Huyên binh đoạt chủ!
Binh là huyết quản khảm vào cơ thể Sở
Nam, là thứ sức mạnh cuồng mãnh cưỡng ép lên người hắn, là uy thế bắn ra từ cái hốc mắt kia. Tất cả liên kết lại với nhau, mục tiêu muốn đoạt
tạm thời chính là cơ thể Sở Nam!
Cuộc chiến đoạt thân Sở Nam đã trải qua không ít lần, nhưng chưa lần nào lại hung hiểm thế này!
Sức mạnh quỷ dị, huyết quản quỷ dị, hốc mắt quỷ dị, tất cả đều quỷ dị
nhưu thế. Đường huyết tuyến kia vẫn đang không ngừng leo lên người Sở
Nam, quấn lên là biến thành huyết quản, biến thành huyết quản là ẩn vào
máu thịt hắn, vừa ẩn vào là tiếp xúc với huyết quản của bản thân hắn…
Trong lòng Sở Nam bỗng có một trực giác mãnh liệt là mọi thứ đang xảy
ra không phải nguy cơ thật sự, nguy cơ thật sự chính là khi huyết quản
quỷ dị kia liên kết với huyết quản của hắn.
- Tuyệt đối không được cho chúng đạt được mục đích!
Sở Nam dùng hết sức mạnh bản thân tấn công thứ sức mạnh ngoại lai kia.
Nhưng sức mạnh ngoai cai còn cả huyết quản lại dùng máu thịt của hắn làm bia đỡ đạn. Dù hắn tấn công từ phía nào, dù ập tới từ bốn phương tám
hướng thì sức mạnh ngoại lai vẫn tìm được lá chắn.
Tự mình tấn công minh thì sẽ thế nào?
Việc này không cần nói cũng biết.
Sở Nam thổ huyết, điều quỷ dị hơn đó là, máu mà Sở Nam nhổ ra lại bị
huyết quang hút vào, giống như Sở Nam bình thường vẫn thôn phệ làm của
mình vậy.
Tiếp đó, những đường huyết quản ngại lai khảm vào
cơ thể Sở Nam lại nối với huyết quản của hắn. Nó không phải nối liền
bình thường mà như cưỡng chế biến thành của mình. Sở Nam thấy đay, đau
muốn buốt xương, cảm giác như máu thịt của mình tách ra khỏi cơ thể vậy.
Máu thịt đương nhiên là của hắn, sao có thể bị tách ra? Bỗng chốc hắn
nhớ đến việc vừa rồi mình thổ huyết. Trong đầu lóe lên rất nhiều cảnh
tượng, Sở Nam thôn phệ Thanh Tẫn Yêu Viêm là có thể sử dụng công năng
của nó, thôn phệ Tử Tiêu Nguyệt Tuyền Thủy là có thể phát huy công hiệu
của nó, còn cả máu của Huyền Hỏa Huyết Mãng, cả máu của Thánh Sát Kỳ
Lân…
- Nó thôn phệ máu của ta thì sẽ có khí tức của ta? Trở thành máu của ta?
Sở Nam vừa nghĩ vừa vận chuyển năng lượng thần bí đi toàn thân để cắt
đứt mối liên hệ giữa huyết quản và sức mạnh ngoại lai. Năng lượng thần
bí vừa tràn tới thì sức mạnh ngoại lai lập tức yếu đi, huyết quản len
vào cơ thể Sở Nam cũng chậm lại.
Nhưng chỉ là chậm lại chứ không hoàn toàn loại bỏ được.
Hốc mắt quỷ dị kia lại xoay chuyển, dường như nó đang ngạc nhiên chứ
không phải kinh hoàng. Sở Nam có cảm giác như đối phương đnag nói:
- Hình như sự việc càng ngày càng thú vị.
Đúng lúc đó hắn bỗng thấy lo lắng, nếu cứ để mọi việc phát triển thế
này thì có lẽ cuối cùng cả Thủy Tinh Quan cũng không cứu được hắn.
Sở Nam không tin trên đời này lại có thứ mãi mãi vô địch, dù là người
hay là pháp bảo, cũng giống như Long Nha của hắn trước đây, ban đầu
dường như là vô địch, không gì không thể phá, nhưng sau đó không phải đã bị tiêu hủy đó sao?
Thủy Tinh Quan cũng vậy!
- Dựa vào chính mình, chỉ có thể dựa vào chính mình!
Bá khí trong cơ thể Sở Nam càng thêm mạnh mẽ!
- Muốn chiếm thân thể ta sao, ngươi chưa đủ sức đâu!
