạnh mẽ đến mức làm rách cả y phục trên người mà lộ ra một bộ thân thể đầm đìa máu tươi, từ đầu đến chân, đều là một
mảnh đỏ au chói mắt.
- Hít~~hà!
Những người khác ngược lại hít sâu một ngụm lãnh khí, thân thể không khỏi lạnh run, trong ánh mắt
nhìn về phía Sở Nam đã nhiều thêm một phần sợ hãi.
Vu Bái bị Sở
Nam đánh ngất kia thật vất vả mới tỉnh lại được, khi thấy một màn như
vậy lập tức đầu nghiêng sang một bên, không chút do dự mà hôn mê bất
tỉnh.
Không nói tới bọn hắn, ngay cả bản thân Sở Nam thấy tràng
cảnh như vậy cũng hoảng sợ cả lên. Cấm Vụ từng nói qua, Tử Phù Văn chính là tinh tuý của Phù văn, nhưng mà hắn không có nói qua Tử Phù Văn uy
lực như thế nào, chỉ là tối sơ giai mà đã lợi hại như vậy, vậy thì tối
cao giai Tử Phù Văn vậy thì sẽ lợi hại tới cảnh giới nào?
"Sơ giai Tử Phù Văn làm huyết nhục chết đi, tối cao giai kia sẽ làm cái gì chết đi? Linh hồn? Thần niệm? Hay là..."
Sở Nam suy nghĩ.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương vẫn còn tiếp tục, dưới máu tươi bị huyết sắc
tinh thể tác động tốc độ chảy ra càng lợi hại hơn. Phương Thiên Bằng tâm tình đại loạn, nếu một mực kéo dài như vậy, không bao lâu sau hắn sẽ
triệt để chết di, giờ khắc này bảo bối gì cũng không hấp dẫn nổi hắn
rồi.
Phương Thiên Bằng gầm lên:
- Mau thả ta ra!
- Vì cái gì?
- Bởi vì ta là người của Tuyệt Tử điện! Nếu như ngươi giết ta, Tuyệt Tử
điện chắc chắn sẽ không buông tha ngươi, vô luân là chân trời góc biển
đều đem ngươi bắt lại, hoá thành một đống Tử khí!
Phương Thiên Bằng uy hiếp.
Mười hai tên võ giả khác nghe được Phương Thiên Bằng đến từ Tuyệt Tử điện
thì thần tình trên mặt khẽ động, Bán Tổ cường giả còn sinh ra một chút
sợ hãi.
Phương Thiên Bằng cho rằng chiêu bài Tuyệt Tử điện này có thể hù Sở Nam, nhưng mà hắn đã thất sách rồi.
Sở Nam cười hỏi:
- Tuyệt Tử điện là cái gì? Tham ăn sao?
- Ngươi muốn chết.
- Nha.
Sở Nam lên tiếng, đem Sinh mệnh lực bao phủ lấy Phương Thiên Bằng, Phương
Thiên Bằng há miệng tới cực đại nhưng mà lại không có nửa điểm thanh âm
nào thoát ra, chỉ là khuôn mặt kia hiện lên vẻ khoa trương tới khủng bố.
Sau một lúc lâu, hai mắt Phương Thiên Bằng như cá chết, không thể tưởng tượng nổi mà nói:
- Ngươi... ngươi là người của Trường Sinh điện?
- Ha ha...
Sở Nam cười cười, không có nói gì, mặc kệ cho bọn hắn suy đoán lung tung.
Phương Thiên Bằng lại rống ro:
- Ngươi là người của Trường Sinh điện, vì cái gì còn có được Tử khí? Chưa từng nghe nói qua Sinh Tử nhị khí có thể cùng tồn tại tại nhất thể.
- Ngươi còn có át chủ bài gì không? Nếu không thì giữa chúng ta đã xong
rồi, bên kia còn rất nhiều người chờ ta đi xử lý đây này!
- Ta không muốn chết, đừng giết ta...
- Được rồi, ta cho ngươi không chết!
Sở Nam nói ra một câu lại khiến cho Phương Thiên Bằng sững sờ, thật không
có nghĩ ra Sở Nam lại dễ nói chuyện như vậy. Ngay tại lúc suy nghĩ của
hắn còn chưa kịp xoay chuyển thì Sở Nam đã lấy đi một giọt máu của hắn.
Chứng kiến cảnh này Quỷ keo kiệt liền nở một nụ cười, ánh mắt hắn lại chuyển
về phía những người ở trong đại liên minh xa xa kia, bắt đầu nghĩ tới
làm như thế nào vơ vét sạch sẽ của bọn hắn, lại khiến cho bọn hắn phải
bỏ ra một cái giá lớn triệt để.
Sở Nam dùng Sinh Tử Quyết luyện
hoá xong liền thả Phương Thiên Bằng ra, Phương Thiên Bằng vẫn một bộ
không tin. Sau sững sờ hắn liền chạy vội đi, hắn muốn tranh thủ thời
gian tìm kiếm một chỗ để cho huyết nhục trọng sinh, trong nội tâm lại
đang suy nghĩ:
"Hắn có thể đem Sinh tử nhị khí dung làm một thể,
nhất định phải truyền tin tức này Tuyệt Tử điện! Đến lúc đó, nói không
chừng ta sẽ được trọng thưởng."
