Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1555: Không cần chờ




Chí Độc lão tổ thấy, đó là một đầu tiểu thú nhỏ bé đáng yêu đem phiến lá ngay cả Hồn Phiên lão tổ không dám tiếp trực tiếp nuốt xuống, trong lúc nhất thời không ai có phản ứng gì, chỉ một mực nhìn xem. Ba lần hít thở còn chưa qua, tiểu thú đáng yêu kia trở mình, bốn chân đặt lên bụng, lăn đi lăn lại trên không, không chút thống khổ.

Thấy cảnh này Chí Độc lão tổ cười ra tiếng:

- Tiểu chút chít, độc của lão tổ há để ngươi tuỳ tiện nuốt hay sao? Bất quá, ngươi đã nuốt độc của lão tổ, có thể kiên trì đến giờ chưa chết cũng coi như lợi hại. Tiểu chút chít, đi theo lão tổ, lão tổ cho ngươi sống, thế nào?

Chí Độc lão tỏ vừa nói xong câu đó liền chứng kiến tiểu chút chít vốn phải thống khổ đột nhiên đứng thẳng dậy, trên mặt còn lộ ra vẻ tươi cười, hưng phấn, hai chân trước giơ lên, hướng về phía Chí Độc lão tổ làm ra một cái động tác đầy khinh bỉ.

Tiểu thú đáng yêu, dĩ nhiên là Ác thú!

Nghe tiếng cười "ha ha ha" vang lên, Chí Độc lão tổ cảm thấy chói tai vô cùng, hắn tốt xấu gì cũng là nhân vật một phương, ai thấy hắn cũng phải nể ba phần mặt mũi, nhưng không ngờ lại bị một con súc sinh đùa bỡn, nộ hoả Chí Độc lão tổ theo đó thoáng bộc phát ra, một ngón búng ra, một khoả bọt nước óng ánh bắn thẳng tới Ác thú.

Ác thú thấy thế hiện lên vẻ khổ sáp, bốn phía cuống quít loé sáng, như thế nào cũng không tránh khỏi bọt nước được, nó tránh tới đâu bọt nước liền theo tới đó, Chí Độc lão tổ nói:

- Hiện tại biết sợ chưa? Đáng tiếc, đã muộn!

Dứt lời, Ác thú không hề trốn tránh nữa mà chu cái miệng nhỏ lên, trực tiếp đem khoả bọt nước nuốt vào bụng, ngay lập tức còn vỗ vỗ bụng, chân trước còn ngoéo một cái, ở đâu ra nào có bộ dáng sợ hãi, giống như một màn tránh né lúc nãy chính là vì để Chí Độc lão tổ nói ra câu kia vậy.

Chí Độc lão tổ híp mắt lại, không thấy lửa giận, ngược lại còn kinh hỉ:

- Thật sự là hảo tiểu chút chít, lão tổ nhất định sẽ thu phục ngươi, có ngươi, chống lại bất cứ Võ Tổ cường giả nào, dựa vào độc quỷ dị, lão tổ cũng có thể liều mạng được. Ngươi đã ưa thích ăn độc như vậy, lão tổ liền thoả mãn ngươi, xem ngươi đến tột cùng là ăn được bao nhiêu.

Lúc này, một mảng lớn khói đen xuất hiện trên trời, bao phủ xuống, Ác thú hít một hơi, đem toàn bộ khói đen nuốt vào, Ác thú sau khi nuốt khói đen vào bụng nhỏ cũng trướng lên tròn trịa, nhưng mà Chí Độc lão tổ căn bản là không để cho Ác thú kịp tiêu hoá, đủ loại độc dung vào trong Quy tắc bắn tới.

Ác thú hợp lực ngăn cản.

Chí Độc lão tổ nhìn về phía trước một chút, đối với đám tầm mười tên võ giả sau lưng quát:

- Các ngươi không phải muốn đoạt bảo sao? Còn không thừa cơ giết vào!

Chí Độc lão tổ một câu làm bọn chúng hoàn hồn, mười ba tên võ giả lập tức xông về phía trước.

Đồng thời, trong nội tâm Chí Độc lão tổ còn đang nói một câu:

"Đợi lão tổ thu phục xong tiểu chút chít này, vô luận bên trong có bảo bối gì cũng sẽ là của lão tổ!"

Đúng lúc này, cùng trung niên nhân chiến đấu tới bất diệc nhạc hồ, Chiến Thần đột nhiên nhảy lên không một cái, Kình Thiên chiến côn xuất ra đánh tới mười ba tên võ giả kia, mười ba người vội vàng né qua một bên, Chiến Thần quát:

- Ai dám đi về phía trước một bước, gia gia liền đập chết!

Trung niên nhân nhảy lên đuổi theo, nói:

- Có phải hay không đã đánh thắng ta? Muốn thừa cơ chạy trốn sao?

- Trong tự điển của gia gia, không có từ "trốn"!

- Vậy chúng ta chiến tiếp ba trăm hiệp!

- Đợi gia gia đem đám oắt con này đánh thành bánh thịt rồi nói sau.

- Phiền toái.

Chí Độc lão tổ phun ra một câu, tay xoay lại, một đạo thuỷ quang đánh về phía Chiến Thần.