Sở Nam hét lên với cái hốc mắt, nghịch ý đậm đặc lan tỏa trong không
trung. Hốc mắt kia khẽ rung động, dường như hơi kinh ngạc vì nghịch ý
của Sở Nam, rồi lại cho người ta cảm giác như đang cười lớn.
Sở Nam đang gắng sức dung hợp máu với Thủy Quy Tắc, nếu thật sự dung hợp được, nếu đúng như hắn nghĩ thì sau khi dung hợp sẽ ra lệnh được cho
nước trong bí cảnh, tình hình của hắn sẽ được dễ thở hơn nhiều.
Vì trong huyết dịch có nước!
Nhưng điều này có quá nhiều “nếu”, Sở Nam không thể đặt hết hy vọng vào cái nếu đó được. Vì thế Sở Nam liều mạng, kéo một giọt máu trong huyết
quản ngoại lai vào trong đan điền!
Cuộc chiến đấu thầm lặng này đã vô cùng kịch liệt!
Mấy người Cửu Võ thấy Sở Nam như vậy, nghe tiếng hét của hắn cũng rất
lo lắng, nhưng đáng tiếc, trong bí cảnh thực lực của họ quá yếu, dù mấy
ngày qua đã rèn luyện nhưng vẫn chưa đủ.
Cửu Võ hét lên:
- Cự Lực Viên, ngươi ra ngoài cố gắng đánh tan hết đám động vật kia đi, hủy nguồn chảy của máu, bọn ta sẽ gắng hết sức hủy đường huyết tuyến
này.
Cự Lực Viên ngay lập tức chạy ra ngoài. Cửu Võ ngưng tụ kiếm ý chém xuống huyết tuyến.
Huyết tuyến bị chém là đứt, nhưng không phải đứt hoàn toàn mà sau đó
lại nối liền như cũ. Cốc Hy Đan và Phong Vĩnh Thành cũng nghĩ mọi cách
tấn công huyết tuyến.
Trừ Cục Tiên bị Sở Nam đánh lún xuống
mặt đất còn có Thiết Thương Hùng không ra tay. Nhưng hơi thở mệt nhọc
của hắn dường như ngày càng nặng nề hơn. Dường như hắn nghe có tiếng
gọi.
Sở Nam nghe Cửu Võ nói vậy, biết Cự Lực Viên ra ngoài
cũng chẳng có tác dụng gì mấy. Nhưng hắn lúc này căn bản không thể chú ý tới việc khác. Tất cả sinh mệnh trong bí cảnh hắc lang, đàn hổ đều bị
thứ sức mạnh quỷ dị này hút vào. Nó kháng Sinh Tử Quyết, thậm chí còn
cao hơn Sinh Tử Quyết một bậc. Nếu không thì Sở Nam đã ra lệnh cho vua
các loài dẫn đàn đi chỗ khác là được.
Đàn thú vừa đến đây đã cạn máu mà chết. Chỗ máu này đều bị cái hốc mắt kia hấp thụ, cũng vì lượng máu đó mà nó sống lại!
Sở Nam liên hệ những điều đó lại, hắn nghi ngờ rằng nơi quỷ dị này xuất hiện là vì một điều gì đó chứ trước đây chưa có.
- Lẽ nào là sau khi phá vỡ bí cảnh, ta vào đây đã dẫn động đến nó?
Sở Nam rất dễ dàng kéo giọt máu kia vào đan điền. Vừa vào trong, giọt
máu đã chui vào Đan Châu, giống như hai đội quân đối đầu, một binh của
bên địch xông thẳng vào lều soái tướng.
Sở Nam ngưng tụ Hỏa
Quy Tắc, nhưng luồng máu tươi coi như không, Thủy Quy Tắc thẩm thấu ra
rất dễ dàng, nhưng Sở Nam không phát hiện ra bắt cứ đường hoa văn nào,
giống như một tờ giấy trắng vậy.
- Máu này sao lại như vậy?
Sở Nam kinh ngạc, ngẩng lên nhìn hốc mắt thì thấy dường như nó đang
cười một cách quỷ dị. Đồng thời, sâu trong hư không vang lên một giọng
nói:
- Có chút khác với kế hoạch của ta, nhưng thế này càng
thú vị. Một nghịch thiên giả nhỏ bé cũng dám thách thức uy nghiêm của
ta?
Ngoài ra, trên hư không, ngoài người phụng mệnh làm việc
ra còn có vô số người đang lao tới vị trí có ánh sáng bắn lên trời,
chính là vị trí của Tỏa Hải Không Bình