Phương Thiên Bằng chạy vội đi Sở
Nam tự nhiên không có truy theo. Một màn này rơi vào mắt mười hai tên võ giả kia lại cảm thấy Sở Nam quá quái dị, Sở Nam một ngón chỉ tới một
tên Thượng Tổ cảnh cường giả, nói:
- Ngươi cùng ta đánh một hồi, nếu ngươi thắng ta thả ngươi ly khai!
- Thật sự?
- Vậy thì coi như ta chưa nói qua, ngươi...
- Tốt, ta đáp ứng ngươi.
Người này gọi là Mộc Uy, không đợi Sở Nam nói gì tiếp hắn liền mau chóng đồng ý, còn lập tức đánh tới nữa. Thời điểm Mộc Uy đánh tới hắn cảm giác
được máu tươi trong cơ thể không có dị động gì, trong nội tâm đại hỉ,
ngoài miệng lại quát:
- Quy tắc đệ nhị trọng, Mộc Chi Phẫn Nộ!
Mày kiếm Sở Nam giương lên, hắn để cho huyết sắc tinh thể an tĩnh lại là
muốn hảo hảo rèn luyện một hai, khiến cho thực lực của mình gia tăng.
Chứng kiến Mộc Uy vừa ra tay là uy năng khủng bố, cùng Hoả Vô Song lúc
trước có khí tức tương tự thì trong mắt liền lộ ra vẻ kinh hỉ, hắn hét:
- Bá Nghịch Thuỷ Hoả!
Thuỷ Hoả Âm Dương ngư được ban cho Bá thế, Nghịch thế!
Trực diện va chạm!
Sở Nam lui lại ba trăm mét, sắc mặt tái nhợt càng thêm tái, còn Mộc Uy lại không có thừa cơ đánh tới mà đang suy nghĩ một chiêu Sở Nam đánh ra lúc nãy, thầm nói trong bụng:
"Hắn bước vào cánh cửa Quy tắc đệ nhất trọng, nhưng Quy tắc chi thế của hắn giống như không chỉ có một loại..."
Đang thầm nghĩ Sở Nam lại đánh tới, lại là chiêu cũ. Lúc này, Mộc Uy đã thập phần tinh tường, xác thực là hai chủng Quy tắc, Mộc Uy cảm thấy đầu óc
của mình có chút không đủ dùng rồi, trong mắt những người khác cũng đều
là vẻ kinh hãi.
- Nếu như ngươi không nghe lời, vậy thì ngươi không có giá trị.
Thanh âm lạnh lùng của Sở Nam khiến cho Mộc Uy hồi thần lại, cả giận nói:
- Mặc kệ ngươi có bao nhiêu cổ quái, Quy tắc đệ nhất trọng tuyệt sẽ không thắng nổi Quy tắc đệ nhị trọng. Cho nên, ngươi đi chết đi a! Mộc Vực
không gian, Mộc Chi Phẫn Nộ!
Vực của cường giả Thượng Tổ so với
Võ Tôn thi triển ra uy lực đâu chỉ mạnh gấp hàng ức lần? Vực của Thượng
Tổ đã tự thành tiểu không gian, mà bên trong cái không gian này Mộc Uy
chính là chúa tể.
Sở Nam lại tế Bá Nghịch Thuỷ Hoả đâm thẳng vào
trong Mộc Vực không gian. Vừa mới đi vào đã bị Quy tắc đệ nhị trọng vây
quanh trùng trùng điệp điệp, Thuỷ Hoả Âm Dương ngư thoáng cái bị ép đến
mức nhỏ nhất, nhưng mà không có hoàn toàn tan vỡ. Đồng thời, trong Mộc
Vực không gian khắp nơi đều tràn ngập Mộc quy tắc, khiến cho người khác
cảm thấy phiến không gian này do vô số rừng cây rậm rạp cấu thành nhưng
mà lại chỉ có một câu duy nhất, tuy nhiên cái cây đó lại vĩnh viễn xanh
tươi khoẻ mạnh, sẽ không bao giờ khô héo!
Mộc Chi Phẫn Nộ, không
chỉ xé rách thân thể của Sở Nam mà còn muốn đồng hoá hắn, đồng hoá hắn
trở thành một cái cây, hoặc là một đoàn Mộc nguyên. Sở Nam cảm thụ thật
sâu một phen, nghĩ tới hình ảnh sa bàn suy diển huyễn hoá ra chút ít
hình ảnh kia mà nói ra:
- Đồng hoá, xem ngươi đồng hoá ta hay là ta nuốt ngươi! Hắc động, thôn! Âm Dương ngư, luyện!
Cùng lúc đó, ánh mắt mười một tên võ giả kia đang cùng Mộc Uy mắt đi mày lại thương lượng, chỉ sau mấy lần hít thở mười hai tên võ giả đều gật gật
đầu!