Thân thể Chiến Thần tê rần, trung niên nhân thừa cơ giết tới, liên tiếp hai quyền nện lên người Chiến Thần, thân thể Chiến Thần theo đó mà nện lên trên mặt đất, đánh ra một cái hố to, trung niên nhân lộ ra tướng mạo sẵn có, cười nói:

- Côn này để trong tay ngươi, quả thực là lãng phí, đưa đây cho ta!

- Gia gia khuyên ngươi, cút cho nhanh, bằng không đợi lão đại ta trở về, các ngươi liền thảm rồi.

- Lão đại? Đánh chưa tỉnh sao?

Trung niên nhân một tay bắt lấy Kình Thiên chiến côn, trên người Chiến Thần bộc phát một cỗ quang huy càng thêm chói mắt, Kình Thiên chiến côn đánh ra, trung niên nhân biến sắc, muốn tránh né nhưng lại phát hiện thân thể đã bị khoá chặt, chỉ có thể đón đỡ, trung niên nhân roóng to:

- Ngũ Thiên Lực Long Quyền!

Ngũ thiên long lực quyền, có năm ngàn long chi lực!

- Phanh!!

Quyền côn va chạm, trung niên nhân lui vài trăm mét, khoé miệng vương huyết dịch, trung niên nhân chỉ vào Chiến Thần nói ra:

- Ngươi không có trúng độc?

- Chỉ là tiểu độc, còn không làm gì được gia gia.

Chiến Thần nói ra, đánh tới Chí Độc lão tổ, Chí Độc lão tổ ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng, phun ra một ngụm máu tươi, máu tươi này không phải là màu đỏ mà là màu đen, máu tươi vừa phun ra lập tức hoá thành sương mù đem Chiến Thần bao phủ. Chiến Thần cảm thấy cảm giác thoát lực, mỗi lần đem lực lượng tụ lại lại không hiểu tại sao bị thoái hoá đi, lúc này trung niên nhân lại đánh tới, quyền đầu như mưa rền gió giật đánh tới.

Lúc này, Sở Nam vừa xuất hiện bên trên hải vực.

Mười ba tên võ giả phóng tới trước, Hồn Phiên lão tổ cùng Hoa Phương tránh vào trong trận, trong trận sớm đã có đám người Tứ Quý, Cửu Võ, Tư Đồ Dật Tiêu toạ trấn. Mười ba tên võ giả vọt tới trước sơn cốc liền bị một cỗ vô hình chi lực ngăn trở, Tiền sư đệ quát:

- Trận pháp!

Lúc này có người lên tiếng hỏi:

- Có ai thông thạo trận pháp không?

Không có ai đáp lời.

Chí Độc lão tổ nói:

- Quản trận pháp khỉ gió gì, đánh tới là được.

- Đúng, dĩ lực phá trận!

Mười ba tên võ giả ngưng tụ lấy năng lượng bản thân, dùng để phá trận.

Bên kia, bụng của Ác thú so với đầu của nó đã lớn hơn ba trăm lần, đã đạt đến cực hạn của nó, nếu nó tiếp tục nuốt vào vậy thì phải chịu phản phệ rồi, bởi vì độc nó nuốt vào có một bộ phận trong đó nó không thể nào dễ dàng tiêu hoá được. Hai mắt Ác thú loé lên, sau đó nó ngơ ngác nhìn về phía sau, sắc mặt lộ ra vẻ vui mừng, chân trước còn lay động mấy cái.

Chí Độc lão tổ như phản xạ mà quay đầu lại, cái gì cũng không thấy, lập tức lão giật mình, lại bị tiểu chút chít lừa, vội vàng quay đầu lại, quả nhiên Ác thú đã biến mất trước mắt hắn.

- Chạy được không?

Chí Độc lão tổ cười lạnh một tiếng, gia nhập vào đội ngũ dĩ lực phá trận, hắn vừa ra tay đại trận xuất hiện chấn động, dù sao thực lực của hắn tại bí cảnh này cũng không có bị ảnh hưởng gì. Trong trận, Tư Đồ Dật Tiêu thấy vậy liền nói ra:

- Tiếp tục như vậy đại trận sẽ không kiên trì được vài lần, không bằng mở đại trận ra, dẫn bọn chúng vào trong trận, tuỳ thời phục sát.

- Tốt!

Mọi người đồng ý, đại trận mở ra, mười ba người đại hỉ, vuốt mông ngựa Chí Độc lão tổ mấy cái xong cả đám tranh thủ thời gian tiến vào trong, bọn hắn đều nghĩ muốn thu được bảo bối trước, còn Chí Độc lão tổ lại cười lạnh, như đi dạo mà tiến vào.

Bên ngoài, trung niên nhân vẫn còn quần ẩu với Chiến Thần.

Xa xa, có một người nói thầm:

- Phá đi, phá đi, chúng ta làm sao bây giờ? Có muốn hay không xông vào?

- Không cần sợ, chờ thêm một chút.

- Chờ cái gì?

- Người kia vẫn chưa về, đợi người kia trở về, xem xem thế cục.

Hai người gật đầu phụ hoạ, trong tai ba người chợt truyền đến một thanh âm:

- Không cần chờ rồi.

- Vì cái gì?

- Bởi vì ta đã trở về.

- Ngươi là...

Người phía trước chăm chú nhìn quay đầu lại, thoáng cái thấy được gương mặt Sở Nam, chữ "ai" trong miệng liền chuyển thành "động thủ"!

Ba người phản ứng thật nhanh, ngay ngắn hướng Sở Nam công tới, phân ra đầu, tim, đan điền ba vị trí.